0 chữ
Chương 20
Chương 20: Ba ba keo kiệt
Câu hỏi này…
Lạc Thần Hi chỉ muốn đào một cái hố thật sâu để chui xuống trốn!
Cô còn chưa kịp hoàn hồn sau màn “cưỡng hôn giữa ban ngày” thì bé con đã ngây thơ buông thêm một quả bom:
“Chị xinh đẹp à, sao lúc chị với ba ba tạo em bé lại không nghe tiếng "bạch bạch bạch" vậy? Có phải cô Vi Vi dạy sai rồi không?”
Mục Diệc Thần đứng bên, sắc mặt đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi:
“Mục Vi Vi! Cả ngày ở trường học được cái gì hả? Dám dạy Đường Đường mấy thứ linh tinh này, xem ra thật sự cần dạy dỗ lại rồi!”
Từ nhỏ Đường Đường không sống cùng mẹ, người thân nữ tính gần gũi nhất với bé chính là người cô — Mục Vi Vi.
Mục Vi Vi luôn cưng chiều tiểu công chúa của Mục gia hết mực, đi đâu cũng dẫn theo, chăm sóc từng li từng tí. Trước giờ Mục Diệc Thần vẫn thấy mừng vì điều đó, ít nhất em gái mình tuy bướng bỉnh nhưng vẫn bù đắp được phần nào sự thiếu vắng tình cảm mẫu tử cho Đường Đường.
Thế nhưng giờ thì…
Còn dạy ra mấy thứ này?
Không trách sao bà nội lại cứ nhắc mãi, Đường Đường cần có mẹ bên cạnh chăm sóc, không thể cứ thế này mãi.
Ngay lúc Mục Diệc Thần còn đang cau có suy nghĩ, thì bé con đã tự mình bò lên sofa, rồi nhanh nhẹn trèo thẳng vào lòng Lạc Thần Hi, hai tay vòng lấy cổ cô ôm chặt.
“Chị xinh đẹp!”
Lạc Thần Hi luống cuống vội đỡ lấy thân hình nhỏ xíu mềm như bông kia, sợ bé ngã, vừa ngạc nhiên vừa cảm động:
“Đường Đường ngoan, sao muộn vậy còn chưa ngủ?”
Cô không ngờ bé con lại chủ động ôm mình như thế. Một ngày dài mệt mỏi, nhưng khoảnh khắc ấy khiến trái tim cô mềm nhũn.
“Đường Đường chờ chị về! Tại sao sáng nay chị lại lén bỏ đi? Đường Đường tìm chị lâu lắm rồi đó!” Bé con chu môi trách móc, ánh mắt long lanh đầy tủi thân.
Lạc Thần Hi ngẩn ra.
Hả? Rõ ràng sáng nay là Đường Đường khóc òa rồi bị người ôm đi mà… sao giờ lại thành cô lén bỏ trốn?
Cô nhìn bé con vẻ mặt ấm ức, vừa buồn cười vừa mờ mịt, không biết nên giải thích thế nào, đành quay sang cầu cứu người bên cạnh.
Mục Diệc Thần cũng đứng đờ người.
Sáng nay, Đường Đường khóc đến mức không nín nổi, còn được Đàm Nguyệt Như ôm đi dỗ dành, cảnh tượng đó vẫn còn rõ mồn một trong đầu hắn.
Vậy mà giờ đây, con bé lại tự động nhào vào lòng nữ nhân kia, còn ôm chặt không buông, y như… mẹ con ruột.
Không thể nào!
Trước kia cứ mỗi lần gặp nhau là Đường Đường lại bị dọa khóc, chưa bao giờ chủ động thân thiết như thế. Sao hôm nay lại…
Lạc Thần Hi thấy hắn không nói gì, chỉ đành cười gượng, chủ động giải thích:
“Chị đi làm mà Đường Đường, nên mới không ở nhà với em.”
“Làm? Làm gì vậy? Sao phải đi làm?” Tiểu bánh bao nghiêng đầu hỏi, gương mặt ngơ ngác vô cùng đáng yêu.
“Đi làm thì mới có tiền, có tiền mới mua được đồ ăn ngon cho Đường Đường đó.” Lạc Thần Hi khẽ nhéo má bé, mỉm cười dịu dàng.
Thật ra cô chưa từng gặp đứa trẻ nào dễ thương như bé. Chỉ cần thấy nụ cười của bé thôi, cô đã muốn dốc hết mọi điều tốt đẹp cho bé rồi.
Đường Đường tròn mắt, càng thêm mơ hồ:
“Sao lại phải đi làm mới có tiền? Không phải chỉ cần hỏi ba ba là có tiền sao?”
Từ nhỏ tới lớn, bé muốn gì chỉ cần nói với ba, là lập tức được mua. Cái gì mà đi làm?
“Khụ khụ khụ…” Lạc Thần Hi ho khan, suýt chút nữa sặc vì câu nói quá đúng trọng tâm của bé.
Hỏi Mục Diệc Thần xin tiền á? Với độ chán ghét của hắn dành cho cô, chắc vừa nghe cô mở miệng là đã đập thẳng xấp tiền vào mặt rồi quát: “Cút!”
Tưởng tượng đến đó thôi đã rợn tóc gáy.
Cô ôm Đường Đường, cười khổ giải thích:
“Vì con là con gái của ba ba, còn chị thì không. Chị không thể xin tiền của ba con được.”
Tiểu bánh bao có vẻ hơi bối rối, nhăn mũi suy nghĩ một lúc, sau đó lộ ra vẻ mặt đồng cảm.
