0 chữ
Chương 15
Chương 15
Cố Văn Việt nghe xong đã đủ để nhận ra đó là lời quan tâm chân thành, nặng nhẹ đầy tình cảm.
Anh chậm rãi bước tới bên giường. Thấy Cố Văn Quân không có ý nhường vị trí, anh bèn vòng qua cuối giường, ngồi xuống bên mép còn lại một cách tự nhiên.
Ưʍ... giường này cũng ổn đấy. Mềm vừa phải, thoải mái.
Cố Văn Việt ngẩng đầu nhìn người đàn ông gầy gò trên giường, giọng điềm tĩnh: "Con không bận."
Lâu lắm rồi Cố Sùng mới thấy Cố Văn Việt mặc sơ mi trắng tinh thế này, sạch sẽ gọn gàng, lại toát ra vẻ tuấn tú thư sinh. Trong mắt ông, dáng vẻ ấy chẳng hề kém cạnh bất cứ công tử nhà quyền quý nào.
Ông khẽ nhấc bàn tay dày rộng, đưa về phía anh: "Không bận thì ở lại nhà đi."
Cố Văn Quân nhíu mày.
Bác mình mềm lòng quá rồi - chỉ cần Cố Văn Việt quay về liếc mắt một cái, đã muốn giữ anh ta ở lại nhà?
Cố Văn Việt như nhìn xuyên qua đôi mắt đυ.c kia mà thấy hình bóng người cha ruột của mình, liền tự nhiên đưa tay ra - ngay lập tức, bàn tay ấy bị siết chặt đầy sức nặng và tình cảm.
Nhưng trong lòng anh vẫn còn ngổn ngang do dự - thật sự phải ở lại nhà họ Cố sao?
Cố Sùng siết chặt lấy bàn tay dài và lạnh của Cố Văn Việt, xoa nhẹ mấy cái như để trấn an cả chính mình. Những năm qua trong lòng ông vốn có không ít oán trách và thất vọng, vậy mà giờ phút này, tất cả cảm xúc tiêu cực lại bất ngờ tan biến như mây khói. Ông mỉm cười, liên tục nói: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Sau đó ông vươn tay về phía đứa cháu trai khác: "Lại đây, Văn Quân."
Em trai ruột của ông, Cố Kính mất sớm. Cố Văn Quân từ nhỏ đã được ông xem như con ruột mà chăm sóc. Cố Văn Quân ngoan ngoãn đặt tay vào tay bác cả.
Cố Sùng nắm lấy tay hai chàng trai trẻ, gương mặt đầy mãn nguyện: "Các con đều đã lớn cả rồi, phải biết nghe lời, hiểu chuyện. Cũng phải nghe lời anh cả của các con, biết không?"
Cố Văn Việt là người đáp lời đầu tiên, giọng thành khẩn: "Con biết rồi."
Cố Văn Quân nhướng mày, nhanh miệng nói: "Con biết rồi, bác cả."
Cậu ta liếc sang Cố Văn Việt, thầm nghĩ: Hồi trước ghét cay ghét đắng anh cả, giờ lại biết nghe lời anh cả? Quỷ mới tin!
Tên này rõ ràng chỉ đang giả vờ với bác cả! Đáng ghét!
Cậu ta nhất định phải lột trần bộ mặt giả tạo của anh trước mọi người.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
Người hầu đứng ngoài nói vọng vào: "Thưa lão gia, đại thiếu gia đã về."
Ánh mắt Cố Văn Quân lập tức sáng rực như có lửa, chuẩn bị háo hức chờ xem Cố Văn Việt lúng túng thế nào trước sự xuất hiện của anh trai thực sự.
Thế nhưng - Cố Văn Việt có thể phản ứng gì chứ? Từ trước đến nay, anh vẫn là người ngồi hàng đầu trong khán phòng, thưởng thức vở diễn của đời người. Chưa từng làm loại lãng tử lên sân khấu đi tranh giành vai diễn với kẻ khác, như thế chẳng phải tự hạ thấp thân phận sao?
