0 chữ
Chương 22
Chương 22
Thôi Anh đỏ mặt – đây là lần đầu tiên cô được chủ nhân nhà họ Cố đích thân cảm ơn. Nhìn bộ dạng vui vẻ của thiếu gia Văn Việt, rõ ràng là anh thật lòng.
“Thiếu gia Văn Việt, anh gọi em là Tiểu Thôi là được rồi, mọi người vẫn gọi vậy mà.”
Cố Văn Việt ôm chiếc đĩa như ôm bảo vật, mỉm cười nói: “Vậy không được, tên cô rất hay, gọi Tiểu Thôi thì lại chẳng thấy được cái hay trong tên ấy.”
Thôi Anh luống cuống: “Vậy... được ạ, chỉ cần thiếu gia thích là được rồi.”
Cố Văn Việt vui vẻ quay người bước ra ngoài, vừa tới hành lang liền thấy một bóng người cao lớn đứng đó.
Nụ cười tùy ý trên mặt anh vụt tắt.
Cố Tấn Thành đút hai tay vào túi quần tây, ánh mắt sâu tối khó đoán lặng lẽ nhìn sang.
Đối với vị nam chính đầy dã tâm trong nguyên tác này, Cố Văn Việt lại rất bình thản. Anh bước lên một bước, chủ động chào hỏi: “Anh Tấn Thành, không phải anh đang ở trên lầu sao?”
Cố Tấn Thành chỉ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.
Không khác gì chẳng đáp, rõ ràng mang theo sự hờ hững.
Cố Văn Việt chẳng bận tâm, cũng không thể mong một thiếu gia chính hiệu như người ta phải thân thiết giả tạo với một thiếu gia giả là mình.
“Vậy tôi lên phòng trước nhé, chúc anh trai ngủ ngon~”
Anh bước nhanh, trong lòng chỉ mong mau về phòng trồng thủy tiên cho xong.
“Đợi đã.” Giọng nói trầm thấp vang lên phía sau, như một cơn gió mạnh ùa thẳng vào tai.
Cố Văn Việt quay đầu, chớp chớp đôi mắt đào hoa vô tội: “Sao vậy, anh Tấn Thành?”
Câu gọi ấy – vừa tự nhiên vừa thân thiết như thể từ lâu đã quen nhau.
Thực ra, anh càng lúc càng thấy quen thuộc với Cố Tấn Thành. Giống như một người anh trong nhà vậy. Ngay cả đôi mắt phượng kia cũng có hình dáng quen thuộc – dù luôn sâu thẳm khó dò, nhưng anh không hề thấy sợ.
Cố Tấn Thành từ tốn dừng ánh nhìn nơi khuôn mặt tuấn tú của anh: “Chuyện cha nói lúc ăn cơm, cậu suy nghĩ kỹ lại đi. Công ty thật sự cần có người nhà tham gia.”
“Hả?” Cố Văn Việt buột miệng bật ra một dấu hỏi to đùng – thử anh à?
Anh siết chặt chiếc đĩa trong lòng, đôi mắt đầy bất đắc dĩ, giọng thì nghiêm túc:
“Công ty có anh quản lý là cha đã rất yên tâm rồi. Tôi đi làm chỉ thêm rối việc thôi. Với lại công việc của tôi hiện cũng không ít đâu, thật đấy!”
Ngay lúc này, Cố Văn Việt cảm thấy may mắn làm sao. May mà lúc nãy miễn cưỡng nhận lời một công việc, nếu không sau này anh biết lấy lý do gì để giải thích việc mình ngày ngày rảnh rỗi ở nhà phơi nắng?
So với việc đến công ty đấu đá tranh đoạt, thì vào giới giải trí làm mấy chương trình hỏi đáp trí tuệ vẫn đơn giản hơn nhiều. Ít nhất, không cần hao tâm tổn trí!
Thấy hắn lặng im không nói, gương mặt góc cạnh như được điêu khắc lạnh lùng chẳng khác gì tượng đá, Cố Văn Việt vội vàng nói thêm: “Đợi cha khỏe hơn rồi, tôi sẽ rời khỏi đây, không quấy rầy lâu đâu.”
