0 chữ
Chương 25
Chương 25
“Vâng.”
Quản gia Trương thầm nghĩ, nhị thiếu gia cuối cùng cũng trưởng thành rồi. Bây giờ đến lượt cậu Văn Quân bước vào tuổi nổi loạn?
Haiz, ông thấy thay cho lão gia đã thấy mệt rồi.
Sau khi quản gia Trương vào nhà, Cố Văn Việt bắt chéo chân, thảnh thơi mỉm cười. Nắng rất đẹp, còn tiểu đường đệ thì thật đáng yêu.
Cuộc sống nhà giàu ở nhà họ Cố hóa ra cũng không rắc rối như anh tưởng.
Cố Văn Việt ăn sáng xong một mình trong vườn, chậm rãi dạo bước lên tầng hai. Dọc hành lang, quản gia Trương từ phòng bước ra: “Nhị thiếu gia, hôm nay sẽ đặc biệt hầm canh cho cậu. Cậu muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi bảo nhà bếp chuẩn bị. Lão gia dặn rồi, ở nhà mình, cậu tuyệt đối đừng khách sáo.”
Cố Văn Việt vừa định mở miệng, rồi nhanh chóng ngậm lại -
Nói đến tay nghề hai đầu bếp trong nhà, cái gọi là “hầm canh” kia là để dưỡng sinh hay đầu độc đây?
Nhưng thôi, chuyện nhỏ không đáng để gây phiền phức, anh gật đầu nhận tấm thịnh tình: “Được, cảm ơn quản gia Trương.”
Quản gia Trương nét mặt không đổi: “Đó là việc nên làm.”
Phòng ngủ chính tầng hai. Cố Sùng đang cầm một chiếc hũ ngọc đựng cờ vây, dùng tay lần lượt chơi đùa với từng quân đen.
Quân cờ làm từ ngọc, va chạm vào nhau vang lên tiếng “tách tách” trong trẻo.
Cố Văn Việt bước vào, thấy hộp cờ, tay ngứa ngáy, liền hứng thú bước tới: “Cha? Có muốn chơi ván cờ không?”
Cố Sùng bật cười: “Có chứ, nhưng trong nhà chẳng ai chịu chơi với ta. Sao? Con muốn học à? Cha dạy con nhé? Ta chơi ván cha con?”
Cố Văn Việt mỉm cười thoải mái, vui vẻ đồng ý: “Được thôi, ván cờ cha con, chơi luôn đi!”
Anh chống hai tay lên lưng ghế sofa, người hơi nghiêng về phía trước, cười thần bí: “Có điều, không cần dạy đâu, con biết chơi rồi.”
“Thật sao?” Cố Sùng càng hứng thú hơn, chỉ về phía cửa: “Con đi gọi Tiểu Thôi lấy bàn cờ ra. Thôi, để cha xuống giường, mình ra sân thượng chơi. Văn Việt, con đẩy xe lăn của cha lại đây.”
Xem ra hôm nay thật sự có nhã hứng.
Cố Văn Việt đặt tay lên cánh tay ông, dịu giọng dỗ dành: “Cha à, đừng kích động quá, con đâu có chạy đi đâu, không vội, không vội.”
“Được, được.” Cố Sùng nhìn đứa con trai ngày càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, càng nhìn càng thấy lanh lợi sáng dạ, trong lòng tràn đầy cảm khái và hài lòng.
Chưa đầy mười lăm phút sau, hai người đã cùng ngồi trên ban công tầng hai đánh cờ, vừa hưởng gió vừa tắm nắng, thỉnh thoảng còn gọi Thôi Anh mang đồ ăn thức uống lên. Một già một trẻ, một người lòng tràn niềm vui tuổi xế chiều, một người thảnh thơi an nhàn.
Dù chưa thể thật sự đồng điệu tâm ý, nhưng khoảng thời gian đánh cờ cùng nhau ấy lại khiến cả hai đều cảm thấy dễ chịu và thỏa mãn.
Cố Sùng đặc biệt ngạc nhiên: “Văn Việt, nước cờ con đi còn giỏi hơn cả cha nữa! Học từ khi nào vậy?”
