0 chữ
Chương 14
Chương 14
Vẻ mặt anh nhàn nhạt, như đang chậm rãi tiêu hóa lời nói kia: "À?"
Cố Văn Tuấn cũng buột miệng: "À cái gì mà à? Anh có ý gì đấy?"
"Ờ." Cố Văn Việt cuối cùng cũng phản ứng, dứt khoát gọi một tiếng: "Chào em họ."
Nói xong, anh lại tiếp tục bước lên.
"Em họ?" Cố Văn Tuấn chết đứng, quay phắt sang nhìn quản gia Trương dưới chân cầu thang, tức tối nói: "Anh ta gọi tôi là em họ?! Anh ta là ‘anh’ ở chỗ nào chứ?!"
Quản gia Trương khẽ nhướng mày, ôn tồn nhắc nhở: "Lúc nãy Văn Tuấn thiếu gia vừa gọi Văn Việt thiếu gia một tiếng ‘anh’."
"Tôi-"
Gương mặt trẻ trung khôi ngô của Cố Văn Tuấn trông có phần ngơ ngác ngốc nghếch, một lúc lâu sau mới nhớ ra - đúng thật.
Chẳng qua lúc đó chỉ là cố tình gọi để chọc tức anh ta thôi mà!
Vậy mà anh ta lại dám... gọi mình là "em họ"?
Phi! Cậu ta không đời nào chấp nhận làm em trai của cái tên giả mạo này!
Cố Văn Tuấn hằm hằm nhìn lên cầu thang, hừ lạnh một tiếng.
Một tên anh họ rởm cũng dám lên mặt với mình sao?
Quản gia Trương thấy thiếu gia Văn Tuấn mặt mày tối sầm đứng giữa cầu thang, sợ thật sự lại phát sinh chuyện, dịu giọng nói: "Đại thiếu gia hôm nay sẽ về dùng cơm."
Cố Văn Tuấn giật mình, vội vàng nuốt cục tức vừa phun ra, lí nhí lẩm bẩm: "Quản gia Trương ông cũng thật là... lấy anh cả ra để đè đầu tôi sao? Hứ!"
Nói xong cậu ta quay lưng, bước chân nện lên cầu thang thình thịch thình thịch đầy tức tối.
Cố Văn Việt men theo hành lang, vừa bước chậm vừa ngắm những bức tranh trang trí treo hai bên, cho đến khi dừng chân trước cửa phòng của ông Cố – Cố Sùng.
Nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên hành lang, cánh cửa gỗ đỏ ánh lên quầng sáng nhè nhẹ. Trong khoảnh khắc, Cố Văn Việt có chút ngẩn ngơ. Khi đưa tay gõ khẽ lên cánh cửa, anh gần như tưởng mình vừa trở về chính ngôi nhà cũ, vô thức mang theo đôi phần cảm xúc, từng chữ từng lời đều đầy nặng nề:
"Phụ thân, Dĩ Chiêu đã trở về."
Trước mặt cha mẹ và anh trai, anh luôn tự xưng bằng biểu tự.
Ở bên ngoài, anh là công tử đào hoa mang tên Cố Văn Việt; nhưng khi bước chân về nhà, anh là Cố Dĩ Chiêu – đứa con được cưng chiều yêu thương nhất.
Tận sâu trong tiềm thức, anh tha thiết mong rằng khi cánh cửa này vừa mở ra, người đứng đó sẽ là cha ruột thật sự của mình - hai bên tóc đã điểm sương, nhưng vẫn nghiêm nghị như xưa.
Tiếc rằng... mở cửa lại là một cô hầu gái gương mặt tròn trĩnh, vóc người thấp nhỏ: "Nhị thiếu gia."
Như có ai đó hung hăng đẩy anh trở về hiện thực.
Cô giúp việc né sang một bên, mời anh bước vào. Dường như còn thắc mắc: Nhị thiếu gia vừa rồi nói gì vậy? Nghe chẳng hiểu rõ.
Cố Văn Việt thu ánh nhìn, dời mắt về phía trong căn phòng.
Trên giường, một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn đang tựa đầu lên gối, hai gò má hóp lại, sắc mặt nhợt nhạt. Thì ra bệnh tình của Cố Sùng nặng đến vậy... Khó trách sau khi nghe tin "con trai giả" bất ngờ qua đời, ông liền không chống đỡ nổi mà ra đi.
