0 chữ
Chương 13
Chương 13
Vậy thì, chỉ cần anh không dính vào vụ tranh chấp đó, tránh xa những va chạm với người "thật", có thể sẽ né được cả kết cục bi thảm lẫn mối họa từ nhà họ Cố?
Anh khẽ gật đầu, nhẹ giọng: "Tôi biết rồi."
Quản gia Trương thoáng sửng sốt - hiếm thấy Nhị thiếu gia lại tỏ thái độ ôn hòa dễ chịu như vậy, còn đồng ý dọn về nhà?
Cố Văn Việt lặng lẽ bước tránh người quản gia, đi vào phòng vệ sinh cạnh phòng khách. Anh đặt túi thủy tiên sang một bên, thong thả bắt đầu rửa tay.
Anh tỉ mỉ xoa mười đầu ngón tay, dùng xà phòng rửa sạch sẽ.
Trên mặt bồn rửa phảng phất hương thảo mộc nhẹ nhàng. Cố Văn Việt lấy một tờ giấy khô lau khô tay, rồi vừa bước ra vừa áp đầu ngón tay lên mũi, khẽ ngửi, tỉ mỉ nhận biết mùi hương ấy.
Mi mắt anh rũ xuống, song tư thế vẫn thẳng thắn mà ung dung, mang theo một vẻ tuấn tú ôn nhã không thể che giấu. Mấy ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng trẻo như hành tây non, mang theo khí chất của kẻ giàu sang, sống trong nhung lụa, đến giọt nước mùa xuân cũng chưa từng chạm qua.
Quản gia Trương thoáng ngẩng đầu nhìn, không khỏi sửng sốt trước vẻ điềm tĩnh nơi gương mặt trắng ngần như sứ và sự tao nhã toát lên từ dáng vẻ thảnh thơi kia. Lần đầu tiên, ông nhìn thấy trên người nhị thiếu gia Văn Việt cái khí chất ôn hòa trầm lắng đặc trưng của những người xuất thân từ hào môn chính phái. Đây thật sự là thiếu gia trước kia bước đi phăm phăm, tính khí nóng nảy, không kiêng nể ai sao?
Cố Văn Việt thong thả bước vào phòng khách, tự tay đặt túi thủy tiên lên bàn, biết quản gia đi sau lưng, liền hỏi một câu nhàn nhạt: "Cha tôi đâu?"
Trong nhà, anh là con thứ hai, người khác gọi là "Nhị thiếu", anh cũng thoải mái chấp nhận. Có lẽ vì mới về nhà, nhất thời mang theo thói quen trước kia.
Anh quen gọi là "cha", bởi vì vốn là con cầu tự muộn màng, được cha mẹ cưng chiều hết mực, nên luôn kính trọng từ trong tâm.
Quản gia Trương nén lại sự ngạc nhiên, không nhiều lời, chỉ khẽ đáp: "Lão gia đang ở trong phòng, có người hầu đi cùng."
Cố Văn Việt khẽ gật đầu, theo lễ cũ trong nhà, trước tiên phải đến thăm người cha trên danh nghĩa này một chuyến.
Anh vừa bước lên bậc thang dẫn lên tầng hai, vừa đau đầu nghĩ đến sự nghiệp của nguyên chủ và những mối quan hệ rối rắm trong nhà họ Cố, vừa khẽ thở dài: Quá mức phiền phức.
Chi bằng... chết luôn cho xong.
Nếu là anh trước kia, căn bản chẳng buồn nghe mấy chuyện lặt vặt trong nhà. Thời gian rảnh thà ôm cuốn Hồng Lâu Mộng lật vài trang rồi chợp mắt thêm một giấc, hoặc rủ bạn bè ra rạp hát, không phải thú vị hơn sao?
Vừa cảm thấy phiền, rắc rối đã từ trên trời giáng xuống.
"Ôi trời ơi! Anh Văn Việt của em! Anh thật sự chịu về rồi à? Em cứ tưởng anh phải đợi đến khi nổi tiếng khắp giới giải trí, ít nhất cũng phải ôm tượng ảnh đế về rồi mới chịu vác mặt về nhà cơ!"
Một cậu thiếu niên dáng người gầy gò lao từ ngoài cửa vào, mặc đồng phục học sinh, tay còn cầm quả bóng rổ, giữa đôi lông mày anh tuấn là sự giễu cợt không che giấu.
Cậu ta là Cố Văn Tuấn, mấy ngày nay đang tạm ở nhà họ Cố. Là con trai của em ruột Cố Sùng - Cố Kính, cũng tức là em họ của nguyên chủ, năm nay mới mười bảy, đang học lớp mười một.
Từ nhỏ cậu ta sống ở nước ngoài, thời gian tiếp xúc với nguyên chủ chẳng bao nhiêu. Cậu ta chỉ biết Cố Văn Việt không chỉ là kẻ "mạo danh", mà còn luôn đối xử tệ bạc với bác cả Cố Sùng và anh họ cả Cố Tấn Thành.
Cậu ta vô cùng kính trọng bác và anh họ, đương nhiên cũng càng thêm căm ghét tên anh họ giả mạo này, kẻ ngay cả cha nuôi cũng không cần, vong ân bội nghĩa.
Người hầu trong nhà thấy thế thì tự giác rút lui, trong phòng khách lập tức chỉ còn lại hai vị thiếu gia.
Cố Văn Việt đã đặt một chân lên bậc thang đá cẩm thạch, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua cậu thiếu niên, như thể chẳng mảy may quan tâm, rồi thản nhiên nhấc chân bước tiếp.