Nhà họ Cố không phải nơi có thể nán lại lâu, anh hiểu rất rõ điều đó.
Chẳng đợi người kia phản ứng, Cố Văn Việt đã như bôi dầu dưới chân, chuồn lẹ không chút lưu tình, tốc độ nhanh chưa từng thấy. Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng mảnh khảnh đã quay gót chạy vυ"t lên cầu thang, bước chân còn vọng lại tiếng thình thịch thình thịch vội vã.
Cố Tấn Thành hoàn hồn, ngẫm lại lời “không quấy rầy lâu đâu” của anh, ánh mắt trầm ngâm. Một lát sau, hắn xoay người nhìn về phía cô hầu gái vừa từ phòng khách bước ra, giọng nói trầm ổn: “Thiếu gia Văn Việt vừa cầm theo cái gì?”
Thôi Anh cúi đầu, căng thẳng đáp: “Nhị thiếu mang từ bên ngoài về một túi thủy tiên, bảo em tìm chậu để trồng, nhưng mà...”
Đại thiếu gia là người quản lý toàn bộ trong ngoài nhà họ Cố, tính cách nghiêm nghị ít nói, mỗi lần mấy người hầu như cô phải đối mặt riêng đều không khỏi dè chừng.
“Nhưng mà sao?”
Thôi Anh tiếp tục giải thích: “Ban đầu nhị thiếu muốn một cái đĩa sứ có màu lục lam nhạt, nhưng trong bếp lại không có. Đại thiếu gia, có cần gọi quản gia Trương đi tìm không ạ?”
“Đĩa sứ màu lục lam?”
Ánh mắt phượng sâu thẳm của Cố Tấn Thành hơi nheo lại, giọng điệu trầm lạnh: “Cô chắc chứ?”
Thôi Anh gật đầu xác nhận: “Vâng, em không nghe nhầm đâu ạ.”
Cố Tấn Thành quay người, nhàn nhạt nói: “Không cần gọi quản gia Trương, cô đi với tôi.”
“Dạ?” Thôi Anh giật mình.
Đi đâu vậy? Làm gì cơ?
Đại thiếu gia nói chuyện sao cứ thiếu đầu thiếu đuôi thế này?
Vẫn là nhị thiếu gia Văn Việt dễ chịu hơn, hòa nhã biết bao.
“Thiếu gia Văn Việt, anh gọi em là Tiểu Thôi là được rồi, mọi người vẫn gọi vậy mà.”
Cố Văn Việt ôm chiếc đĩa như ôm bảo vật, mỉm cười nói: “Vậy không được, tên cô rất hay, gọi Tiểu Thôi thì lại chẳng thấy được cái hay trong tên ấy.”
Thôi Anh luống cuống: “Vậy... được ạ, chỉ cần thiếu gia thích là được rồi.”
Cố Văn Việt vui vẻ quay người bước ra ngoài, vừa tới hành lang liền thấy một bóng người cao lớn đứng đó.
Nụ cười tùy ý trên mặt anh vụt tắt.
Cố Tấn Thành đút hai tay vào túi quần tây, ánh mắt sâu tối khó đoán lặng lẽ nhìn sang.
Đối với vị nam chính đầy dã tâm trong nguyên tác này, Cố Văn Việt lại rất bình thản. Anh bước lên một bước, chủ động chào hỏi: “Anh Tấn Thành, không phải anh đang ở trên lầu sao?”
Không khác gì chẳng đáp, rõ ràng mang theo sự hờ hững.
Cố Văn Việt chẳng bận tâm, cũng không thể mong một thiếu gia chính hiệu như người ta phải thân thiết giả tạo với một thiếu gia giả là mình.
“Vậy tôi lên phòng trước nhé, chúc anh trai ngủ ngon~”
Anh bước nhanh, trong lòng chỉ mong mau về phòng trồng thủy tiên cho xong.
