0 chữ
Chương 1
Chương 1
Giường rung nhẹ, một mùi hương vải thiều thoang thoảng bay tới.
Trong giấc mơ của Khương Tiểu Nghị xuất hiện gương mặt chị gái dịu dàng, tỉnh giấc lại nhìn thấy đôi mắt của chị gái dịu dàng.
“Chị gái, chào buổi sáng.” Khương Tiểu Nghị ngọt ngào chào hỏi xong xuôi, chuẩn bị sung sướиɠ lật người ngủ tiếp, gáy bỗng nhiên căng ra, lòng bàn tay ấm nóng áp lên da thịt.
Cảm giác này khác hẳn trong mơ, thật quá đi.
Chân thật đến nỗi khiến Khương Tiểu Nghị bị hoảng.
Khương Tiểu Nghị cẩn thận mở mắt, chị gái dịu dàng từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt ẩn chứa cảm xúc khó lường: “Sao cô lại ở trên giường của tôi?”
Trên người chị gái dịu dàng là một chiếc váy lụa trắng, quai váy mảnh mai làm nổi bật bờ vai 90 độ, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ buông xõa che đi xương quai xanh.
Khương Tiểu Nghị tỏ vẻ ngoan ngoãn, run rẩy nói: “Tôi uống say quá không nhớ...”
Chị gái dịu dàng buông cô ra, hỏi: “Cô uống nhiều lắm sao?”
“Chị gái, tôi xin lỗi!” Khương Tiểu Nghị từ trên giường bò dậy, vì hoảng loạn mà một bên vai áo lễ phục bị tuột xuống, cánh tay trắng nõn lóa mắt.
Khương Tiểu Nghị đỏ mặt, hai ngón tay luống cuống xoắn vào nhau, trông có vẻ đáng thương và bất lực.
“Mặc lại cho tử tế đi.” Ngón tay thon dài của Mạnh Sơ Ngưng móc tay áo của cô từ từ kéo lên, đầu ngón tay hữu ý vô tình lướt qua da thịt.
Hành động chậm rãi lúc này trong mắt Khương Tiểu Nghị chẳng khác nào đang bị lăng trì, cô vội vàng nắm tay áo chỉnh lại cho ngay ngắn: “Tôi mặc xong rồi chị gái.”
Ngoan ngoãn như một con cún con phạm lỗi chờ chủ nhân định đoạt.
Ngay lúc này, trong đầu Khương Tiểu Nghị vang lên âm thanh của hệ thống: [Chiếm đoạt Mạnh Sơ Ngưng, mở khóa các nhiệm vụ đặc biệt hằng ngày để nhận điểm thưởng nằm phẳng.]
Khương Tiểu Nghị còn tưởng mình đang mơ: [Mày là ai?]
Hệ thống: [Chúc mừng bạn đã kích hoạt hệ thống thành CP, tôi là hệ thống PP.]
Móng tay của Khương Tiểu Nghị bấm mạnh vào lòng bàn tay, cơn đau nhói lập tức truyền đến từ lòng bàn tay mỏng manh, không phải mơ.
Khương Tiểu Nghị: [Tao chỉ thích ship CP thôi, chưa bao giờ nghĩ sẽ ship cho chính mình.]
Hệ thống: [Ký chủ suy nghĩ lại đi nhé, cơ hội hiếm có.]
Khương Tiểu Nghị: [TAO! KHÔNG! MUỐN!]
Hệ thống ấm áp nhắc nhở: [Khi điểm nằm phẳng về 0, tiền tài bay sạch, tài khoản trống không đấy nhé.]
Khương Tiểu Nghị: [?]
Nhưng đối tượng chiếm được là Mạnh Sơ Ngưng?
Cái tên nghe quen quen.
Khương Tiểu Nghị bừng tỉnh: [Là Mạnh Sơ Ngưng, đại lão kim chủ đứng sau tiểu hoa đang nổi và song kim ảnh hậu đó hả? Cứu mạng! TAO! KHÔNG! MUỐN!]
Tối qua trong buổi chụp ảnh chung ở đêm tiệc từ thiện, Khương Tiểu Nghị theo đám đông lùi về sau để tìm một vị trí không quá nổi bật, không ngờ váy lễ phục màu xanh lam đã cản trở bước chân, giày cao gót giẫm phải vạt váy, trong chốc lát cả người mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.
Khương Tiểu Nghị nghĩ phen này tiêu rồi, bị ngã mất mặt ngay tại buổi livestream của đêm tiệc từ thiện, muốn đội quần.