Cố Văn Tuấn quăng quả bóng rổ sang một bên, nhanh nhẹn nhảy lên chặn trước mặt anh: "Này- Anh tính làm gì thế? Không nhận ra tôi nữa à? Anh nổi tiếng trong giới giải trí rồi, nên coi ai cũng không ra gì phải không?!"
Cố Văn Việt ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cậu ta - không đến mức khó ngửi, dù sao cũng là một thiếu niên trẻ trung khỏe mạnh. Nhưng hơi nóng hừng hực phả thẳng vào người khiến anh khó chịu, bèn hơi nghiêng sang một bên tránh đi.
Anh khẽ gật đầu, nhẹ giọng: "Tôi biết rồi."
Quản gia Trương thoáng sửng sốt - hiếm thấy Nhị thiếu gia lại tỏ thái độ ôn hòa dễ chịu như vậy, còn đồng ý dọn về nhà?
Cố Văn Việt lặng lẽ bước tránh người quản gia, đi vào phòng vệ sinh cạnh phòng khách. Anh đặt túi thủy tiên sang một bên, thong thả bắt đầu rửa tay.
Anh tỉ mỉ xoa mười đầu ngón tay, dùng xà phòng rửa sạch sẽ.
Trên mặt bồn rửa phảng phất hương thảo mộc nhẹ nhàng. Cố Văn Việt lấy một tờ giấy khô lau khô tay, rồi vừa bước ra vừa áp đầu ngón tay lên mũi, khẽ ngửi, tỉ mỉ nhận biết mùi hương ấy.
Mi mắt anh rũ xuống, song tư thế vẫn thẳng thắn mà ung dung, mang theo một vẻ tuấn tú ôn nhã không thể che giấu. Mấy ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng trẻo như hành tây non, mang theo khí chất của kẻ giàu sang, sống trong nhung lụa, đến giọt nước mùa xuân cũng chưa từng chạm qua.
Cố Văn Việt thong thả bước vào phòng khách, tự tay đặt túi thủy tiên lên bàn, biết quản gia đi sau lưng, liền hỏi một câu nhàn nhạt: "Cha tôi đâu?"
Trong nhà, anh là con thứ hai, người khác gọi là "Nhị thiếu", anh cũng thoải mái chấp nhận. Có lẽ vì mới về nhà, nhất thời mang theo thói quen trước kia.
Anh quen gọi là "cha", bởi vì vốn là con cầu tự muộn màng, được cha mẹ cưng chiều hết mực, nên luôn kính trọng từ trong tâm.
Cố Văn Việt khẽ gật đầu, theo lễ cũ trong nhà, trước tiên phải đến thăm người cha trên danh nghĩa này một chuyến.
Anh vừa bước lên bậc thang dẫn lên tầng hai, vừa đau đầu nghĩ đến sự nghiệp của nguyên chủ và những mối quan hệ rối rắm trong nhà họ Cố, vừa khẽ thở dài: Quá mức phiền phức.
Chi bằng... chết luôn cho xong.
Nếu là anh trước kia, căn bản chẳng buồn nghe mấy chuyện lặt vặt trong nhà. Thời gian rảnh thà ôm cuốn Hồng Lâu Mộng lật vài trang rồi chợp mắt thêm một giấc, hoặc rủ bạn bè ra rạp hát, không phải thú vị hơn sao?
Vừa cảm thấy phiền, rắc rối đã từ trên trời giáng xuống.
"Ôi trời ơi! Anh Văn Việt của em! Anh thật sự chịu về rồi à? Em cứ tưởng anh phải đợi đến khi nổi tiếng khắp giới giải trí, ít nhất cũng phải ôm tượng ảnh đế về rồi mới chịu vác mặt về nhà cơ!"
Cậu ta là Cố Văn Tuấn, mấy ngày nay đang tạm ở nhà họ Cố. Là con trai của em ruột Cố Sùng - Cố Kính, cũng tức là em họ của nguyên chủ, năm nay mới mười bảy, đang học lớp mười một.
Từ nhỏ cậu ta sống ở nước ngoài, thời gian tiếp xúc với nguyên chủ chẳng bao nhiêu. Cậu ta chỉ biết Cố Văn Việt không chỉ là kẻ "mạo danh", mà còn luôn đối xử tệ bạc với bác cả Cố Sùng và anh họ cả Cố Tấn Thành.
Cậu ta vô cùng kính trọng bác và anh họ, đương nhiên cũng càng thêm căm ghét tên anh họ giả mạo này, kẻ ngay cả cha nuôi cũng không cần, vong ân bội nghĩa.
Người hầu trong nhà thấy thế thì tự giác rút lui, trong phòng khách lập tức chỉ còn lại hai vị thiếu gia.
Cố Văn Việt đã đặt một chân lên bậc thang đá cẩm thạch, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua cậu thiếu niên, như thể chẳng mảy may quan tâm, rồi thản nhiên nhấc chân bước tiếp.
Cố Văn Tuấn quăng quả bóng rổ sang một bên, nhanh nhẹn nhảy lên chặn trước mặt anh: "Này- Anh tính làm gì thế? Không nhận ra tôi nữa à? Anh nổi tiếng trong giới giải trí rồi, nên coi ai cũng không ra gì phải không?!"
Cố Văn Việt ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cậu ta - không đến mức khó ngửi, dù sao cũng là một thiếu niên trẻ trung khỏe mạnh. Nhưng hơi nóng hừng hực phả thẳng vào người khiến anh khó chịu, bèn hơi nghiêng sang một bên tránh đi.
13
0
2 tháng trước
6 ngày trước