0 chữ
Chương 11
Chương 11
Những động tác xoa bóp tạm thời kia ngược lại lại khiến vai gáy anh dịu hẳn, mí mắt khẽ rũ xuống, có vẻ như đang thả lỏng tận hưởng.
Đinh Hải ghé sát lại, hạ giọng đầy dè dặt: "Ờm... Lúc nãy Tổng giám đốc Cố có bảo trợ lý liên hệ với em, xác nhận là tối nay anh sẽ về nhà họ Cố. Hay để em lái xe đưa anh về nhé?"
Vừa nói vừa len lén quan sát sắc mặt Cố Văn Việt.
Quả nhiên - vừa nghe xong, đôi mắt anh lập tức mở to.
Thế nhưng chỉ trong tích tắc, hàng mi khẽ cụp xuống, anh nhẹ nhàng đưa tay che miệng ngáp một cái, dáng vẻ đầy tao nhã, giọng cũng mơ hồ hờ hững: "Biết rồi."
Đinh Hải không khỏi thấy xót xa trong lòng: Anh Văn Việt à, em đã báo cáo tình hình với công ty rồi. Chỉ cần anh tiếp tục nghiêm túc tham gia mấy show và phim như hôm nay, tụi mình lên lịch dày đặc, kiếm tiền đầy tay, thì sau này anh sẽ không phải quay về nhà họ Cố chịu uất ức nữa đâu!
Tại hiện trường ghi hình chương trình.
Khi Cố Văn Việt và Đinh Hải vừa đứng dậy rời đi, không xa phía trước, một nhân viên đang luống cuống thu dọn máy quay. Từ túi ngoài của chiếc ba lô đeo vai bên hông, thứ gì đó vô tình rơi ra.
Vài vật nhỏ hình tròn lăn lông lốc đến trước chân Cố Văn Việt.
Đinh Hải đang định cúi xuống nhặt, nhưng đúng lúc đó, người vẫn luôn mang dáng vẻ lười nhác, uể oải là Cố Văn Việt bất ngờ cúi người nhanh như chớp, nhặt lấy những vật nhỏ kia. Vẻ mặt anh khi ấy rõ ràng có chút khác lạ, như thể những món đồ này có ý nghĩa đặc biệt nào đó với anh.
Nhân viên nọ vội vã chạy tới, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi... để tôi nhặt."
Cố Văn Việt đứng thẳng dậy, trong đáy mắt là sóng trào cuộn xiết, mang theo một sự sửng sốt khó tả.
Anh siết chặt những củ nhỏ đã bắt đầu nhú mầm xanh non trong tay, lần đầu tiên kể từ khi xuyên đến thế giới này, cất giọng đầy vội vã: "Là củ hoa thủy tiên... phải không?"
"Vâng... đúng vậy." Nhân viên nọ không hiểu vì sao anh lại phản ứng mạnh đến thế, khẽ liếc nhìn Đinh Hải với vẻ bối rối.
Cố Văn Việt nắm chặt mấy củ hoa trong tay, không buông, giọng nói khàn nhẹ như mắc nghẹn nơi cổ họng: "Có thể bán lại cho tôi được không?"
"A...?" Nhân viên thoáng sững người, đưa tay gãi đầu, đối mặt với nam nghệ sĩ tuấn tú nhã nhặn như vậy, bỗng nói năng lắp bắp: "Cố... thầy Cố thích à? Vậy... cho anh hết đấy. Dù sao tôi cũng lấy từ chỗ bạn mang đến, nhà nó trồng cả đống thủy tiên, tôi xin thêm là được."
Cô ấy đưa cả túi củ hoa cho anh.
Bạn bè, thủy tiên...
Gương mặt trắng sứ của Cố Văn Việt thoáng chốc trắng bệch như giấy, mong manh đến mức dễ vỡ. Đôi mắt đào hơi híp lại, hiện rõ sự thương cảm xen lẫn đau xót.
Anh nghiêm túc đón lấy túi nilon, cúi đầu nhìn người trước mặt, như thở dài mà nói khẽ: "Cảm ơn cô."
