TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

"Sao không sớm đi con đường thanh quý có học thức thế này? Tôi cũng đi follow ngay đây!"

Cửu Minh – võ đường kiếm đạo Nhật Bản hàng đầu nổi tiếng nhất tại Bắc Kinh.

Nơi này ngày thường khách quý lui tới không dứt, nhưng hôm nay lại đóng cửa ngừng tiếp khách.

Trong đạo trường kiếm thuật lớn nhất bên trong võ đường, căn phòng trống trải không bày biện bất kỳ vật gì, chỉ vang lên âm thanh chát chúa của đao kiếm va chạm cùng tiếng gió rít sắc bén khi lưỡi đao rẽ không khí.

Phía sau cánh cửa kéo kiểu Nhật, bốn vệ sĩ áo đen và bảy tám người mặc đồng phục kiếm đạo đen đứng nghiêm chỉnh hai bên, ai nấy mặt mày nghiêm nghị, căng thẳng dõi theo phía trước, không dám chớp mắt.

Hai người đàn ông đang giao đấu, kiếm quang loang loáng.

Một người mặc sơ mi trắng và quần tây, chỉ cởi bỏ khuy áo đầu tiên nơi cổ.

Đối thủ của hắn lại khoác lên mình bộ kiếm đạo phục đen chuyên dụng, đầu đội mặt nạ bảo hộ kín mít. Quan sát kỹ hơn sẽ thấy, người đàn ông áo sơ mi cầm một thanh đao thẳng, còn kẻ đối diện dùng kiếm Nhật cong lưỡi.

Sau vài lần giao đòn, bóng đao chớp loang, người đàn ông cao lớn vạm vỡ nhưng thân thủ nhanh nhẹn trong bộ đồ Tây đã chiếm thế thượng phong. Hắn ra đòn dứt khoát, ép sát thẳng vào vị trí động mạch dưới mặt nạ của đối thủ, thân hình sừng sững, đứng quay lưng về phía cửa.

Tuy không thể nhìn rõ gương mặt hay biểu cảm của hắn lúc này, nhưng không một ai là không cảm nhận được sát khí lạnh lẽo đang dội thẳng vào lòng ngực.

Áp lực khủng khϊếp chưa từng thấy như mây đen bao trùm toàn bộ đạo trường.

Đối thủ lúng túng, liên tục lùi lại, nhưng cũng không muốn thua quá bẽ bàng trước bao người. Y đứng vững lại vài bước, liền bật cười lớn để xua đi cảm giác thua cuộc đầy nhục nhã.

Cười xong, y khom lưng thi lễ theo kiểu Trung Hoa, dùng tiếng Trung mang nặng âm điệu Nhật nói: "Quả nhiên kiếm pháp của Tổng giám đốc Cố danh bất hư truyền. Matsudaira tôi vô cùng bái phục. Đa tạ đã chỉ giáo."

Y tháo mặt nạ bảo hộ xuống, tiện tay ném sang một bên, để lộ ra gương mặt điển hình của người vùng Kanto Nhật Bản.

Mười phút trước, Matsudaira còn tự tin muốn so đao với Cố Tấn Thành.

Một người cầm kiếm Nhật, một người dùng đường đao Đường triều.

Điều đặc biệt nhất chính là Cố Tấn Thành lại thuận tay trái.

Lúc này đây, ánh mắt Matsudaira mang theo vẻ dè chừng nhìn lướt qua thanh Đường đao kia, rồi liếc đến bàn tay trái xương khớp rõ ràng, rắn chắc có lực của đối phương.

Y giờ đã cảm nhận sâu sắc lời đồn bên ngoài.

Tính cách của Cố Tấn Thành như chính lưỡi đao kia - sắc bén, thủ đoạn tàn nhẫn, chưa từng nương tay.

Người đàn ông cao lớn ấy chẳng mấy để tâm đến sự cúi đầu và nhún nhường của Matsudaira. Hắn thu tay, xoay cổ tay một cách thành thạo, lưỡi đao xoay nhẹ rồi ung dung tra vào vỏ, như mây trôi nước chảy.

Sau đó, hắn từ từ xoay người, lộ ra gương mặt phủ lớp mồ hôi li ti.

Cặp lông mày đậm như lưỡi đao, sắc lạnh và thẳng tắp. Sống mũi cao, rắn rỏi như sống núi, tạo nên hốc mắt sâu thẳm, trong đó ẩn giấu một đôi mắt phượng đen như mực. Đôi mắt kia như gom hết tầng tầng lớp lớp núi non vào đáy mắt, vừa tĩnh lặng, vừa thăm thẳm.

Đó chính là Cố Tấn Thành, người đứng đầu hiện tại của nhà họ Cố. Còn trẻ tuổi nhưng đã ngồi lên vị trí cao, không chỉ vì bản lĩnh hơn người mà còn nhờ thủ đoạn quyết liệt không thể xem thường.

Thân hình hắn cao lớn, dù đứng cạnh Matsudaira cũng vẫn nhỉnh hơn nửa cái đầu. Vóc dáng trác việt, khí thế hơn người, bất kể là lúc vung đao chém tới hay khi thu đao vào vỏ đều toát lên phong thái anh hùng lãng tử nơi giang hồ xưa cũ.

Matsudaira tiếp tục cung kính nói nhỏ: "Tổng giám đốc Cố, xin lỗi vì tôi đã quá tự phụ. Hôm nay tôi thật sự được mở rộng tầm mắt trước thần thái của Đường đao. Lát nữa còn có một bữa kaiseki đặc biệt, kính mong tổng giám đốc nể mặt tới dự."

Cố Tấn Thành cầm thanh Đường đao, nhẹ nhàng đưa về sau.

Trợ lý Trịnh Diệp lập tức bước lên, hai tay cung kính đón lấy, đồng thời dâng lên một chiếc khăn lông trắng tinh.

Cố Tấn Thành nhận lấy khăn mặt, chậm rãi lau mồ hôi trên trán. Sau đó, hắn cẩn thận đổi sang một chiếc khăn sạch khác, từng ngón tay dài và rắn rỏi được hắn lau khô từng chút một, rồi thản nhiên ném khăn sang bên.

Hắn cúi đầu, bắt đầu chậm rãi chỉnh lại cổ tay áo và cổ áo sơ mi đang lộn xộn, dáng vẻ chuyên chú đến mức gần như phớt lờ sự tồn tại của Matsudaira.

14

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.