“Vậy… chắc là ba ba keo kiệt quá rồi.”
Lạc Thần Hi chỉ muốn đào một cái hố thật sâu để chui xuống trốn!
Cô còn chưa kịp hoàn hồn sau màn “cưỡng hôn giữa ban ngày” thì bé con đã ngây thơ buông thêm một quả bom:
“Chị xinh đẹp à, sao lúc chị với ba ba tạo em bé lại không nghe tiếng "bạch bạch bạch" vậy? Có phải cô Vi Vi dạy sai rồi không?”
Mục Diệc Thần đứng bên, sắc mặt đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi:
“Mục Vi Vi! Cả ngày ở trường học được cái gì hả? Dám dạy Đường Đường mấy thứ linh tinh này, xem ra thật sự cần dạy dỗ lại rồi!”
Từ nhỏ Đường Đường không sống cùng mẹ, người thân nữ tính gần gũi nhất với bé chính là người cô — Mục Vi Vi.
Mục Vi Vi luôn cưng chiều tiểu công chúa của Mục gia hết mực, đi đâu cũng dẫn theo, chăm sóc từng li từng tí. Trước giờ Mục Diệc Thần vẫn thấy mừng vì điều đó, ít nhất em gái mình tuy bướng bỉnh nhưng vẫn bù đắp được phần nào sự thiếu vắng tình cảm mẫu tử cho Đường Đường.
Còn dạy ra mấy thứ này?
Không trách sao bà nội lại cứ nhắc mãi, Đường Đường cần có mẹ bên cạnh chăm sóc, không thể cứ thế này mãi.
Ngay lúc Mục Diệc Thần còn đang cau có suy nghĩ, thì bé con đã tự mình bò lên sofa, rồi nhanh nhẹn trèo thẳng vào lòng Lạc Thần Hi, hai tay vòng lấy cổ cô ôm chặt.
“Chị xinh đẹp!”
Lạc Thần Hi luống cuống vội đỡ lấy thân hình nhỏ xíu mềm như bông kia, sợ bé ngã, vừa ngạc nhiên vừa cảm động:
“Đường Đường ngoan, sao muộn vậy còn chưa ngủ?”
Cô không ngờ bé con lại chủ động ôm mình như thế. Một ngày dài mệt mỏi, nhưng khoảnh khắc ấy khiến trái tim cô mềm nhũn.
“Đường Đường chờ chị về! Tại sao sáng nay chị lại lén bỏ đi? Đường Đường tìm chị lâu lắm rồi đó!” Bé con chu môi trách móc, ánh mắt long lanh đầy tủi thân.
Hả? Rõ ràng sáng nay là Đường Đường khóc òa rồi bị người ôm đi mà… sao giờ lại thành cô lén bỏ trốn?
Cô nhìn bé con vẻ mặt ấm ức, vừa buồn cười vừa mờ mịt, không biết nên giải thích thế nào, đành quay sang cầu cứu người bên cạnh.
Mục Diệc Thần cũng đứng đờ người.
Sáng nay, Đường Đường khóc đến mức không nín nổi, còn được Đàm Nguyệt Như ôm đi dỗ dành, cảnh tượng đó vẫn còn rõ mồn một trong đầu hắn.
Vậy mà giờ đây, con bé lại tự động nhào vào lòng nữ nhân kia, còn ôm chặt không buông, y như… mẹ con ruột.
Không thể nào!
Trước kia cứ mỗi lần gặp nhau là Đường Đường lại bị dọa khóc, chưa bao giờ chủ động thân thiết như thế. Sao hôm nay lại…
Lạc Thần Hi thấy hắn không nói gì, chỉ đành cười gượng, chủ động giải thích:
“Làm? Làm gì vậy? Sao phải đi làm?” Tiểu bánh bao nghiêng đầu hỏi, gương mặt ngơ ngác vô cùng đáng yêu.
“Đi làm thì mới có tiền, có tiền mới mua được đồ ăn ngon cho Đường Đường đó.” Lạc Thần Hi khẽ nhéo má bé, mỉm cười dịu dàng.
Thật ra cô chưa từng gặp đứa trẻ nào dễ thương như bé. Chỉ cần thấy nụ cười của bé thôi, cô đã muốn dốc hết mọi điều tốt đẹp cho bé rồi.
Đường Đường tròn mắt, càng thêm mơ hồ:
“Sao lại phải đi làm mới có tiền? Không phải chỉ cần hỏi ba ba là có tiền sao?”
Từ nhỏ tới lớn, bé muốn gì chỉ cần nói với ba, là lập tức được mua. Cái gì mà đi làm?
“Khụ khụ khụ…” Lạc Thần Hi ho khan, suýt chút nữa sặc vì câu nói quá đúng trọng tâm của bé.
Hỏi Mục Diệc Thần xin tiền á? Với độ chán ghét của hắn dành cho cô, chắc vừa nghe cô mở miệng là đã đập thẳng xấp tiền vào mặt rồi quát: “Cút!”
Tưởng tượng đến đó thôi đã rợn tóc gáy.
Cô ôm Đường Đường, cười khổ giải thích:
“Vì con là con gái của ba ba, còn chị thì không. Chị không thể xin tiền của ba con được.”
Tiểu bánh bao có vẻ hơi bối rối, nhăn mũi suy nghĩ một lúc, sau đó lộ ra vẻ mặt đồng cảm.
“Vậy… chắc là ba ba keo kiệt quá rồi.”
7
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
