TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Matsudaira thoáng lúng túng, cảm nhận rõ ràng sự lạnh nhạt và bài xích mạnh mẽ từ người thanh niên Trung Quốc trước mặt.

Y cắn răng, buộc mình tiếp tục nói: "Bữa tiệc hôm nay được chuẩn bị bởi đầu bếp kaiseki hàng đầu mà tôi đặc biệt mời từ Nhật sang, trong nước xếp hạng..."

Cố Tấn Thành chỉnh xong hai tay áo, nhẹ nhàng nâng tay lên.

Matsudaira lập tức ngậm miệng, đôi mày chau lại, nhất thời không biết phải làm gì để thu hút được sự chú ý của đối phương.

Rõ ràng y tới đây là để bàn chuyện làm ăn, ban đầu còn muốn dùng tinh thần võ sĩ đạo để giao lưu một phen, nào ngờ Cố Tấn Thành đến rồi cũng chẳng buồn thay bộ võ phục đã chuẩn bị sẵn, chỉ mười phút ngắn ngủi đã đánh bại y hoàn toàn.

Ngay lúc ấy, một vệ sĩ bước đến, giúp hắn khoác lên chiếc áo vest đen sắc sảo.

Chỉ đến khi tấm vest đen được mặc chỉnh tề, Cố Tấn Thành mới chịu nhấc mắt, ban cho người đàn ông tự xưng là hậu duệ của một gia tộc võ sĩ Nhật Bản trước mặt một ánh nhìn hiếm hoi.

Matsudaira được đối phương liếc mắt, lập tức nặn ra nụ cười lễ độ nhưng giả tạo: "Tổng giám đốc Cố."

Giọng Cố Tấn Thành trầm thấp và lãnh đạm: "Anh Matsudaira, hôm nay anh nhìn rõ thanh Đường đao này rồi chứ?"

Chất giọng hắn thiên về khàn, trầm tựa nước sâu dưới đáy giếng, mang theo uy áp và khí thế bá đạo khiến người khác không dám nghịch ý.

E rằng bất kể ai cũng khó lòng tin được người đàn ông này vẫn chưa đến hai mươi lăm tuổi vào lần đầu gặp hắn.

Matsudaira ráng mỉm cười phụ họa: "À... Nhìn rõ rồi. Tổng giám đốc Cố quả nhiên đao pháp siêu quần."

Cố Tấn Thành liếc mắt đánh giá thoáng qua võ đường, khóe môi nhếch nhẹ đầy châm biếm. Hắn xoay sang trợ lý, đổi giọng như đang căn dặn một việc nhỏ nhặt: "Trịnh Diệp, bảo người tháo võ đường này đi, đổi thành đường luyện Đường đao."

"Vâng, Cố tổng." Trịnh Diệp nhận lệnh.

Matsudaira lập tức lạnh toát sống lưng, không rõ câu đó có hàm ý gì.

Nhưng y hiểu một điều - vụ hợp tác quan trọng mà gia tộc giao phó... tiêu rồi.

Lúc này, Cố Tấn Thành chậm rãi bước lại gần, giọng điệu ung dung mà lạnh lẽo: "Anh Matsudaira, tôi nghĩ, người nói với anh rằng tôi ‘rất thích chơi dao’ ấy... có lẽ cố ý muốn anh thua thiệt một vụ làm ăn."

Hắn khẽ cười, ánh mắt đầy vẻ châm chọc: "Lần sau tới Trung Quốc làm ăn, anh Matsudaira nên nhớ học cách ‘nhập gia tùy tục’ trước đã."

Matsudaira sững người. Y không hiểu mình đã đắc tội với Cố Tấn Thành từ lúc nào trong ngày hôm nay.

Người đàn ông này... quá khó đoán, không thể nào dò được tâm ý.

Khi Matsudaira hoàn hồn lại, chỉ còn kịp nhìn thấy bóng dáng Cố Tấn Thành rời đi cùng trợ lý và vài vệ sĩ, khí thế ung dung mà xa cách.

Từ xa nhìn lại, y chỉ cảm thấy Cố Tấn Thành trong bộ âu phục đen, tựa như thanh Đường đao vừa được tra lại vào vỏ, lưỡi đao thu về, nhưng uy áp vẫn còn nguyên vẹn.

Bãi đỗ xe ngoài võ đường.

Dưới ánh nắng đầu hạ chói chang, Trịnh Diệp kéo mở cửa sau chiếc Rolls-Royce đen bóng. Trước khi bước lên xe, Cố Tấn Thành khẽ dừng lại, quay đầu về phía trợ lý.

"Thế nào rồi?"

Một câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Trịnh Diệp hiểu rõ như lòng bàn tay, liền đáp: "Trợ lý của Nhị thiếu gia vừa liên hệ nói, cậu ấy sẽ về nhà ngay sau khi kết thúc ghi hình hôm nay."

Từ sau khi Cố Tấn Thành trở về nhà họ Cố, cha hắn đã dặn người hầu trong nhà gọi hắn là Đại thiếu gia, còn Cố Văn Việt là Nhị thiếu gia để phân biệt rõ ràng.

Cố Tấn Thành nhấc chân, bước vào xe.

"Về công ty."

Trịnh Diệp đóng cửa, vòng lên ghế phụ lái.

Chiếc Rolls-Royce đen với đường nét bóng bẩy lặng lẽ lăn bánh rời khỏi bãi đỗ, chiếc Mercedes-Benz chở vệ sĩ cũng lập tức theo sau.

Cố Văn Việt rốt cuộc cũng chịu đựng xong đến cuối chương trình. Khi MC tuyên bố kết thúc, anh khẽ vươn vai, xoay xoay cổ một cách mệt mỏi.

Đinh Hải thấy vậy liền nhiệt tình chạy tới, vừa giúp anh xoa bóp vai vừa phấn khởi nói: "Anh Văn Việt, vất vả rồi! Hôm nay hiệu quả lắm đó! Weibo tăng follow vùn vụt, đến giờ đã 400.000 người theo dõi rồi, chỉ trong một ngày tăng tận 150.000 fan thật! Là fan thật đó nha!"

Cố Văn Việt hơi nhíu mày, từ từ lục tìm trong "kho dữ liệu" còn sót lại của nguyên chủ về khái niệm gọi là "Weibo".

Anh chẳng mấy để tâm, chỉ hỏi một câu: "Giờ tôi có thể về nhà chưa?"

Anh thực sự cần được nằm xuống nghỉ ngơi, uống chút nước, ăn chút gì đó.

Tóm lại, anh không muốn tiếp tục ở trong môi trường hỗn loạn ồn ào này nữa.

13

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.