Cố Văn Việt thầm bật cười – anh bắt đầu học cầm kỳ thư họa từ năm ba, bốn tuổi, mà thầy dạy toàn là danh sư trong giới, làm sao mà không tinh thông được?
Tuy nhiên, anh vẫn giữ lòng tôn kính bậc trưởng bối, không quá ép sát từng nước cờ, luôn để chừa lại chút không gian cho cha mình xoay chuyển, khiến Cố Sùng vui vẻ cười không ngớt.
Khi Cố Văn Quân lên lầu, không thấy bác cả trong phòng, hỏi Thôi Anh mới biết bác đang ở ban công. Chưa đi được mấy bước, cậu ta đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái vang lên.
Từ lúc dọn vào biệt thự tới nay đã nửa năm, cậu ta chưa từng nghe bác cả cười vui vẻ đến thế. Cố Văn Quân nhón chân nhìn về phía xa – thì ra là đang đánh cờ.
Lạ thật, Cố Văn Việt mà cũng biết chơi cờ vây ư? Thứ đó khó cực kỳ mà?
Cố Văn Quân nhíu mày, đôi lông mày tuấn tú khẽ chau lại. Trong lòng bắt đầu trỗi dậy sự nghi hoặc và tò mò sâu sắc về người anh họ vừa trở về hôm qua, người mà dường như cái gì cũng biết.
Tiếng cười của bác cả và Cố Văn Việt vẫn vang lên bên tai, khiến cậu ta càng thêm khó chịu, thấp giọng lẩm bẩm: “Không được! Nếu anh ta biết chơi cờ để lấy lòng bác cả thì mình cũng làm được! Hôm nay phải đi học ngay!”
Tối qua cậu ta đã tốn một tiếng đồng hồ để tìm hiểu về cấu tạo của Đường đao và sự khác biệt với kiếm Nhật, hôm nay cậu ta cũng có thể bỏ ra một tiếng để nghiên cứu cách chơi cờ vây.
Nghĩ vậy, Cố Văn Quân quay người, chạy thẳng lên tầng ba.
Cậu ta tuyệt đối không thể thua Cố Văn Việt – dù là ở bất kỳ phương diện nào!
Cố Văn Việt ở nhà họ Cố chơi cờ hết cả buổi sáng, đến trưa dùng cơm cùng Cố Sùng trên tầng hai, không thấy bóng dáng Cố Văn Quân đâu.
Quản gia Trương thầm nghĩ, nhị thiếu gia cuối cùng cũng trưởng thành rồi. Bây giờ đến lượt cậu Văn Quân bước vào tuổi nổi loạn?
Haiz, ông thấy thay cho lão gia đã thấy mệt rồi.
Sau khi quản gia Trương vào nhà, Cố Văn Việt bắt chéo chân, thảnh thơi mỉm cười. Nắng rất đẹp, còn tiểu đường đệ thì thật đáng yêu.
Cuộc sống nhà giàu ở nhà họ Cố hóa ra cũng không rắc rối như anh tưởng.
Cố Văn Việt ăn sáng xong một mình trong vườn, chậm rãi dạo bước lên tầng hai. Dọc hành lang, quản gia Trương từ phòng bước ra: “Nhị thiếu gia, hôm nay sẽ đặc biệt hầm canh cho cậu. Cậu muốn ăn gì cứ nói với tôi, tôi bảo nhà bếp chuẩn bị. Lão gia dặn rồi, ở nhà mình, cậu tuyệt đối đừng khách sáo.”
Cố Văn Việt vừa định mở miệng, rồi nhanh chóng ngậm lại -
Nói đến tay nghề hai đầu bếp trong nhà, cái gọi là “hầm canh” kia là để dưỡng sinh hay đầu độc đây?
Quản gia Trương nét mặt không đổi: “Đó là việc nên làm.”
Phòng ngủ chính tầng hai. Cố Sùng đang cầm một chiếc hũ ngọc đựng cờ vây, dùng tay lần lượt chơi đùa với từng quân đen.
Quân cờ làm từ ngọc, va chạm vào nhau vang lên tiếng “tách tách” trong trẻo.
