TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Cố Văn Việt về đến phòng không lâu, đang trong nhà vệ sinh xử lý những củ thủy tiên. Đĩa hơi nhỏ, không thể đặt hết được.

“Cốc cốc-”

“Thiếu gia Văn Việt, em là... Thôi Anh ạ.”

Giọng nói e dè khiến Cố Văn Việt phì cười.

Anh bước ra, điệu bộ ung dung, mở cửa rồi một tay tựa vào khung cửa, cười phóng khoáng trêu cô gái nhỏ đứng ngoài: “Cô còn tự xưng là Tiểu Thôi Anh nữa cơ à?”

Thôi Anh xấu hổ đỏ bừng cả mặt: “Không phải đâu, không phải đâu ạ.”

Cô lúng túng đưa cái đĩa sứ men lục lam nhạt tới: “Thiếu gia, em tìm thấy cái này, không biết có vừa ý anh không?”

“Cô tìm ở đâu vậy? Hàng tốt đấy.” Cố Văn Việt đón lấy, ngón tay nhẹ vuốt quanh vành đĩa, lớp men sứ độc nhất vô nhị, đáy phẳng không chân, đúng là kiểu chế tác cổ điển.

Anh kinh ngạc cười hỏi: “Cái này... chẳng phải là bồn rửa men thiên thanh của lò Nhữ sao? Tiểu Thôi Anh ơi Tiểu Thôi Anh, cô đào đâu ra vậy? Đừng nói là lấy từ tủ bát đĩa ra nha?”

Thôi Anh vội vàng xua tay: “Không, không phải đâu ạ! Em... em cũng không biết nó là gì, chỉ thấy đúng màu anh muốn nên mang đến thôi. Anh dùng đi, em đi làm việc tiếp!”

Nói xong như thỏ con bị dọa, cắm đầu chạy mất.

Cố Văn Việt ngơ ngác, tay nâng bồn sứ quý như ôm phải củ khoai nóng.

Ai chỉ cô bé mang cái này đến?

Lúc nãy trong phòng khách, anh chỉ gặp một người.

Cố Tấn Thành?! Hỏng rồi!

Cố Văn Việt nhìn cái bồn rửa, mặt mày hoảng hốt.

Cố Tấn Thành mà mang món đồ cực phẩm thế này đến, chắc chắn là có ẩn ý.

Chẳng lẽ thực sự muốn anh tới công ty làm việc?

Không đúng. Nếu thật sự là thế, Cố Tấn Thành hẳn đã sai Thôi Anh nói rõ.

Hay là... Vì anh vừa từ chối việc đến công ty, lại tỏ rõ lập trường nên người ta mới lấy đồ quý ra để xoa dịu?

Cố Văn Việt nhìn chằm chằm vào chiếc bồn sứ thiên thanh, càng nhìn càng thấy ưng ý. Thôi thì, Thôi Anh không nói lấy ở đâu, anh cũng coi như không biết vậy. Ai tặng thì kệ đi. Đối phương có mục đích gì cũng chẳng sao.

Dù sao chỉ cần chưa mang ra khỏi nhà họ Cố, thì vẫn là đồ của nhà họ Cố.

Cứ lấy cái chậu tròn xinh đẹp này trồng thủy tiên trước đã.

Sáng hôm sau.

Mặt trời đã lên cao, Cố Văn Việt mới chịu tỉnh giấc.

Chiếc giường quả thật thoải mái đến mức khó tin, nằm trong chăn ấm mềm mại chẳng khác gì trôi bồng bềnh giữa mây.

Sau khi rửa mặt thay đồ, anh mặc một chiếc hoodie trắng bằng cotton mềm và quần dài rộng màu be nhạt, chất vải mềm mại ấm áp ôm lấy làn da khiến người ta chẳng nỡ cởi ra.

Ánh nắng thu buổi sớm dịu nhẹ chiếu vào, xa xa biển xanh lấp lánh ánh vàng phản chiếu mặt trời. Cố Văn Việt bước ra ban công với dáng vẻ nhàn nhã, vươn vai một cái thật dài trong làn gió thu mát mẻ.

Xuống tầng, việc đầu tiên là đến phòng ngủ chính ở tầng hai để chào hỏi Cố Sùng. Anh đẩy cửa, chỉ thò nửa người vào trong, ngoan ngoãn cất giọng sáng sủa: “Cha, chào buổi sáng!”

Cố Sùng mất mấy giây mới phản ứng kịp, rồi mới nhận ra đó là Văn Việt – đứa con trai vừa mới về nhà tối qua.

Đôi mắt đào hoa tuấn tú kia đang cong cong mang theo nụ cười, áo quần đơn giản sạch sẽ, cả người phơi phới sức sống, trông chẳng khác nào cậu thiếu niên mười bảy mười tám tuổi năm nào.

Cố Sùng tâm tình vui vẻ, đáp lại: “Chào buổi sáng, Văn Việt. Ở nhà ngủ ngon không?”

Cố Văn Việt mỉm cười: “Ngon lắm ạ, giường ở nhà thoải mái cực kỳ. Con xuống ăn sáng trước nhé, lát nữa lại lên trò chuyện với cha.”

Cố Sùng cười hỏi: “Hôm nay không ra ngoài sao?”

“Không ạ, công việc bắt đầu từ ngày mai.” Cố Văn Việt đáp nhẹ nhàng.

Anh khép cửa lại, bước chân nhẹ tênh, ung dung đi xuống cầu thang.

Dọc đường gặp mấy người giúp việc, anh khẽ mỉm cười chào “chào buổi sáng”.

Đợi thiếu gia Văn Việt với dáng vẻ thư thái ấy đi khuất, bọn họ mới thì thầm kinh ngạc – lần đầu tiên thấy có người vừa tự nhiên vừa khí chất như vậy.

Trời trong xanh không gợn mây, gió thu nhè nhẹ, nắng vàng rải khắp sân vườn.

Cố Văn Việt đứng bên khung cửa kính lớn của biệt thự, phóng mắt ra phía vườn sau nơi có dù che, bàn ăn và hoa nở rực rỡ giữa bãi cỏ xanh mướt.

Thời tiết đẹp thế này, ăn sáng ngoài trời mới đúng là hưởng thụ.

Khi anh vừa bước tới gần phòng ăn, liền nghe thấy giọng phàn nàn giận dỗi của Cố Văn Quân vọng ra từ bên trong: “Sao anh họ lại kêu tôi dậy chứ? Hôm nay là Chủ nhật đó! Anh ấy đi làm thì liên quan gì tôi, không cho tôi ngủ nướng là sao!”

12

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.