Cửa mở, một dáng người cao lớn đường hoàng bước vào. Dáng đi thẳng tắp, sơ mi trắng cài kín khuy, bên trong khoác áo gile, bên ngoài là bộ vest đen tuyền như mực.
Cố Tấn Thành tuy tuổi còn trẻ, nhưng từng bước đi, từng cử chỉ đều toát lên phong thái trầm ổn vững vàng. Hắn luôn là kiểu người chỉ cần xuất hiện là đủ để khiến mọi người xung quanh cảm nhận được sự hiện diện của một nhân vật nắm quyền cao, nói ra lời có sức nặng.
Điều đó khiến Cố Sùng yên tâm nhất.
Ông yên tâm rằng, sau khi mình trăm tuổi, chỉ cần có Tấn Thành chống đỡ, cơ nghiệp nhà họ Cố vẫn vững như bàn thạch. Ông thậm chí còn tin con trai mình có thể đưa gia tộc lên một tầm cao mới.
Cố Tấn Thành bước vào, đáy mắt đen như mực không mảy may liếc người khác, chỉ chăm chú nhìn vào bóng dáng trắng trẻo thanh nhã, sạch sẽ và trầm tĩnh bên giường.
Ánh nhìn đầu tiên, hắn tưởng là người ngoài.
Mãi đến khi người mặc sơ mi trắng ấy chậm rãi nghiêng mặt, hắn mới sững người nhận ra đó là Cố Văn Việt. Chỉ là trên mặt không hiện rõ xúc cảm, hắn vẫn bước đến bên giường, cúi đầu lễ độ: “Cha.”
Con ngươi Cố Văn Việt khẽ co lại, lần đầu thực sự cảm thấy choáng váng-
Trên người Cố Tấn Thành, lại thấp thoáng khí chất nghiêm nghị, quyền uy giống cha và anh cả của anh thời tiền thế?
Không - càng khiến anh kinh ngạc hơn là, sao lại có thể... thấy được đôi mắt phượng giống mình đến bốn, năm phần?
Từ trước đến nay, anh vẫn được gọi là “nhị thiếu gia mắt phượng của nhà họ Cố”. Bản thân anh cũng rất yêu quý đôi mắt ấy, nó như nét đặc trưng riêng biệt trời ban. Vậy mà giờ đây, đôi mắt ấy lại xuất hiện trên một người khác... Thật khiến người ta - có chút... ghen tị!
Anh chậm rãi bước tới bên giường. Thấy Cố Văn Quân không có ý nhường vị trí, anh bèn vòng qua cuối giường, ngồi xuống bên mép còn lại một cách tự nhiên.
Ưʍ... giường này cũng ổn đấy. Mềm vừa phải, thoải mái.
Cố Văn Việt ngẩng đầu nhìn người đàn ông gầy gò trên giường, giọng điềm tĩnh: "Con không bận."
Lâu lắm rồi Cố Sùng mới thấy Cố Văn Việt mặc sơ mi trắng tinh thế này, sạch sẽ gọn gàng, lại toát ra vẻ tuấn tú thư sinh. Trong mắt ông, dáng vẻ ấy chẳng hề kém cạnh bất cứ công tử nhà quyền quý nào.
Ông khẽ nhấc bàn tay dày rộng, đưa về phía anh: "Không bận thì ở lại nhà đi."
Cố Văn Quân nhíu mày.
Bác mình mềm lòng quá rồi - chỉ cần Cố Văn Việt quay về liếc mắt một cái, đã muốn giữ anh ta ở lại nhà?
Nhưng trong lòng anh vẫn còn ngổn ngang do dự - thật sự phải ở lại nhà họ Cố sao?
