TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

Chỉ là, nói cho đúng thì mắt phượng của Cố Tấn Thành không mang vẻ u uẩn như anh, mà lại có khí thế cường ngạnh như đế vương, đường nét sắc lạnh đầy uy quyền.

Cố Văn Việt thầm nghĩ: quả nhiên là nam chính duy nhất trong thế giới tiểu thuyết này. Thiên sinh bá khí, tay nắm quyền lực, là kẻ sinh ra để đứng trên vạn người.

Một bên, Cố Văn Quân thấy biểu cảm anh trai “giả” thoáng qua vẻ khác thường, liền tự cho là mình đoán đúng - anh ta đang sợ gặp anh họ thật sự đây mà.

Cậu ta cố tình xoay người thật mạnh, đến mức cả đệm giường cũng rung lên.

Cười lớn, giọng châm biếm vang vọng:“Anh họ! Vừa nãy anh Văn Việt còn nói sau này sẽ nghe lời anh đấy, anh về thật đúng lúc!”

“Thế à?” Cố Tấn Thành hờ hững đáp, hoàn toàn không để tâm.

Ánh mắt sâu đen chỉ lướt qua Văn Việt một cái - vẫn bình tĩnh ngồi nguyên không nhúc nhích. Dĩ nhiên, mấy lời của Văn Quân, hắn chẳng buồn tin.

Chính tai hắn từng nghe Cố Văn Việt trong cơn xúc động nói thẳng: “Cha bắt tôi gọi anh là anh cả, bắt tôi nghe lời anh? Anh xứng sao? Anh là cái thứ gì chứ?”

Hắn không cần danh xưng "anh cả" từ người ấy, cũng chẳng đặt nặng làm gì.

Lúc này, Cố Văn Quân quay gương mặt non trẻ, ngây ngô nhìn sang Cố Văn Việt, cười vô tội: “Anh Văn Việt, đúng không? Nhưng em vẫn chưa nghe anh gọi anh họ là ‘anh cả’ đâu nhé.”

Lông mày sắc như dao của Cố Tấn Thành hơi nhíu lại, định ngắt lời đứa em họ hồ đồ. Nào ngờ, Cố Văn Việt ngẩng đầu, ánh mắt đào nhạt khẽ cong lên, đầy chân thành, bình thản cất giọng: “Anh Tấn Thành.”

Cố Văn Quân như bị sét đánh tại chỗ, cứng người. Cố Văn Việt lại thong thả tiếp lời: “Cha bảo tôi nghe lời anh, sau này phải phiền anh nhiều.”

Nói xong, đôi mắt đào khẽ quét qua Cố Văn Quân một lượt - tựa như đang nhẹ nhàng bảo rằng: Xin lỗi, trò hay cậu chờ không diễn đâu.

Cố Văn Quân giật mình: Khıêυ khí©h! Quá đáng! Hừ!

Cố Sùng ngồi trên giường nghe mà ngực phập phồng, suýt chút nữa rơi lệ, tay nắm chặt lấy tay Cố Văn Việt: “Tốt! Tốt lắm!”

Hai đứa con có thể buông bỏ hiềm khích, hòa giải với nhau - với một người cha bệnh nặng mà nói, còn gì an lòng hơn thế?

Trái lại, Cố Tấn Thành lại trầm mặc không đáp.

Cố Sùng khẽ cau mày nhìn hắn, thúc giục: “Tấn Thành, Văn Việt đang nói chuyện với con đấy.”

Ngụ ý là: Văn Việt đã chủ động hạ mình rồi, con là trưởng tử, phải có khí độ của người đứng đầu.

Cố Tấn Thành đứng nghiêm bên giường, dáng người thẳng như đao, quanh thân toát ra khí lạnh, đôi mắt phượng đen như đêm cúi nhẹ, nhìn thẳng vào đôi mắt đào thanh nhã, đầy vẻ dịu dàng của Văn Việt.

Là người lọc lõi nơi thương trường, hắn lại không sao phân biệt nổi, trong đôi mắt bình lặng kia - rốt cuộc là thật lòng hay giả ý?

Thật ra, chuyện thật hay giả... với hắn cũng chẳng còn nghĩa lý gì.

Dưới ánh mắt thúc giục của Cố Sùng, Cố Tấn Thành đành nể mặt lên tiếng, khẽ ho một tiếng rồi từ tốn nói: “Văn Việt chịu về là tốt rồi. Sau này cả nhà hòa thuận vui vẻ.”

Cố Văn Việt nghe ra được sự khách sáo lẫn xa cách trong câu nói ấy. Nhưng vốn dĩ quan hệ giữa hai người cũng chẳng tốt đẹp gì, nếu đột ngột tỏ ra thân thiết lại thành giả tạo.

Giữ một khoảng cách vừa phải như thế này, có lẽ mới là điều tốt cho cả hai bên.

Cố Sùng vui mừng đến xúc động, cuối cùng cũng được thấy hai đứa trẻ đứng cạnh nhau mà không căng thẳng như trước. Trong phút chốc xúc động, ông ho lên không ngừng.

Người chăm sóc trung niên là dì Trần lập tức vỗ nhẹ lưng cho ông thuận khí, vừa cười vừa nói: “Ông chủ vui quá rồi. Hôm nay thật là tốt lành, cả nhà đông đủ rồi.”

Cố Văn Việt cụp mắt, hàng mi dài phủ xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Đúng vậy, nhà người ta thì sum họp... còn nhà mình thì sao?

Không biết cha mẹ ruột anh giờ này ra sao, khi nghe tin con trai mình đã chết? Họ có chịu nổi cú sốc ấy không?

Lúc còn sống, anh chưa từng báo hiếu được gì cho cha mẹ. Chỉ biết rong chơi khắp nơi, tiêu xài không tiếc tay. Giờ lại còn để họ phải chịu nỗi đau trắng đầu tiễn tóc xanh...

Ánh mắt Cố Tấn Thành liếc sang, lặng lẽ quan sát vẻ mặt cùng từng chuyển động rất nhỏ giữa đôi mày của Cố Văn Việt, trong đáy mắt như đang ngẫm nghĩ điều gì.

Người không thể hiểu nổi vẫn là Cố Văn Quân. Mọi chuyện không giống chút nào với những gì cậu ta tưởng tượng.

Rốt cuộc là thế nào? Không được! Cậu ta nhất định phải tìm cách thăm dò, điều tra mục đích thật sự của Cố Văn Việt khi quay về nhà họ Cố!

13

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.