“Đợi đã.” Giọng nói trầm thấp vang lên phía sau, như một cơn gió mạnh ùa thẳng vào tai.
Cố Văn Việt quay đầu, chớp chớp đôi mắt đào hoa vô tội: “Sao vậy, anh Tấn Thành?”
Câu gọi ấy – vừa tự nhiên vừa thân thiết như thể từ lâu đã quen nhau.
Thực ra, anh càng lúc càng thấy quen thuộc với Cố Tấn Thành. Giống như một người anh trong nhà vậy. Ngay cả đôi mắt phượng kia cũng có hình dáng quen thuộc – dù luôn sâu thẳm khó dò, nhưng anh không hề thấy sợ.
“Hả?” Cố Văn Việt buột miệng bật ra một dấu hỏi to đùng – thử anh à?
Anh siết chặt chiếc đĩa trong lòng, đôi mắt đầy bất đắc dĩ, giọng thì nghiêm túc:
“Công ty có anh quản lý là cha đã rất yên tâm rồi. Tôi đi làm chỉ thêm rối việc thôi. Với lại công việc của tôi hiện cũng không ít đâu, thật đấy!”
Ngay lúc này, Cố Văn Việt cảm thấy may mắn làm sao. May mà lúc nãy miễn cưỡng nhận lời một công việc, nếu không sau này anh biết lấy lý do gì để giải thích việc mình ngày ngày rảnh rỗi ở nhà phơi nắng?
So với việc đến công ty đấu đá tranh đoạt, thì vào giới giải trí làm mấy chương trình hỏi đáp trí tuệ vẫn đơn giản hơn nhiều. Ít nhất, không cần hao tâm tổn trí!
Nhà họ Cố không phải nơi có thể nán lại lâu, anh hiểu rất rõ điều đó.
Chẳng đợi người kia phản ứng, Cố Văn Việt đã như bôi dầu dưới chân, chuồn lẹ không chút lưu tình, tốc độ nhanh chưa từng thấy. Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng mảnh khảnh đã quay gót chạy vυ"t lên cầu thang, bước chân còn vọng lại tiếng thình thịch thình thịch vội vã.
Cố Tấn Thành hoàn hồn, ngẫm lại lời “không quấy rầy lâu đâu” của anh, ánh mắt trầm ngâm. Một lát sau, hắn xoay người nhìn về phía cô hầu gái vừa từ phòng khách bước ra, giọng nói trầm ổn: “Thiếu gia Văn Việt vừa cầm theo cái gì?”
Thôi Anh cúi đầu, căng thẳng đáp: “Nhị thiếu mang từ bên ngoài về một túi thủy tiên, bảo em tìm chậu để trồng, nhưng mà...”
Đại thiếu gia là người quản lý toàn bộ trong ngoài nhà họ Cố, tính cách nghiêm nghị ít nói, mỗi lần mấy người hầu như cô phải đối mặt riêng đều không khỏi dè chừng.
“Nhưng mà sao?”
Thôi Anh tiếp tục giải thích: “Ban đầu nhị thiếu muốn một cái đĩa sứ có màu lục lam nhạt, nhưng trong bếp lại không có. Đại thiếu gia, có cần gọi quản gia Trương đi tìm không ạ?”
“Đĩa sứ màu lục lam?”
Ánh mắt phượng sâu thẳm của Cố Tấn Thành hơi nheo lại, giọng điệu trầm lạnh: “Cô chắc chứ?”
Thôi Anh gật đầu xác nhận: “Vâng, em không nghe nhầm đâu ạ.”
Cố Tấn Thành quay người, nhàn nhạt nói: “Không cần gọi quản gia Trương, cô đi với tôi.”
“Dạ?” Thôi Anh giật mình.
Đi đâu vậy? Làm gì cơ?
Đại thiếu gia nói chuyện sao cứ thiếu đầu thiếu đuôi thế này?
Vẫn là nhị thiếu gia Văn Việt dễ chịu hơn, hòa nhã biết bao.
12
0
2 tháng trước
6 ngày trước