TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Người ta thường nói “anh cả như cha”, nhưng ở nhà họ Cố là “anh cả hơn cha”.

Cuối cùng, Cố Tấn Thành cũng cất lời.

Nhưng không phải là cơn giận bùng nổ như cậu tưởng, mà lại là một sự bình thản kỳ quặc, thậm chí còn xen lẫn nỗi bi thương khó hiểu.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Tấn Thành như vực thẳm không đáy, môi mỏng khẽ động: “Văn Quân, bệnh tim của bác cả cậu... rất nghiêm trọng.”

Cố Văn Quân không ngờ anh họ lại nói chuyện này, lập tức luống cuống: “Em xin lỗi anh họ, em không cố ý làm anh ấy tức giận, chỉ là... em biết sức khỏe bác không tốt.”

Lúc này cậu mới chợt nhớ đến chuyện sáng nay Cố Văn Việt từng nói: chờ khi bệnh của cha đỡ hơn, anh sẽ rời đi. Khi đó cậu còn tưởng anh nói đùa, giờ mới nghĩ có khi lại là thật lòng.

Nếu vậy thì cậu quả thật không nên tranh cãi với anh.

Dù sao hôm qua anh về nhà cũng đâu có làm gì sai với cậu.

Cố Tấn Thành nhàn nhạt buông một câu đầy ẩn ý: “Anh ấy?”

“Anh Văn Việt!” Cố Văn Quân lập tức sửa lời, gật đầu rối rít: “Là em sai với anh Văn Việt, em khiến anh ấy buồn. Khi anh ấy về, em sẽ tự mình nhận lỗi. Mong anh ấy rộng lượng tha thứ cho em, sau này em sẽ không nói chuyện kiểu đó với anh ấy nữa. Em đảm bảo sẽ lễ phép đàng hoàng. Ngày mai em còn định mời anh ấy cùng ăn cơm với cả nhà.”

Cậu tuôn một tràng dài, nói đến mức hơi thở cũng rối loạn, cuối cùng rụt rè nói: “Anh họ đừng giận nữa nhé.”

Tiếng ly thủy tinh đặt xuống mặt bàn vang lên giòn tan.

Cố Văn Quân co rụt cổ lại - chẳng lẽ mình nói sai gì rồi?

Cố Tấn Thành đứng dậy, dáng người cao lớn thẳng tắp dù cách cả bàn vẫn khiến cậu học sinh cấp ba như Cố Văn Quân thấy áp lực cực độ từ một người đàn ông trưởng thành.

Hắn bước từng bước đến gần, dừng lại trước mặt cậu em dại dột, giơ tay đặt lên vai cậu, khẽ dùng sức ép xuống, chậm rãi nói: “Làm gì hay nói gì, trước tiên nghĩ xem hậu quả có thu dọn nổi không. Nếu không...”

Cố Văn Quân vội vàng tiếp lời: “Nếu không thu dọn nổi thì em im miệng. Em hiểu rồi, anh họ!”

Cố Tấn Thành vỗ nhẹ vai cậu hai cái: “Lúc xin lỗi thì chân thành một chút.”

Nói xong hắn liền rảo bước rời khỏi phòng ăn.

“Vâng ạ!”

Cố Văn Quân len lén quay đầu nhìn bóng lưng to lớn của anh họ, thấy hắn đi xa thật rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu bực bội lẩm bẩm với quản gia Trương: “Chú Trương, chuyện gì cũng phải kể cho anh họ tôi biết à?”

Quản gia Trương vẫn giữ nguyên gương mặt vô cảm như tượng: “Thiếu gia Văn Quân, tôi đã nói từ đầu rồi mà.”

Cố Văn Quân kéo ghế ngồi xuống, giận đến mức dậm chân: “Vậy sao anh họ lại biết được?”

Quản gia Trương thành thật trả lời: “Lúc ngài dùng bữa, lời nói và hành động đều rất khác thường, đại thiếu gia chỉ nhìn là hiểu ngay. Ngài ấy lo cho cậu nên mới hỏi tôi, tôi cũng vì lo cho cậu và thiếu gia Văn Việt mới nói.”

Cố Văn Quân nhìn bàn ăn, hồi tưởng lại những biểu hiện đáng ngờ của mình, đúng là có hơi lộ liễu thật.

Cậu nghiến răng: “Cảm ơn ông đã quan tâm nhé!”

Quản gia Trương đáp tỉnh rụi: “Quan tâm toàn thể người nhà họ Cố là trách nhiệm của tôi.”

Cố Văn Quân: ...

Thôi vậy, trước mắt vẫn nên nghĩ cách xin lỗi anh họ cái đã.

Anh cả họ nói không sai, bác cả sức khỏe không tốt, nếu vì tức giận mà đổ bệnh thêm thì cậu thật chẳng đáng sống.

Hơn nữa, hình như anh họ đã thay đổi rất nhiều-nói riêng chuyện cờ vây thôi... Cậu đã nghiên cứu suốt cả buổi chiều mà vẫn mù mờ như gà mắc tóc.

Đầu óc nhảy nhót sang chuyện khác, cậu bỗng hỏi: “Quản gia Trương, anh cả họ tôi biết chơi cờ vây không?”

Quản gia Trương do dự một lúc: “Tôi cũng không rõ. Nhưng đại thiếu gia thông minh xuất chúng, nếu muốn học thì chắc cũng không khó.”

Nghe xong, Cố Văn Quân tức tối bật dậy khỏi ghế, giận dữ chạy ra khỏi phòng ăn.

Giờ chẳng lẽ cậu là đứa ngu nhất trong ba anh em rồi sao?!

Tám giờ tối, Cố Văn Việt ăn uống no nê trở về nhà, suốt dọc đường chỉ nghe Đinh Hải thao thao bất tuyệt kể rằng màn thể hiện hôm qua của anh trong chương trình 《Đầu Óc Là Thứ Tốt Nhất》quá xuất sắc, đến mức tổ chương trình giờ dồn hết trọng tâm tuyên truyền lên người anh.

Rõ ràng Đinh Hải còn phấn khích hơn cả Cố Văn Việt, cứ như bao năm làm “vợ hiền” cuối cùng cũng được làm “chính thất”, mừng mừng tủi tủi.

Cố Văn Việt nửa tựa vào lưng ghế, ngẩn người nghĩ: Chỉ vậy thôi mà cũng được hả?

13

0

2 tháng trước

18 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.