Cố Văn Việt vừa định bước vào thì bị một thân ảnh lao đến chen sang một bên.
Cố Văn Tuấn như một cơn gió lao thẳng vào phòng: "Bác! Con cũng về rồi đây!"
Cậu ta nhào tới bên giường, nét mặt rạng rỡ, chân mày còn ươn ướt, rõ ràng vừa rửa mặt rồi chạy vội vào chào hỏi.
Cố Sùng thấy Cố Văn Việt thì thoáng giật mình, tưởng mình nhìn lầm. Nhưng trong đôi mắt đυ.c ngầu ấy lại lập tức ánh lên tia vui mừng ngỡ ngàng.
Nhìn hai người trẻ lần lượt bước vào, lòng ông rộn ràng hẳn: "Biết về nhà trước tiên đến thăm bác thế này là ngoan! Con vừa từ trường về à?"
Cố Văn Tuấn liền đáp liến thoắng: "Dạ! Sau giờ học con có chơi bóng với bạn một lát, nhưng nhớ bác đang ốm nên con về ngay. Bạn rủ ăn tối con cũng không đi!"
Bị chen ra đứng một bên, Cố Văn Việt lặng lẽ chờ hai người trò chuyện. Trong lòng anh vẫn thong dong suy nghĩ, túi thủy tiên kia nên chọn chậu như thế nào để trưng cho đẹp?
Sự kích động của Cố Sùng thực ra chỉ là phản ứng tự nhiên khi được gặp cháu ngoan, muốn nói vài câu để khuây khỏa lòng mình. Nhưng khi ánh mắt ông lướt qua người thanh niên đứng im lặng ở một bên, khí chất lãnh đạm, vẻ mặt bình tĩnh mà phảng phất nét cô độc... Ông liền đau lòng: "Văn Việt, con lại đây để cha nhìn rõ một chút."
"Dạo này có bận gì không?"
"Lâu lắm rồi chưa về nhà."
Sự quan tâm của Cố Sùng, trong ánh mắt và giọng nói đều chứa đựng sự cẩn trọng bất ngờ - như thể ông sợ chỉ cần mạnh mẽ một chút sẽ khiến đứa trẻ này bỏ đi mất.
Cố Văn Tuấn cũng buột miệng: "À cái gì mà à? Anh có ý gì đấy?"
"Ờ." Cố Văn Việt cuối cùng cũng phản ứng, dứt khoát gọi một tiếng: "Chào em họ."
Nói xong, anh lại tiếp tục bước lên.
"Em họ?" Cố Văn Tuấn chết đứng, quay phắt sang nhìn quản gia Trương dưới chân cầu thang, tức tối nói: "Anh ta gọi tôi là em họ?! Anh ta là ‘anh’ ở chỗ nào chứ?!"
Quản gia Trương khẽ nhướng mày, ôn tồn nhắc nhở: "Lúc nãy Văn Tuấn thiếu gia vừa gọi Văn Việt thiếu gia một tiếng ‘anh’."
"Tôi-"
Gương mặt trẻ trung khôi ngô của Cố Văn Tuấn trông có phần ngơ ngác ngốc nghếch, một lúc lâu sau mới nhớ ra - đúng thật.
Chẳng qua lúc đó chỉ là cố tình gọi để chọc tức anh ta thôi mà!
Vậy mà anh ta lại dám... gọi mình là "em họ"?
Phi! Cậu ta không đời nào chấp nhận làm em trai của cái tên giả mạo này!
Một tên anh họ rởm cũng dám lên mặt với mình sao?
Quản gia Trương thấy thiếu gia Văn Tuấn mặt mày tối sầm đứng giữa cầu thang, sợ thật sự lại phát sinh chuyện, dịu giọng nói: "Đại thiếu gia hôm nay sẽ về dùng cơm."
Cố Văn Tuấn giật mình, vội vàng nuốt cục tức vừa phun ra, lí nhí lẩm bẩm: "Quản gia Trương ông cũng thật là... lấy anh cả ra để đè đầu tôi sao? Hứ!"
Nói xong cậu ta quay lưng, bước chân nện lên cầu thang thình thịch thình thịch đầy tức tối.