"Đinh Hải, trả tiền đi."
Lời vừa dứt, chàng công tử quý phái trong bộ đồ trắng đen ôm chặt túi củ thủy tiên, nhẹ nhàng bước ra ngoài. Chỉ một ánh mắt cúi nhìn của anh, cũng đủ khiến trái tim nhân viên nọ bỏ lỡ ba nhịp.
Một người đàn ông sao lại có thể ôn hòa và cuốn hút đến thế!
Đinh Hải thì ngơ ngác từ đầu đến cuối, không hiểu ra sao, nhưng thấy Cố Văn Việt đã lên tiếng, cậu lập tức móc điện thoại ra: "Xin hỏi, bao nhiêu tiền vậy ạ?"
Nhân viên kia vội xua tay, nói thủy tiên vốn không đáng giá.
"Trên mạng vài đồng thôi, sao mà dám nhận tiền chứ..."
Đinh Hải nhớ ra trong ví còn ít tiền mặt, liền rút một tờ một trăm tệ đưa cho cô: "Cảm ơn nhé."
Nhân viên cầm tiền, mặt mày ngơ ngác như vừa mơ tỉnh.
Khi vào phòng hóa trang, Đinh Hải thấy Cố Văn Việt tựa hờ vào bàn trang điểm, hai chân dài bắt chéo, tay ôm chặt túi củ hoa thủy tiên, ánh mắt đờ đẫn nhìn xa xăm. Gương mặt thanh tú khi này mang vẻ lạnh lẽo, tiêu điều, thậm chí còn mông lung hơn cả lúc anh xuất thần trên sân khấu.
Đinh Hải nhíu mày khó hiểu: chỉ là mấy củ hoa thủy tiên thôi mà, có gì khiến người ta mê mẩn đến thế?
Đến khi lên xe, Cố Văn Việt vẫn ôm túi hoa, mày khẽ chau lại, đôi mắt trong như mặt hồ xanh biếc, giờ đây gợn lên từng làn sóng mơ hồ không yên.
Khi lái xe, Đinh Hải len lén quan sát anh qua kính chiếu hậu, cuối cùng cũng hiểu ra: Không phải vì mê mẩn thủy tiên, mà là... đang lo lắng cho chuyện sắp phải quay về nhà họ Cố, có thể sẽ phải đối mặt với vị "thiếu gia thật sự" kia.
Đinh Hải ghé sát lại, hạ giọng đầy dè dặt: "Ờm... Lúc nãy Tổng giám đốc Cố có bảo trợ lý liên hệ với em, xác nhận là tối nay anh sẽ về nhà họ Cố. Hay để em lái xe đưa anh về nhé?"
Vừa nói vừa len lén quan sát sắc mặt Cố Văn Việt.
Quả nhiên - vừa nghe xong, đôi mắt anh lập tức mở to.
Thế nhưng chỉ trong tích tắc, hàng mi khẽ cụp xuống, anh nhẹ nhàng đưa tay che miệng ngáp một cái, dáng vẻ đầy tao nhã, giọng cũng mơ hồ hờ hững: "Biết rồi."
Đinh Hải không khỏi thấy xót xa trong lòng: Anh Văn Việt à, em đã báo cáo tình hình với công ty rồi. Chỉ cần anh tiếp tục nghiêm túc tham gia mấy show và phim như hôm nay, tụi mình lên lịch dày đặc, kiếm tiền đầy tay, thì sau này anh sẽ không phải quay về nhà họ Cố chịu uất ức nữa đâu!
Khi Cố Văn Việt và Đinh Hải vừa đứng dậy rời đi, không xa phía trước, một nhân viên đang luống cuống thu dọn máy quay. Từ túi ngoài của chiếc ba lô đeo vai bên hông, thứ gì đó vô tình rơi ra.
Vài vật nhỏ hình tròn lăn lông lốc đến trước chân Cố Văn Việt.