Cố Văn Việt bước vào, thấy hộp cờ, tay ngứa ngáy, liền hứng thú bước tới: “Cha? Có muốn chơi ván cờ không?”
Cố Sùng bật cười: “Có chứ, nhưng trong nhà chẳng ai chịu chơi với ta. Sao? Con muốn học à? Cha dạy con nhé? Ta chơi ván cha con?”
Cố Văn Việt mỉm cười thoải mái, vui vẻ đồng ý: “Được thôi, ván cờ cha con, chơi luôn đi!”
Anh chống hai tay lên lưng ghế sofa, người hơi nghiêng về phía trước, cười thần bí: “Có điều, không cần dạy đâu, con biết chơi rồi.”
Xem ra hôm nay thật sự có nhã hứng.
Cố Văn Việt đặt tay lên cánh tay ông, dịu giọng dỗ dành: “Cha à, đừng kích động quá, con đâu có chạy đi đâu, không vội, không vội.”
“Được, được.” Cố Sùng nhìn đứa con trai ngày càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, càng nhìn càng thấy lanh lợi sáng dạ, trong lòng tràn đầy cảm khái và hài lòng.
Chưa đầy mười lăm phút sau, hai người đã cùng ngồi trên ban công tầng hai đánh cờ, vừa hưởng gió vừa tắm nắng, thỉnh thoảng còn gọi Thôi Anh mang đồ ăn thức uống lên. Một già một trẻ, một người lòng tràn niềm vui tuổi xế chiều, một người thảnh thơi an nhàn.
Cố Sùng đặc biệt ngạc nhiên: “Văn Việt, nước cờ con đi còn giỏi hơn cả cha nữa! Học từ khi nào vậy?”
Cố Văn Việt thầm bật cười – anh bắt đầu học cầm kỳ thư họa từ năm ba, bốn tuổi, mà thầy dạy toàn là danh sư trong giới, làm sao mà không tinh thông được?
Tuy nhiên, anh vẫn giữ lòng tôn kính bậc trưởng bối, không quá ép sát từng nước cờ, luôn để chừa lại chút không gian cho cha mình xoay chuyển, khiến Cố Sùng vui vẻ cười không ngớt.
Khi Cố Văn Quân lên lầu, không thấy bác cả trong phòng, hỏi Thôi Anh mới biết bác đang ở ban công. Chưa đi được mấy bước, cậu ta đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái vang lên.
Từ lúc dọn vào biệt thự tới nay đã nửa năm, cậu ta chưa từng nghe bác cả cười vui vẻ đến thế. Cố Văn Quân nhón chân nhìn về phía xa – thì ra là đang đánh cờ.
Lạ thật, Cố Văn Việt mà cũng biết chơi cờ vây ư? Thứ đó khó cực kỳ mà?
Cố Văn Quân nhíu mày, đôi lông mày tuấn tú khẽ chau lại. Trong lòng bắt đầu trỗi dậy sự nghi hoặc và tò mò sâu sắc về người anh họ vừa trở về hôm qua, người mà dường như cái gì cũng biết.
Tiếng cười của bác cả và Cố Văn Việt vẫn vang lên bên tai, khiến cậu ta càng thêm khó chịu, thấp giọng lẩm bẩm: “Không được! Nếu anh ta biết chơi cờ để lấy lòng bác cả thì mình cũng làm được! Hôm nay phải đi học ngay!”
Tối qua cậu ta đã tốn một tiếng đồng hồ để tìm hiểu về cấu tạo của Đường đao và sự khác biệt với kiếm Nhật, hôm nay cậu ta cũng có thể bỏ ra một tiếng để nghiên cứu cách chơi cờ vây.
Nghĩ vậy, Cố Văn Quân quay người, chạy thẳng lên tầng ba.
Cậu ta tuyệt đối không thể thua Cố Văn Việt – dù là ở bất kỳ phương diện nào!
Cố Văn Việt ở nhà họ Cố chơi cờ hết cả buổi sáng, đến trưa dùng cơm cùng Cố Sùng trên tầng hai, không thấy bóng dáng Cố Văn Quân đâu.
12
0
2 tháng trước
6 ngày trước