Cố Văn Việt men theo hành lang, vừa bước chậm vừa ngắm những bức tranh trang trí treo hai bên, cho đến khi dừng chân trước cửa phòng của ông Cố – Cố Sùng.
Nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên hành lang, cánh cửa gỗ đỏ ánh lên quầng sáng nhè nhẹ. Trong khoảnh khắc, Cố Văn Việt có chút ngẩn ngơ. Khi đưa tay gõ khẽ lên cánh cửa, anh gần như tưởng mình vừa trở về chính ngôi nhà cũ, vô thức mang theo đôi phần cảm xúc, từng chữ từng lời đều đầy nặng nề:
Trước mặt cha mẹ và anh trai, anh luôn tự xưng bằng biểu tự.
Ở bên ngoài, anh là công tử đào hoa mang tên Cố Văn Việt; nhưng khi bước chân về nhà, anh là Cố Dĩ Chiêu – đứa con được cưng chiều yêu thương nhất.
Tận sâu trong tiềm thức, anh tha thiết mong rằng khi cánh cửa này vừa mở ra, người đứng đó sẽ là cha ruột thật sự của mình - hai bên tóc đã điểm sương, nhưng vẫn nghiêm nghị như xưa.
Tiếc rằng... mở cửa lại là một cô hầu gái gương mặt tròn trĩnh, vóc người thấp nhỏ: "Nhị thiếu gia."
Như có ai đó hung hăng đẩy anh trở về hiện thực.
Cô giúp việc né sang một bên, mời anh bước vào. Dường như còn thắc mắc: Nhị thiếu gia vừa rồi nói gì vậy? Nghe chẳng hiểu rõ.
Cố Văn Việt thu ánh nhìn, dời mắt về phía trong căn phòng.
Trên giường, một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn đang tựa đầu lên gối, hai gò má hóp lại, sắc mặt nhợt nhạt. Thì ra bệnh tình của Cố Sùng nặng đến vậy... Khó trách sau khi nghe tin "con trai giả" bất ngờ qua đời, ông liền không chống đỡ nổi mà ra đi.
Cố Văn Tuấn như một cơn gió lao thẳng vào phòng: "Bác! Con cũng về rồi đây!"
Cậu ta nhào tới bên giường, nét mặt rạng rỡ, chân mày còn ươn ướt, rõ ràng vừa rửa mặt rồi chạy vội vào chào hỏi.
Cố Sùng thấy Cố Văn Việt thì thoáng giật mình, tưởng mình nhìn lầm. Nhưng trong đôi mắt đυ.c ngầu ấy lại lập tức ánh lên tia vui mừng ngỡ ngàng.
Nhìn hai người trẻ lần lượt bước vào, lòng ông rộn ràng hẳn: "Biết về nhà trước tiên đến thăm bác thế này là ngoan! Con vừa từ trường về à?"
Cố Văn Tuấn liền đáp liến thoắng: "Dạ! Sau giờ học con có chơi bóng với bạn một lát, nhưng nhớ bác đang ốm nên con về ngay. Bạn rủ ăn tối con cũng không đi!"
Bị chen ra đứng một bên, Cố Văn Việt lặng lẽ chờ hai người trò chuyện. Trong lòng anh vẫn thong dong suy nghĩ, túi thủy tiên kia nên chọn chậu như thế nào để trưng cho đẹp?
Sự kích động của Cố Sùng thực ra chỉ là phản ứng tự nhiên khi được gặp cháu ngoan, muốn nói vài câu để khuây khỏa lòng mình. Nhưng khi ánh mắt ông lướt qua người thanh niên đứng im lặng ở một bên, khí chất lãnh đạm, vẻ mặt bình tĩnh mà phảng phất nét cô độc... Ông liền đau lòng: "Văn Việt, con lại đây để cha nhìn rõ một chút."
"Dạo này có bận gì không?"
"Lâu lắm rồi chưa về nhà."
Sự quan tâm của Cố Sùng, trong ánh mắt và giọng nói đều chứa đựng sự cẩn trọng bất ngờ - như thể ông sợ chỉ cần mạnh mẽ một chút sẽ khiến đứa trẻ này bỏ đi mất.
13
0
2 tháng trước
6 ngày trước