TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Cố Văn Việt chẳng biết tiêu chuẩn “tốt” của người ta là gì, nghe qua thì hoặc là phải diễn, hoặc là phải vắt óc trả lời câu hỏi.

Anh lẩm bẩm: “Không có việc nào chỉ cần nằm ngủ mà vẫn làm được à?”

“Ờ cái này thì...” Đinh Hải hoàn toàn không theo kịp: “Anh ơi, đều là cơ hội đó. Tuy không lớn, nhưng mình không thể vì đợi dưa hấu mà bỏ luôn hết hạt mè chứ? Trước kia không có cơ hội còn than thở, bây giờ có rồi thì phải...”

“Dừng.” Cố Văn Việt thở dài bất đắc dĩ, nghĩ bụng, Đinh Hải nên đổi tên thành Đường Tăng cho rồi.

Anh nảy ra một lý do có vẻ chính đáng: “Hôm nay về nhà mới biết, cha tôi bệnh nặng, giờ chỉ nằm một chỗ.”

Cũng không phải nói quá nhỉ? Dù sao Cố Sùng đúng là nằm nhiều hơn ngồi.

Đinh Hải thoáng sững sờ: “Ra là anh muốn ở nhà chăm ba à? Vậy... quan hệ với người nhà vẫn ổn chứ anh?”

Cố Văn Việt thấy cậu quan tâm như vậy, cũng chẳng nỡ làm khó: “Cũng tạm. Tôi đã hứa với ba là sẽ ở nhà lâu dài, nên mấy công việc ấy...”

Anh cố tình nói chậm lại, Đinh Hải vốn sốt ruột, lập tức tiếp lời như thể đã hiểu tường tận.

“Không sao, em hiểu mà. Mấy chương trình ở xa thì thôi, quay MV còn phải ra nước ngoài, cũng không hợp. Hay là chọn buổi chụp tạp chí nhé? Chụp từ sáng tới chiều, sáu giờ tối là xong. Anh chỉ cần đến thôi, bên đó có sẵn trang phục và stylist.”

Cố Văn Việt suy nghĩ một lúc lâu mới khẽ nói: “Biết rồi, vậy cậu đến đón tôi.”

Anh thật sự không muốn tự đi.

Nghe giọng là biết có ý định chuồn giữa chừng, làm sao Đinh Hải dám không đón chứ, lập tức đồng ý ngay.

Trong phòng tối om, cửa kính lớn ở ban công vẫn mở, rèm trắng mỏng bị gió đêm lay nhẹ. Ánh trăng len qua khe rèm, như câu hồn người ta.

Cố Văn Việt sau khi nghe điện thoại thì đầu óc tỉnh táo hơn một chút, chậm rãi rời giường đi ra ban công.

Từ đây có thể nhìn thấy hồ bơi và khu vườn lớn phía sau biệt thự.

Trăng rọi xuống mặt nước, phản chiếu lấp lánh. Cố Văn Việt ngẩng đầu nhìn trăng, bất giác nhớ đến biết bao văn nhân thi sĩ từng làm thơ vịnh trăng, gửi lòng về quê, về người, về tình.

Chợt anh sực nhớ đến mấy củ thủy tiên đã bỏ quên.

Hình như để ở phòng khách?

Anh vào nhà tắm rửa mặt, vuốt lại mái tóc ngắn hơi rối sau giấc ngủ. Mẹ anh từng dặn, trán phải để lộ ra thì mới có dương khí, vận số mới tốt.

Anh không rõ có tin thật hay không, nhưng lời mẹ dạy, anh luôn nghe theo. Ít nhất, anh không muốn để mẹ phải lo lắng vì mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Vì vậy, theo thói quen của nguyên chủ, Cố Văn Việt cũng để lộ trán, trông lại rất ưa nhìn.

Anh nhìn người trong gương, càng nhìn càng thấy đúng là một công tử tuấn tú thanh nhã.

Phòng của Cố Văn Việt ở tầng ba. Khi anh vừa bước xuống bậc thang dẫn đến phòng khách tầng hai, liền nghe thấy giọng nói ầm ĩ của Cố Văn Quân vọng lại.

“Anh họ, em có thể xem thử thanh đao này không?”

Nghe như vừa phát hiện ra món đồ chơi thú vị lắm vậy.

Cố Văn Việt bỗng nhớ đến những lần ở nhà trước kia, anh cả cũng hay mang mấy món đồ lạ ra trêu đùa anh chơi. Anh không mảy may để tâm, lững thững đi ngang qua hai anh em đang ngồi trong phòng khách, chỉ thoáng liếc thấy Cố Văn Quân đang hai tay ngang ngửa cầm lấy một thanh đao sắc bén chưa vỏ.

Lưỡi đao sáng loáng ánh lạnh, sắc bén đến dọa người.

Cố Tấn Thành liếc nhìn bóng lưng Cố Văn Việt - chiếc sơ mi trắng bị đè ép đến nhăn nhúm, tay áo tùy ý xắn đến khuỷu, để lộ một đoạn cánh tay trắng trẻo, thon dài.

Chẳng hiểu sao, trong đầu hắn chợt lóe lên chuyện quản gia Trương vừa dặn người làm hầm canh tẩm bổ cho Cố Văn Việt.

Cố Văn Quân mở miệng: “Anh Việt? Anh đến xem thanh đao của anh họ à? Anh chắc chắn chưa từng thấy thứ này đâu!”

Cố Văn Việt chẳng buồn chấp trẻ con, vừa nhàn nhã xuống cầu thang, vừa uể oải đáp: “Đúng vậy, tôi kiến thức nông cạn, chưa từng thấy vật lợi hại như thế, cậu cứ từ từ chiêm ngưỡng đi.”

Câu nói nhẹ tênh mà khiến Cố Văn Quân nghẹn họng, nhất thời chẳng biết phản bác ra sao, chỉ đành lầm bầm một câu: “Tất nhiên là lợi hại rồi, đây là katana của anh họ mà!”

Nó học được rồi - phải lôi “anh họ” ra làm khiên chắn.

Đúng thế! Nó quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh!

Nghe thấy ba chữ “katana”, mày Cố Tấn Thành hơi nhíu lại, đang định lên tiếng đính chính thì- Trên cầu thang vọng xuống một tiếng cười khẽ rõ ràng và câu hỏi lạnh lùng đầy châm chọc: “Katana? Cậu tưởng nước ta không có lịch sử đao kiếm riêng chắc?”

12

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.