Đã nghĩ sẵn tuyên bố giải nghệ trong đầu, cả đời này cứ nằm phẳng ship CP cho xong, nhưng cú ngã đau điếng như dự đoán đã không xảy ra, một đôi tay mềm mại đã kịp thời ôm eo cô.
Khương Tiểu Nghị mở mắt ra, một gương mặt cực kỳ quyến rũ xuất hiện trước mắt, Mạnh Sơ Ngưng trong bộ váy đỏ rực lửa, xương quai xanh mảnh mai, làn da trắng như sứ, đôi mắt như ngậm nước và đuôi mắt cong nhẹ.
Mạnh Sơ Ngưng nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”
Chị gái đại lão chắc chắn đã gặp quá nhiều tiểu minh tinh không muốn nỗ lực mà chỉ nghĩ đến việc đi đường tắt, ở tiệc tối, chị gái đại lão vì lòng tốt mà đỡ cô, vậy mà cô lại coi đó là gợi ý quy tắc ngầm rồi trèo lên giường của chị gái đại lão.
Nghĩ đến đây, lòng Khương Tiểu Nghị nguội lạnh một nửa.
Ai lại dám chọc vào chị gái đại lão Mạnh Sơ Ngưng mặt lạnh lòng dạ sắt đá, ra tay quyết đoán chứ, nghe nói lúc không vui cô ấy thích phong sát nghệ sĩ, Khương Tiểu Nghị không muốn sự nghiệp diễn xuất của mình chưa bắt đầu đã kết thúc.
Trong bữa tiệc đã uống vài ly rượu, ký ức trở nên rời rạc, Mạnh Sơ Ngưng ném cho cô cái nhìn lạnh như băng: “Chúng ta có xảy ra chuyện gì không?”
Câu hỏi của chị gái dịu dàng vang lên dứt khoát, Khương Tiểu Nghị thoát cuộc đối thoại với hệ thống, vội vàng giải thích: “Chị gái, chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là đắp chăn ngủ một giấc đơn thuần thôi ạ.”
Mạnh Sơ Ngưng chậm rãi cười một tiếng: “Cô chắc chắn vậy sao?”
Trong mắt chị gái đại lão, đây quả thực là một lý do vụng về không có sức thuyết phục, tốn bao công sức trèo lên giường của cô ấy chỉ để đắp chăn ngủ một giấc đơn thuần, nói ra ai mà tin.
“Tôi... không chắc, nhưng nó thì có thể.”
Khương Tiểu Nghị cúi đầu, từ từ đưa bàn tay phải với những đốt ngón tay mảnh khảnh ra, cố gắng hết sức để chứng minh sự trong sạch của mình.
Mạnh Sơ Ngưng: “?”
Trong giấc mơ của Khương Tiểu Nghị xuất hiện gương mặt chị gái dịu dàng, tỉnh giấc lại nhìn thấy đôi mắt của chị gái dịu dàng.
“Chị gái, chào buổi sáng.” Khương Tiểu Nghị ngọt ngào chào hỏi xong xuôi, chuẩn bị sung sướиɠ lật người ngủ tiếp, gáy bỗng nhiên căng ra, lòng bàn tay ấm nóng áp lên da thịt.
Cảm giác này khác hẳn trong mơ, thật quá đi.
Chân thật đến nỗi khiến Khương Tiểu Nghị bị hoảng.
Khương Tiểu Nghị cẩn thận mở mắt, chị gái dịu dàng từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt ẩn chứa cảm xúc khó lường: “Sao cô lại ở trên giường của tôi?”
Trên người chị gái dịu dàng là một chiếc váy lụa trắng, quai váy mảnh mai làm nổi bật bờ vai 90 độ, mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ buông xõa che đi xương quai xanh.
Chị gái dịu dàng buông cô ra, hỏi: “Cô uống nhiều lắm sao?”
“Chị gái, tôi xin lỗi!” Khương Tiểu Nghị từ trên giường bò dậy, vì hoảng loạn mà một bên vai áo lễ phục bị tuột xuống, cánh tay trắng nõn lóa mắt.
Khương Tiểu Nghị đỏ mặt, hai ngón tay luống cuống xoắn vào nhau, trông có vẻ đáng thương và bất lực.
“Mặc lại cho tử tế đi.” Ngón tay thon dài của Mạnh Sơ Ngưng móc tay áo của cô từ từ kéo lên, đầu ngón tay hữu ý vô tình lướt qua da thịt.
Hành động chậm rãi lúc này trong mắt Khương Tiểu Nghị chẳng khác nào đang bị lăng trì, cô vội vàng nắm tay áo chỉnh lại cho ngay ngắn: “Tôi mặc xong rồi chị gái.”