Cố Sùng siết chặt lấy bàn tay dài và lạnh của Cố Văn Việt, xoa nhẹ mấy cái như để trấn an cả chính mình. Những năm qua trong lòng ông vốn có không ít oán trách và thất vọng, vậy mà giờ phút này, tất cả cảm xúc tiêu cực lại bất ngờ tan biến như mây khói. Ông mỉm cười, liên tục nói: "Về là tốt rồi, về là tốt rồi."
Sau đó ông vươn tay về phía đứa cháu trai khác: "Lại đây, Văn Quân."
Em trai ruột của ông, Cố Kính mất sớm. Cố Văn Quân từ nhỏ đã được ông xem như con ruột mà chăm sóc. Cố Văn Quân ngoan ngoãn đặt tay vào tay bác cả.
Cố Văn Việt là người đáp lời đầu tiên, giọng thành khẩn: "Con biết rồi."
Cố Văn Quân nhướng mày, nhanh miệng nói: "Con biết rồi, bác cả."
Cậu ta liếc sang Cố Văn Việt, thầm nghĩ: Hồi trước ghét cay ghét đắng anh cả, giờ lại biết nghe lời anh cả? Quỷ mới tin!
Tên này rõ ràng chỉ đang giả vờ với bác cả! Đáng ghét!
Cậu ta nhất định phải lột trần bộ mặt giả tạo của anh trước mọi người.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
Người hầu đứng ngoài nói vọng vào: "Thưa lão gia, đại thiếu gia đã về."
Ánh mắt Cố Văn Quân lập tức sáng rực như có lửa, chuẩn bị háo hức chờ xem Cố Văn Việt lúng túng thế nào trước sự xuất hiện của anh trai thực sự.
Cửa mở, một dáng người cao lớn đường hoàng bước vào. Dáng đi thẳng tắp, sơ mi trắng cài kín khuy, bên trong khoác áo gile, bên ngoài là bộ vest đen tuyền như mực.
Cố Tấn Thành tuy tuổi còn trẻ, nhưng từng bước đi, từng cử chỉ đều toát lên phong thái trầm ổn vững vàng. Hắn luôn là kiểu người chỉ cần xuất hiện là đủ để khiến mọi người xung quanh cảm nhận được sự hiện diện của một nhân vật nắm quyền cao, nói ra lời có sức nặng.
Điều đó khiến Cố Sùng yên tâm nhất.
Ông yên tâm rằng, sau khi mình trăm tuổi, chỉ cần có Tấn Thành chống đỡ, cơ nghiệp nhà họ Cố vẫn vững như bàn thạch. Ông thậm chí còn tin con trai mình có thể đưa gia tộc lên một tầm cao mới.
Cố Tấn Thành bước vào, đáy mắt đen như mực không mảy may liếc người khác, chỉ chăm chú nhìn vào bóng dáng trắng trẻo thanh nhã, sạch sẽ và trầm tĩnh bên giường.
Ánh nhìn đầu tiên, hắn tưởng là người ngoài.
Mãi đến khi người mặc sơ mi trắng ấy chậm rãi nghiêng mặt, hắn mới sững người nhận ra đó là Cố Văn Việt. Chỉ là trên mặt không hiện rõ xúc cảm, hắn vẫn bước đến bên giường, cúi đầu lễ độ: “Cha.”
Con ngươi Cố Văn Việt khẽ co lại, lần đầu thực sự cảm thấy choáng váng-
Trên người Cố Tấn Thành, lại thấp thoáng khí chất nghiêm nghị, quyền uy giống cha và anh cả của anh thời tiền thế?
Không - càng khiến anh kinh ngạc hơn là, sao lại có thể... thấy được đôi mắt phượng giống mình đến bốn, năm phần?
Từ trước đến nay, anh vẫn được gọi là “nhị thiếu gia mắt phượng của nhà họ Cố”. Bản thân anh cũng rất yêu quý đôi mắt ấy, nó như nét đặc trưng riêng biệt trời ban. Vậy mà giờ đây, đôi mắt ấy lại xuất hiện trên một người khác... Thật khiến người ta - có chút... ghen tị!
13
0
2 tháng trước
6 ngày trước