Đinh Hải đang định cúi xuống nhặt, nhưng đúng lúc đó, người vẫn luôn mang dáng vẻ lười nhác, uể oải là Cố Văn Việt bất ngờ cúi người nhanh như chớp, nhặt lấy những vật nhỏ kia. Vẻ mặt anh khi ấy rõ ràng có chút khác lạ, như thể những món đồ này có ý nghĩa đặc biệt nào đó với anh.
Nhân viên nọ vội vã chạy tới, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi... để tôi nhặt."
Cố Văn Việt đứng thẳng dậy, trong đáy mắt là sóng trào cuộn xiết, mang theo một sự sửng sốt khó tả.
"Vâng... đúng vậy." Nhân viên nọ không hiểu vì sao anh lại phản ứng mạnh đến thế, khẽ liếc nhìn Đinh Hải với vẻ bối rối.
Cố Văn Việt nắm chặt mấy củ hoa trong tay, không buông, giọng nói khàn nhẹ như mắc nghẹn nơi cổ họng: "Có thể bán lại cho tôi được không?"
"A...?" Nhân viên thoáng sững người, đưa tay gãi đầu, đối mặt với nam nghệ sĩ tuấn tú nhã nhặn như vậy, bỗng nói năng lắp bắp: "Cố... thầy Cố thích à? Vậy... cho anh hết đấy. Dù sao tôi cũng lấy từ chỗ bạn mang đến, nhà nó trồng cả đống thủy tiên, tôi xin thêm là được."
Cô ấy đưa cả túi củ hoa cho anh.
Bạn bè, thủy tiên...
Gương mặt trắng sứ của Cố Văn Việt thoáng chốc trắng bệch như giấy, mong manh đến mức dễ vỡ. Đôi mắt đào hơi híp lại, hiện rõ sự thương cảm xen lẫn đau xót.
"Đinh Hải, trả tiền đi."
Lời vừa dứt, chàng công tử quý phái trong bộ đồ trắng đen ôm chặt túi củ thủy tiên, nhẹ nhàng bước ra ngoài. Chỉ một ánh mắt cúi nhìn của anh, cũng đủ khiến trái tim nhân viên nọ bỏ lỡ ba nhịp.
Một người đàn ông sao lại có thể ôn hòa và cuốn hút đến thế!
Đinh Hải thì ngơ ngác từ đầu đến cuối, không hiểu ra sao, nhưng thấy Cố Văn Việt đã lên tiếng, cậu lập tức móc điện thoại ra: "Xin hỏi, bao nhiêu tiền vậy ạ?"
Nhân viên kia vội xua tay, nói thủy tiên vốn không đáng giá.
"Trên mạng vài đồng thôi, sao mà dám nhận tiền chứ..."
Đinh Hải nhớ ra trong ví còn ít tiền mặt, liền rút một tờ một trăm tệ đưa cho cô: "Cảm ơn nhé."
Nhân viên cầm tiền, mặt mày ngơ ngác như vừa mơ tỉnh.
Khi vào phòng hóa trang, Đinh Hải thấy Cố Văn Việt tựa hờ vào bàn trang điểm, hai chân dài bắt chéo, tay ôm chặt túi củ hoa thủy tiên, ánh mắt đờ đẫn nhìn xa xăm. Gương mặt thanh tú khi này mang vẻ lạnh lẽo, tiêu điều, thậm chí còn mông lung hơn cả lúc anh xuất thần trên sân khấu.
Đinh Hải nhíu mày khó hiểu: chỉ là mấy củ hoa thủy tiên thôi mà, có gì khiến người ta mê mẩn đến thế?
Đến khi lên xe, Cố Văn Việt vẫn ôm túi hoa, mày khẽ chau lại, đôi mắt trong như mặt hồ xanh biếc, giờ đây gợn lên từng làn sóng mơ hồ không yên.
Khi lái xe, Đinh Hải len lén quan sát anh qua kính chiếu hậu, cuối cùng cũng hiểu ra: Không phải vì mê mẩn thủy tiên, mà là... đang lo lắng cho chuyện sắp phải quay về nhà họ Cố, có thể sẽ phải đối mặt với vị "thiếu gia thật sự" kia.
14
0
2 tháng trước
18 giờ trước