Ngoan ngoãn như một con cún con phạm lỗi chờ chủ nhân định đoạt.
Ngay lúc này, trong đầu Khương Tiểu Nghị vang lên âm thanh của hệ thống: [Chiếm đoạt Mạnh Sơ Ngưng, mở khóa các nhiệm vụ đặc biệt hằng ngày để nhận điểm thưởng nằm phẳng.]
Hệ thống: [Chúc mừng bạn đã kích hoạt hệ thống thành CP, tôi là hệ thống PP.]
Móng tay của Khương Tiểu Nghị bấm mạnh vào lòng bàn tay, cơn đau nhói lập tức truyền đến từ lòng bàn tay mỏng manh, không phải mơ.
Khương Tiểu Nghị: [Tao chỉ thích ship CP thôi, chưa bao giờ nghĩ sẽ ship cho chính mình.]
Hệ thống: [Ký chủ suy nghĩ lại đi nhé, cơ hội hiếm có.]
Khương Tiểu Nghị: [TAO! KHÔNG! MUỐN!]
Hệ thống ấm áp nhắc nhở: [Khi điểm nằm phẳng về 0, tiền tài bay sạch, tài khoản trống không đấy nhé.]
Khương Tiểu Nghị: [?]
Nhưng đối tượng chiếm được là Mạnh Sơ Ngưng?
Cái tên nghe quen quen.
Khương Tiểu Nghị bừng tỉnh: [Là Mạnh Sơ Ngưng, đại lão kim chủ đứng sau tiểu hoa đang nổi và song kim ảnh hậu đó hả? Cứu mạng! TAO! KHÔNG! MUỐN!]
Khương Tiểu Nghị nghĩ phen này tiêu rồi, bị ngã mất mặt ngay tại buổi livestream của đêm tiệc từ thiện, muốn đội quần.
Đã nghĩ sẵn tuyên bố giải nghệ trong đầu, cả đời này cứ nằm phẳng ship CP cho xong, nhưng cú ngã đau điếng như dự đoán đã không xảy ra, một đôi tay mềm mại đã kịp thời ôm eo cô.
Khương Tiểu Nghị mở mắt ra, một gương mặt cực kỳ quyến rũ xuất hiện trước mắt, Mạnh Sơ Ngưng trong bộ váy đỏ rực lửa, xương quai xanh mảnh mai, làn da trắng như sứ, đôi mắt như ngậm nước và đuôi mắt cong nhẹ.
Mạnh Sơ Ngưng nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cẩn thận một chút.”
Chị gái đại lão chắc chắn đã gặp quá nhiều tiểu minh tinh không muốn nỗ lực mà chỉ nghĩ đến việc đi đường tắt, ở tiệc tối, chị gái đại lão vì lòng tốt mà đỡ cô, vậy mà cô lại coi đó là gợi ý quy tắc ngầm rồi trèo lên giường của chị gái đại lão.
Nghĩ đến đây, lòng Khương Tiểu Nghị nguội lạnh một nửa.
Ai lại dám chọc vào chị gái đại lão Mạnh Sơ Ngưng mặt lạnh lòng dạ sắt đá, ra tay quyết đoán chứ, nghe nói lúc không vui cô ấy thích phong sát nghệ sĩ, Khương Tiểu Nghị không muốn sự nghiệp diễn xuất của mình chưa bắt đầu đã kết thúc.
Trong bữa tiệc đã uống vài ly rượu, ký ức trở nên rời rạc, Mạnh Sơ Ngưng ném cho cô cái nhìn lạnh như băng: “Chúng ta có xảy ra chuyện gì không?”
Câu hỏi của chị gái dịu dàng vang lên dứt khoát, Khương Tiểu Nghị thoát cuộc đối thoại với hệ thống, vội vàng giải thích: “Chị gái, chúng ta không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là đắp chăn ngủ một giấc đơn thuần thôi ạ.”
Mạnh Sơ Ngưng chậm rãi cười một tiếng: “Cô chắc chắn vậy sao?”
Trong mắt chị gái đại lão, đây quả thực là một lý do vụng về không có sức thuyết phục, tốn bao công sức trèo lên giường của cô ấy chỉ để đắp chăn ngủ một giấc đơn thuần, nói ra ai mà tin.
“Tôi... không chắc, nhưng nó thì có thể.”
Khương Tiểu Nghị cúi đầu, từ từ đưa bàn tay phải với những đốt ngón tay mảnh khảnh ra, cố gắng hết sức để chứng minh sự trong sạch của mình.
Mạnh Sơ Ngưng: “?”
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
