TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Ai da.

Weibo. Chương trình "Đầu Óc Là Thứ Tốt Nhất" cùng với cái tên Cố Văn Việt đã leo thẳng lên vị trí đầu bảng hot search.

Không ít tài khoản marketing đã chia sẻ những đoạn cắt cảnh Cố Văn Việt thay trang phục lên sân khấu và khoe kiến thức văn sử, đồng thời suy đoán rằng có thể anh đã "biết trước đề". Cũng có người nghi ngờ đây là chiêu trò PR của chương trình và Cố Văn Việt.

"Thật kỳ lạ, sao lại chọn Cố Văn Việt? Cậu ta có tài cán gì mà được ưu ái vậy?"

"Nhìn cái hot search là biết mua rồi. Chẳng có ý nghĩa gì cả. Lố bịch."

"Thành thật mà nói, tôi thà xem hot search về tri thức thế này, còn hơn toàn mấy scandal tình ái nhảm nhí. Ít ra tôi còn học được cái gì đó từ Cố Văn Việt."

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, lượng người theo dõi trên Weibo của Cố Văn Việt đã tăng vọt lên 500.000.

Dòng trạng thái mới nhất của anh chỉ là một bài chia sẻ lại tin tức về chương trình "Đầu Óc Là Thứ Tốt Nhất".

Bình luận vốn vắng hoe, giờ đây đã ngập tràn lời nhắn:

"Anh ơi, chỉ em cách chỉnh tư thế gù cổ với! Cầu xin luôn đấy!"

"Nghe bảo không chỉ chỉnh được cổ, mà vai gáy cũng giãn ra, cả người như mở bung khỏi tư thế gù gập, không phải ngày một ngày hai luyện được đâu đúng không?"

"Thật sự trông có khí chất lắm, cả người tỏa ra thần thái tự tin đáng chết!"

"Fan cũ mê nhan sắc năm xưa trở lại điểm danh! Anh ơi, cho em theo với!"

Biệt thự nửa sườn núi gần biển.

Cố Văn Việt vừa xuống xe liền bị vẻ đẹp trước mắt thu hút.

Dãy biệt thự trắng tinh tỏa sáng dưới nắng sớm đầu hạ, mái nhà xanh lam như hòa vào đường chân trời, mang theo một vẻ nên thơ giữa bầu trời và biển cả.

Chỉ vì gu thẩm mỹ này mà thiện cảm trong lòng anh đối với nhà họ Cố... lại âm thầm tăng lên đôi chút.

Trước cổng biệt thự, đài phun nước róc rách không ngừng, làn gió nhẹ thổi qua khiến âm thanh như có người cầm lông vũ khẽ gãi vào vành tai anh.

Nhà họ Cố, phong cảnh hữu tình, địa thế phong thủy đều tốt - đúng là nơi ở của người có tiền lắm quyền.

Đinh Hải thấy Cố Văn Việt đứng yên trước xe, không có ý định vào trong, ngỡ là anh đang chần chừ hay sợ hãi, liền vội vàng bước tới, ân cần hỏi: "Anh Văn Việt? Sao thế? Em đi cùng anh vào nhé?"

Nếu lỡ xảy ra cãi cọ, dù là người ngoài, ít ra cậu cũng có thể làm "lá chắn" một chút. Cố Văn Việt liếc nhìn cậu, giọng điềm đạm: "Không cần."

Tay xách túi thủy tiên, anh bước đi thư thả như thể đến nhà bạn chơi.

Đinh Hải đứng ngoài xe do dự một lúc, thầm nghĩ: Anh Văn Việt khổ quá rồi...

Đúng lúc ấy, điện thoại reo - công ty gọi cậu về họp gấp, bàn chuyện công việc tiếp theo cho Cố Văn Việt. Cậu mừng rỡ, lập tức leo lên xe rời đi.

Bên trong biệt thự nhà họ Cố.

Các bảo mẫu và người giúp việc thấy Cố Văn Việt chậm rãi bước vào, đồng loạt dừng lại chào hỏi: "Nhị thiếu gia về rồi."

"Nhị thiếu gia, chào buổi chiều."

Ánh mắt Cố Văn Việt điềm tĩnh, mềm mại đảo một vòng quanh không gian, lặng lẽ thưởng thức nét đẹp hiện đại của nghệ thuật sắp đặt nơi đây - một sự kết hợp hài hòa giữa hơi thở đương đại và chi tiết bài trí mang âm hưởng Á Đông.

Trên bức tường lớn nhất phòng khách treo ngang một bức tranh sơn dầu khổ dài phong cách phương Tây. Từ xa nhìn giống như bầu trời xanh, đến gần mới thấy rõ là biển sâu, từng nét cọ tinh tế truyền tải cảm xúc mạnh mẽ và độ vang âm sâu sắc.

Thấy Nhị thiếu gia đứng lại trước sofa ngước nhìn bức tranh, đám người giúp việc đều thầm kinh ngạc, liếc nhìn nhau đầy khó hiểu.

Lúc này, quản gia Trương từ phòng ăn bước ra: "Nhị thiếu gia, cuối cùng cậu cũng chịu về rồi."

Trong lòng ông có chút bất mãn - Nhị thiếu gia này từ nhỏ đã chẳng hiểu chuyện, tuổi trẻ không chí tiến thủ, chỉ biết chạy theo danh tiếng hư vinh. Nhưng dẫu vậy, người làm con cũng nên quay về thăm ông bà chủ một lần, có vẻ như cậu ta đã sớm quên hết công lao dưỡng dục năm xưa.

Ông là người nhìn Văn Việt lớn lên, cũng chẳng hiểu sao mọi chuyện lại thành ra mối quan hệ đoạn tuyệt như bây giờ.

Ông nhẹ giọng khuyên nhủ: "Nhị thiếu gia, sức khỏe ông chủ dạo này không tốt, hay là cậu dọn về ở một thời gian đi."

Cố Văn Việt thu hồi ánh nhìn từ bức tranh, chuyển sang gương mặt người quản gia trung niên. Đôi mắt anh tĩnh lặng và trong veo như mặt suối, sáng mà không lạnh, rõ mà không cứng.

Theo như những gì anh tiếp nhận được từ trí nhớ nguyên chủ, chẳng bao lâu nữa thân phận "thiếu gia giả" của anh sẽ bị lật tẩy. Sau đó anh và "thiếu gia thật" sẽ phát sinh tranh chấp, dẫn đến cái chết của cả hai. Cái chết ấy cũng kéo theo cơn đau tim nghiêm trọng khiến cha hai người là Cố Sùng qua đời.

13

0

2 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.