TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Đôi bàn tay của Khương Tiểu Nghị trắng ngần thon thả, móng tay được cắt tỉa tròn trịa sạch sẽ, Mạnh Sơ Ngưng là một người mê tay, đôi tay trước mắt đẹp đúng gu của cô ấy.

Nhưng ý của Khương Tiểu Nghị là gì đây.

Vài giây sau, Mạnh Sơ Ngưng nghĩ thông suốt rồi nóng mặt: “Khương Tiểu Nghị, tôi không yêu cầu cô dùng cách này để chứng minh.”

Cái tên được Mạnh Sơ Ngưng nhấn nhá từng chữ qua kẽ môi, Khương Tiểu Nghị túa mồ hôi như tắm, sao chị gái đại lão lại nhớ tên mình?

Khương Tiểu Nghị cúi đầu thấp hơn nữa: “Chị gái, xin chị đừng phong sát tôi...”

Mạnh Sơ Ngưng ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người cô, chuyện uống say đi nhầm phòng không phải là không thể xảy ra.

Tối qua có xảy ra quan hệ hay không, Mạnh Sơ Ngưng hiển nhiên là người rõ hơn ai hết.

Gương mặt của Khương Tiểu Nghị rất đẹp, nhìn ở khoảng cách gần lại càng tinh xảo hơn, trong đôi mắt đen láy là sự sám hối và sợ hãi chân thành, lúc đáng thương như một con vật nhỏ nhìn người khác lại vô tình chạm đúng gu của Mạnh Sơ Ngưng.

“Tôi không nói sẽ phong sát cô.” Mạnh Sơ Ngưng ngoắc tay với cô: “Lại đây.”

Khương Tiểu Nghị đi chân trần giẫm lên tấm thảm len cashmere, chậm chạp nhích về phía trước hai bước, không dám phát ra một tiếng động nào: “Sao vậy ạ?”

“Trên người cô có thiết bị gì không?” Mạnh Sơ Ngưng vỗ nhẹ lên eo cô: “Tôi phải kiểm tra một chút.”

Bàn tay của chị gái đại lão chậm rãi và mềm mại vuốt lên tấm lưng mỏng manh của cô, Khương Tiểu Nghị cứng người ngoan ngoãn phối hợp.

“Chỗ này không có, vậy ở đây thì sao?” Mạnh Sơ Ngưng vén vạt váy của cô lên, chạm vào bắp đùi trắng nõn của Khương Tiểu Nghị.

Khương Tiểu Nghị run lên một cái, suýt nữa mềm chân quỳ xuống.

Khi nhận ra “thiết bị” mà Mạnh Sơ Ngưng nói là máy ghi âm hoặc camera, Khương Tiểu Nghị sợ hãi tột độ: “Chị gái, tôi tuyệt đối không mang theo thiết bị gì cả, thứ duy nhất tôi mang theo là điện thoại ở đây, chị cứ tự nhiên kiểm tra ạ.”

Đôi chân của Khương Tiểu Nghị vừa dài vừa thon, làn da mịn màng như mỡ đông.

Mạnh Sơ Ngưng siết chặt lòng bàn tay, bên đùi Khương Tiểu Nghị đau nhói, cô lắp bắp nói: “Nếu chị không tin... tôi, tôi có thể cởi hết quần áo ra cho chị kiểm tra.”

Gò má Khương Tiểu Nghị hồng rực, hai tay nắm chặt vạt váy, lúng túng hồi lâu.

Thật kỳ lạ, nếu là người khác, Mạnh Sơ Ngưng sẽ cho rằng đối phương đang cố tình quyến rũ, nhưng biểu hiện của Khương Tiểu Nghị lại quá ngây thơ, chỉ mới cởi một cúc áo mà cổ và mặt đã đỏ bừng.

Cổ họng Mạnh Sơ Ngưng nghẹn lại: “Hôm nay không cần.”

Khương Tiểu Nghị gật đầu lia lịa: “Tôi biết rồi chị.”

“Ra ngoài đi.”

Mạnh Sơ Ngưng vừa ra lệnh, Khương Tiểu Nghị không dám nán lại thêm một giây nào, gấp gáp nhặt đôi giày cao gót dưới đất lên rồi chạy ra ngoài.

Tay Khương Tiểu Nghị vừa đặt lên tay nắm cửa, hệ thống PP đã ban hành nhiệm vụ mở khóa hôm nay: [Ôm Mạnh Sơ Ngưng và nói với cô ấy: Chị gái, lát nữa gặp lại nhé.]

Khương Tiểu Nghị siết chặt tay: [Mày muốn tao chết hả?]

Còn lát nữa gặp lại cái gì nữa? Tao không muốn chút nào.

Hệ thống: [Qua tra cứu của PP, tài khoản của ký chủ có 600.000 tiền tiết kiệm, nếu ký chủ không phối hợp với PP hoàn thành nhiệm vụ, PP sẽ trừ 100.000 từ tài khoản của ký chủ.]

Nắm đấm của Khương Tiểu Nghị cứng lại: [Thương lượng một chút, đổi đối tượng chiếm đoạt được không? Nếu không được thì đổi nhiệm vụ khác cũng được.]

Tình hình bây giờ mà bảo mình đi ôm chị gái đại lão, mình sẽ bị chị ấy ném ra ngoài cửa sổ ngay lập tức!

Hệ thống PP: [Đã trừ 100.000 từ tài khoản của ký chủ.]

Khương Tiểu Nghị: [?]

Thông tin chuyển khoản xuất hiện số dư 500.000.

Khương Tiểu Nghị: [Mày làm thật hả?]

Hệ thống PP: [Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ trong vòng một phút, PP sẽ lập tức trả lại 100.000.]

Khương Tiểu Nghị: [... Xem mày ác kìa.]

Khương Tiểu Nghị buông tay nắm cửa ra, từ từ quay người lại.

“Còn chuyện gì?” Mạnh Sơ Ngưng chọn xong váy ngủ quay lại, thấy Khương Tiểu Nghị đi chân trần quay trở vào.

Trong phòng ngủ yên tĩnh và trống trải, Mạnh Sơ Ngưng nhìn Khương Tiểu Nghị tay xách giày cao gót đi đến trước mặt mình.

“Chị gái...” Khương Tiểu Nghị từ từ đưa ra một yêu cầu quá đáng: “Có thể cho tôi một cái ôm... ôm chia tay không cần lý do được không ạ.”

Mạnh Sơ Ngưng tưởng mình nghe nhầm, tiến lại gần cô một bước: “Tôi không nghe rõ, cô nói lại lần nữa xem?”

Khoảng cách lập tức được kéo gần, cảm giác áp bức từ chị gái đại lão vô cùng mạnh mẽ, cho Khương Tiểu Nghị mười lá gan cô cũng không dám nói lại lần nữa.

“Không, không có gì đâu chị.” Khương Tiểu Nghị lặng lẽ lùi về sau, lùi ra ngoài phòng rồi vẫy vẫy tay: “Tạm biệt chị.”

Sau đó biến mất khỏi tầm mắt Mạnh Sơ Ngưng với tốc độ nhanh nhất, ra khỏi sảnh từ thiện, Khương Tiểu Nghị tranh thủ nghẹn ngào: “100.000 của tao huhuhu...”

0

0

1 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.