TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22: Muốn thơm thơm

Lạc Thần Hi kinh ngạc hỏi lại:

“Ý anh là… anh đồng ý để tôi đưa Đường Đường đi ngủ sao?”

Cô vừa nói vừa ngồi thẳng người, hai mắt sáng lấp lánh như được đính kim tuyến, ánh lên niềm vui không giấu nổi.

Tuyệt quá rồi!

Cô gần như muốn nhảy cẫng lên, chỉ cần nghĩ đến cảnh được ôm bé Đường Đường mềm mại, thơm thơm ngủ trong vòng tay, lòng cô đã ngập tràn hạnh phúc.

Cùng lúc đó, bé Đường Đường cũng hí hửng xoay người lại, đôi mắt còn vương nước nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã nở rộ nụ cười như hoa nở đầu xuân.

Nhìn hai khuôn mặt tinh xảo giống nhau đến kỳ lạ, một lớn một nhỏ, biểu cảm như được tạc ra từ cùng một khuôn, Mục Diệc Thần đứng bên chỉ cảm thấy l*иg ngực nghẹn ứ.

Rõ ràng anh chỉ muốn tốt cho con gái mình, vậy mà… tại sao mọi thứ lại trở thành giống như anh đang chia rẽ mẹ con người ta vậy?

Mình mới là người bị tổn thương đây này!

Đúng lúc đó, bé Đường Đường đột nhiên xoay người nhào vào lòng anh, ôm lấy cổ anh, nhón môi đặt một cái hôn chụt lên má:

“Ba ba tốt nhất thế giới! Đường Đường thương ba ba nhất luôn!”

Mục Diệc Thần nghe xong, mặt mày mới dịu lại đôi chút. Đúng, tiểu công chúa vẫn còn thương anh, thế là đủ rồi.

Sau đó, hai cha con đồng loạt quay đầu nhìn về phía Lạc Thần Hi đang ngồi trên ghế sofa.

Cô chớp chớp mắt, mờ mịt hỏi:

“Gì vậy? Sao hai người đều nhìn tôi?”

Mục Diệc Thần giật mình hoàn hồn, sắc mặt chợt tối sầm. Vừa rồi Đường Đường nhào ra khỏi lòng anh, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, anh lại trông mong Lạc Thần Hi cũng sẽ nhào vào, hôn anh một cái và nói: “Chị xinh đẹp cũng thương ba ba nhất!”

Anh đúng là thần hồn điên đảo rồi!

Lạc Thần Hi còn đang hoang mang thì bé Đường Đường nghiêng đầu hỏi:

“Chị xinh đẹp, sao chị không thơm ba ba vậy?”

Lời vừa thốt ra, cả hai người lớn đều chết lặng.

Bé Đường Đường không ngừng vặn vẹo trong lòng Mục Diệc Thần, thoắt cái đã đẩy mông nhỏ đẩy ba ba ra, giang tay lao về phía Lạc Thần Hi:

“Chị xinh đẹp cũng phải thơm ba ba! Mình phải cảm ơn ba ba chứ!”

Nhìn đôi mắt long lanh của bé con đang trông ngóng, Lạc Thần Hi lúng túng tới mức không biết nên khóc hay nên cười.

Muốn mình thơm Mục Diệc Thần á?

Tuy anh ta đẹp trai thật, thơm anh ta một cái nói không chừng còn là lời có phúc. Nhưng vấn đề là... sau khi thơm xong, liệu có bị vứt sang Thái Bình Dương làm mồi cho cá mập không đây?

Vì mạng sống của bản thân, cô lựa chọn... giả chết.

Lạc Thần Hi bế bé Đường Đường lên, vờ ngáp một cái:

“Ôi, muộn quá rồi. Chị xinh đẹp buồn ngủ quá. Mí mắt cứ sụp xuống rồi đây nè. Đường Đường ngoan, mình ngủ thôi nhé?”

Tuy hơi thất vọng vì không đạt được mong ước “chị xinh đẹp thơm ba ba”, nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, bé Đường Đường vẫn ngoan ngoãn gật đầu, rúc vào lòng cô như một cục bông nhỏ.

Mục Diệc Thần đứng phía sau nhìn hai người họ, mặt không cảm xúc.

“Chị xinh đẹp, phòng em ở bên này nè.” Đường Đường vươn tay chỉ.

Lạc Thần Hi định đi theo hướng bé chỉ thì Mục Diệc Thần đã vươn tay chặn lại.

“Phòng Đường Đường nhỏ, ngủ không thoải mái. Hôm nay hai người ngủ ở phòng ngủ chính đi.”

Lạc Thần Hi khựng lại, ngạc nhiên nhìn anh. Người đàn ông này... chịu nhường lại phòng ngủ chính sao?

Vì Đường Đường, anh đúng là... nhẫn nhịn thật rồi.

“Vậy cũng được.” Cô gật đầu, ôm bé con đi vào trong.

Trước khi khép cửa lại, cô quay đầu vẫy tay chào:

“Vậy tôi và Đường Đường đi ngủ trước nhé, Mục đại thiếu, mai gặp...”

Chưa nói hết câu, ánh mắt cô bỗng mở lớn, chân bước lui về phía sau.

Mục Diệc Thần không biết từ lúc nào đã đi theo sát phía sau, còn tiện tay... khóa cửa lại.

7

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.