TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Sau giấc ngủ trưa, tỉnh dậy đã gần bốn giờ chiều.

Anh thật lòng không muốn ăn bữa tối ở nhà họ Cố, liền nhắn tin cho Đinh Hải rủ nhau ra ngoài ăn, tiện thể dạo phố một vòng để cảm nhận thế giới phồn hoa náo nhiệt của thế kỷ 21. Khi rời nhà, Cố Văn Việt có chào cha một tiếng, nói mình hẹn bạn, ăn tối xong sẽ về sớm.

Hôm nay được con trai làm bạn đánh cờ cả buổi, tâm trạng Cố Sùng rất tốt, chỉ dặn anh nhớ về sớm rồi cũng không hỏi thêm gì nữa.

Đúng năm rưỡi, Cố Văn Việt leo lên chiếc Hyundai cũ nát của Đinh Hải, từ biệt thự trên sườn núi chạy về nội thành.

Anh ngồi lười biếng ở ghế phụ, cánh tay dài tùy ý đặt lên khung cửa xe, năm ngón tay mở rộng, đón lấy luồng gió mát lùa vào. Ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía sau gương chiếu hậu, nơi cảnh hoàng hôn rực rỡ như tranh.

Sau hai mươi tư tiếng làm quen, Cố Văn Việt cuối cùng cũng hiểu rằng-anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc học cách sống chung với thân thể này, thời đại này và thế giới này.

Tối hôm đó.

Trên bàn ăn nhà họ Cố lại chỉ còn ba người.

Cố Sùng đích thân giải thích với Cố Tấn Thành vừa kịp về đúng bữa: “Văn Việt hẹn bạn ra ngoài ăn rồi, tối sẽ về.”

“Vâng.” Cố Tấn Thành thản nhiên đáp, ánh mắt liếc qua vẻ mặt căng cứng kỳ quặc của Cố Văn Quân.

Cố Văn Quân liền vội vã gắp đũa lên, lớn giọng nói: “Thôi được rồi, chúng ta ăn thôi! Em đói lắm rồi!”

Giọng nói cố tỏ ra bình thường nhưng lại chói tai một cách kỳ quặc.

Tâm trạng Cố Sùng vẫn tốt, liền kể lại chuyện ban sáng Văn Việt đánh cờ với mình. Ông cười nói anh đi hai nước rất hay, mấy người bạn già quanh ông không ai có nước cờ như vậy cả.

Cố Tấn Thành lặng lẽ nghe, trong đôi mắt sâu thẳm như biển dường như đang dậy sóng ngầm.

Hắn nhớ tới chuyện “bồn rửa” tối qua. Người hầu từng nói, nhị thiếu gia Văn Việt chỉ nhìn một cái đã nhận ra đó là đồ gì.

Một người có thể dễ dàng nhận ra bồn rửa men thiên thanh của lò Nhữ, lại đánh cờ giỏi, dường như cũng hợp lý?

Tối nay, Cố Tấn Thành ăn chậm nhất.

Đợi đến khi Cố Sùng rời bàn, còn Cố Văn Quân thì như chạy trốn, vội vã đứng lên như có người đuổi bắt, chạy biến lên lầu, Cố Tấn Thành mới từ tốn buông đũa, cầm lấy khăn ăn trắng lau miệng từng chút một.

Quản gia Trương theo lệ đưa tới một ly nước ấm.

Cố Tấn Thành tựa vào lưng ghế, tay chống hờ lên mặt bàn, không vội cầm ly nước, trầm giọng hỏi: “Cậu Văn Quân có chuyện gì vậy?”

Quản gia Trương liền kể lại chuyện xảy ra lúc ăn sáng, rồi nói tiếp: “Lời của cậu Văn Quân đúng là có phần nặng nề. Tôi đoán cậu Văn Việt không thật sự có hẹn tối nay, mà chỉ muốn tránh ăn cùng cậu ấy. Đại thiếu gia...”

Ngón tay Cố Tấn Thành hơi động, lần này hắn đưa tay cầm lấy ly nước, chất lỏng âm ấm trôi xuống cổ họng, giọng nói càng trở nên lạnh lẽo: “Gọi Văn Quân tới gặp tôi.”

“Vâng ạ.” Quản gia Trương biến sắc, cúi đầu rút lui ngay lập tức.

Cố Văn Quân lủi thủi đi theo quản gia Trương vào phòng ăn, vừa ngẩng đầu đã thấy anh họ mình đang ngồi ở đầu bàn, khí thế bức người.

Bàn ăn đã được dọn sạch sẽ, khăn trải bàn trắng toát càng làm gương mặt hắn trông lạnh lùng, sắc bén hơn.

Cậu quen anh họ từ năm mười một tuổi, hồi bé nghịch dại toàn bị hắn dạy dỗ cho một trận. Trong lòng cậu, anh họ luôn là hình tượng vừa đáng kính vừa đáng sợ. Khoảng cách tuổi tác lại lớn, nên xưa nay chưa từng dám có ý “kẻ dưới mạo phạm kẻ trên”.

Cố Văn Quân gượng gạo cười toe, ra vẻ bình tĩnh: “Anh họ, anh gọi em ạ?”

Cậu biết ngay, chắc chắn là quản gia Trương lắm lời nói hớ.

Cố Tấn Thành chỉ nhàn nhạt liếc qua một cái, ánh mắt lạnh lẽo khiến Cố Văn Quân giật mình nổi da gà, theo bản năng muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, hơi run giọng hỏi: “Anh họ, có chuyện gì sao? Em... em đang ôn bài mà, mai thứ hai có bài kiểm tra nhỏ.” Lúc nói chuyện, hai chân cậu vô thức khép lại, trông cứ như quả dâu nhỏ nhận lỗi.

Cố Tấn Thành cầm chiếc ly thủy tinh trống trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo những đường vân trên thành ly, hồi lâu không nói gì.

Càng im lặng lại càng khiến người ta sợ hãi.

Dưới hàng mày rậm kia là đôi mắt sâu thẳm tối tăm, trong mắt Cố Văn Quân chỉ thấy như một mảnh bóng tối, không thể nhìn thấu cảm xúc, như thể đang dồn nén một cơn sóng dữ sắp trào ra.

Cố Văn Quân cắn răng đứng yên, không dám hỏi thêm, trong đầu căng như dây đàn sắp đứt. Mà nếu đứt thật thì e là cái mạng này cũng đi đời.

12

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.