TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Cố Văn Quân không hiểu câu mỉa mai ấy, nghển cổ lên hỏi lại: “Anh có ý gì thế?”

Nó quay sang hỏi Cố Tấn Thành: “Anh họ, anh ấy nói gì vậy?”

Cố Văn Việt dừng bước ở chiếu nghỉ cầu thang, bàn tay trắng trẻo thanh tú đặt lên lan can, ánh mắt nheo lại đầy ý cười, thong thả lên tiếng giảng giải: “Thanh này ấy mà, gọi là đường đao, cụ thể hơn thì đây là đường hoành đao.”

Đôi mắt đào hoa của anh khẽ nhướng lên, giọng nói không chút khách khí: “Đừng có dễ dàng mang báu vật tổ tiên dâng không cho người Đông Dương như thế.”

Dứt lời, anh xoay người tiếp tục xuống tầng, ngáp một cái lười biếng rồi vươn vai thả lỏng.

Cố Văn Quân nghe đến ngẩn ngơ, vội hỏi: “Anh họ? Anh ấy nói thật á?”

“Ừ.” Cố Tấn Thành ánh mắt sâu tối.

Có thể liếc mắt một cái đã nhận ra là đường đao, thậm chí phân biệt được cả kiểu chế tác cụ thể?

Cố Văn Quân rối rắm khó hiểu: “Tại sao anh ấy lại biết chứ? Anh họ, anh từng nói với anh ấy à?”

Vừa hỏi ra đã bị ánh mắt lạnh như băng mang nhãn hiệu “anh họ” quét qua, lập tức câm miệng.

Cậu ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ý em là... anh họ thích đao kiếm, sao anh ấy cũng biết? Trông cứ là lạ.”

Cố Tấn Thành chậm rãi tra đao vào vỏ, phát ra tiếng “keng” sắc lạnh, trầm giọng nói: “Được rồi, đi làm bài tập đi.”

“Ò.” Cố Văn Quân lề mề lê bước lên lầu.

Nhà họ Cố phân tầng rất rõ ràng: lão gia Cố Sùng một mình chiếm tầng hai, phòng của Cố Văn Việt nằm ở tầng ba, còn Cố Tấn Thành một mình ở tầng bốn.

Thời gian này Cố Văn Quân đến nhà chơi cũng tạm trú ở một phòng tầng ba.

Cậu ta uất ức lẩm bẩm: Tuyệt đối không được! Làm sao có thể để bản thân trở thành đứa ngốc hơn cả Cố Văn Việt? Mình phải tìm hiểu cho rõ cái gọi là “đường đao” rồi mới làm bài tập!

Cố Văn Việt mò vào phòng khách, dưới sự giúp đỡ của cô hầu gái mặt tròn, tìm được túi hoa thủy tiên kia.

Cô hầu gái mặt tròn họ Thôi, người trong nhà đều gọi là Tiểu Thôi.

Thấy cô cẩn thận lấy hoa thủy tiên ra khỏi tủ, bộ dạng vô cùng quý trọng, Cố Văn Việt thuận miệng hỏi: “Cô tên đầy đủ là gì?”

Tiểu Thôi thành thật đáp: “Em tên Thôi Anh, Anh trong ‘anh hùng’ ạ.”

Cố Văn Việt gật gù, mỉm cười nói: “Ồ, suýt nữa thì thành chị em với Thôi Oanh Oanh rồi.”

Lúc Tiểu Thôi vào nhà họ Cố, nhị thiếu gia Văn Việt đã rất ít khi về nhà, hai người hầu như xa lạ. Hơn nữa, nghe người khác kể rằng tính tình anh không tốt, cô từng có phần sợ sệt. Nhưng hôm nay thấy nhị thiếu gia nói năng hòa nhã, còn gọi tên cô bằng giọng ôn tồn dễ chịu, chẳng khác nào gió xuân thổi đến.

Cô nghĩ: Nghe đồn thì không đáng tin, vẫn nên gặp người thật mới biết được.

Hóa ra thiếu gia Văn Việt thực sự có dáng dấp của một ngôi sao – dung mạo tuấn tú, khí chất ôn hòa như ngọc, đúng chuẩn phong thái và vẻ cao quý của con cháu thế gia.

Cô hầu họ Thôi khẽ hỏi: “Thiếu gia Văn Việt, có cần tìm chậu hoa để trồng không ạ?”

Cố Văn Việt đang mải ngắm củ thủy tiên, nghe vậy thì sực tỉnh, gật đầu: “À, đúng rồi. Cô giúp tôi tìm thử nhé?”

Anh chợt hỏi thêm, có phần dò xét: “Có cái nào bằng sứ không? Tốt nhất là men xanh ngọc nhẹ, có chút vân nứt càng tốt.”

“Ơ?” Thôi Anh ngơ ngác, rồi lắc đầu.

Thiếu gia Văn Việt tả chẳng khác nào bình hoa cổ, cô thì tất nhiên không thể tìm ra được thứ đó.

Cố Văn Việt cũng không câu nệ, lùi một bước, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì tìm cái đĩa sứ trắng cũng được, trắng thì chắc lúc nào cũng có ha?”

“Vâng!” Thôi Anh lập tức mỉm cười, vội xoay người chạy vào bếp.

Khi Cố Tấn Thành bước xuống lầu, từ xa đã thấy bóng người thanh mảnh lười nhác tựa bên vách tường cạnh phòng khách.

Ánh đèn sáng trưng chiếu về phía trước, làm nổi bật vóc dáng cao gầy gọn gàng trong chiếc sơ mi sạch sẽ, nhưng nhìn qua lại thấy đơn độc, mệt mỏi, giống như cả người chẳng còn chút hứng thú với thế giới.

Không hiểu sao, bước chân hắn nhẹ hẳn, rồi vô tình nghe được tiếng ngân nga chênh phô. Tuy không rành về âm luật, nhưng giữa những câu hát ấy vẫn nghe ra chút bi thương như lời tự sự, khiến lòng người cũng lặng đi mấy phần.

Cố Văn Việt không biết có người đứng phía sau. Dưới ánh đèn, đôi mắt đào hoa nheo nhẹ, khe khẽ hát vài câu.

Là khúc Tây Sương Ký, đoạn giữa Thôi Oanh Oanh và Trương Sinh.

Đúng lúc Thôi Anh mang ra một chiếc đĩa sứ trắng, vành nhỏ đáy sâu, Cố Văn Việt mừng rỡ bước tới đón lấy: “Tuyệt quá, đúng kiểu tôi đang nghĩ đến, cảm ơn cô nhé, Thôi Anh.”

12

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.