0 chữ
Chương 17
Chương 17
[Chị Ôn, phim em đóng xong rồi, nhưng còn hai sự kiện cần tham gia, nhờ chị nói với Vãn Ý là tháng sau em về Bắc Kinh, muốn gặp cô ấy nói chuyện lần nữa...]
Không lâu sau, chị Ôn đã trả lời.
[Không cần nhắn lại đâu, sau này cậu cũng đừng gặp lại Vãn Ý nữa. Cô ấy đang bận quay phim, đây là ý của cô ấy. Tôi cũng mong hai người có thể chia tay trong yên bình.]
Nhìn thấy tin nhắn của Ôn Tình, tay Lục Xuyên hơi run lên, anh ta muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Lục Xuyên chưa từng nghĩ mình và Vãn Ý lại đi đến bước đường này...
Lục Xuyên định quay lại phòng lấy hành lý. Anh Nhạc đã đặt vé máy bay đi Pháp vài ngày, anh ta đành phải đợi sau hai sự kiện nữa mới quay về Bắc Kinh.
Hai thang máy đều dừng ở tầng mười mấy, mà anh ta thì ở tầng ba của khách sạn.
Chờ thang máy chắc phải mất một lúc, mà tầng cũng không cao, nên Lục Xuyên quyết định kéo hành lý đi thẳng bằng cầu thang bộ.
Không ngờ vừa đẩy cửa thoát hiểm ra, anh ta đã nghe thấy giọng Diệp Hoan.
“Làm phiền chuyển lời với Cố tổng, chuyện anh ấy dặn tôi đã làm xong rồi. Lâm Vãn Ý cũng đã đăng thông báo chia tay. Tôi muốn biết tạp chí thời trang kia...”
Lục Xuyên không biết đầu bên kia nói gì, nhưng từ biểu cảm trên mặt Diệp Hoan có thể thấy rõ, điều cô ta muốn đã đến tay.
Khi Diệp Hoan cúp máy, quay người chuẩn bị về phòng, đúng lúc chạm mặt với Lục Xuyên.
Cô ta hoảng hốt kêu lên, đưa tay vỗ vỗ ngực để trấn tĩnh.
Diệp Hoan không biết Lục Xuyên đã nghe bao lâu, đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Chúc mừng Lục lão sư đóng máy thuận lợi, anh đứng đây bao lâu rồi...”
Câu chưa dứt, cô ta đã bị Lục Xuyên túm tay, đè chặt vào tường.
“Nói lại lời vừa rồi một lần nữa, ‘Cố tổng’ trong miệng cô là ai?”
---
Lưng Diệp Hoan dính sát vào tường, tay bị Lục Xuyên nắm đến đau.
“Lục lão sư, anh buông tay trước được không?”
Cô ta cố gắng thương lượng, nhưng giờ Lục Xuyên không muốn nghe gì cả.
Anh ta chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện này là sao. Thật ra từ lúc Lâm Vãn Ý đưa đoạn video cho anh ta xem để nói rõ, anh ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Tối hôm đó anh ta và Diệp Hoan đang diễn thử rất bình thường, tại sao cô ta lại đột nhiên ngồi lên đùi mình rồi hôn?
Lâm Vãn Ý chỉ thấy anh ta và Diệp Hoan hôn nhau, nhưng lại không thấy anh ta đã đưa tay đẩy cô ta ra.
Đầu óc Lục Xuyên rối loạn, anh ta chỉ muốn biết ai đứng sau lưng cô ta, giật dây chuyện này.
“Rốt cuộc là ai?”
Tay Lục Xuyên siết chặt lại, Diệp Hoan vì đau nên khẽ kêu một tiếng, cuối cùng cũng chịu nói.
“Anh buông tay ra trước, tôi nói cho anh biết...”
“Là Cố Yến Chu bảo tôi làm vậy.”
Diệp Hoan ôm tay mình, che lấy chỗ vừa bị bóp đau.
“Cố Yến Chu? Anh ta bảo cô làm vậy để làm gì?”
Lục Xuyên tất nhiên biết cái tên Cố Yến Chu, nhưng điều khiến anh ta thắc mắc là tại sao người này lại bảo Diệp Hoan làm vậy?
“Vì anh ta cũng thích Lâm Vãn Ý.”
Diệp Hoan ném lại một câu rồi chạy thẳng đi mất.
Lục Xuyên nghe xong câu đó, đầu óc lập tức như ngừng hoạt động.
Cố Yến Chu...
Anh ta cũng thích Vãn Ý.
Lục Xuyên hít sâu một hơi, cảm thấy đầu óc mình ngày càng rối tung.
Sau khi bình tĩnh lại, Lục Xuyên gọi cho quản lý.
“Anh à, mấy hoạt động bên Pháp em không đi nữa đâu, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng em tự chịu.”
Anh ta phải về Bắc Kinh để giải thích với Vãn Ý. Tất cả chỉ là có người đứng sau giở trò.
Nếu không phải vì Cố Yến Chu, anh ta và Vãn Ý sao có thể hiểu lầm nhau đến mức này?
“Lục Xuyên, chuyện tiền bạc là nhỏ, nhưng em phải biết nếu em về Bắc Kinh, cả công ty sẽ phải chịu trách nhiệm cùng em. Em không còn là đứa trẻ nữa, đừng hành động cảm tính.”
Anh ta cúi đầu, cười khổ một tiếng.
“Vâng, em biết rồi...”
Không lâu sau, chị Ôn đã trả lời.
[Không cần nhắn lại đâu, sau này cậu cũng đừng gặp lại Vãn Ý nữa. Cô ấy đang bận quay phim, đây là ý của cô ấy. Tôi cũng mong hai người có thể chia tay trong yên bình.]
Nhìn thấy tin nhắn của Ôn Tình, tay Lục Xuyên hơi run lên, anh ta muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Lục Xuyên chưa từng nghĩ mình và Vãn Ý lại đi đến bước đường này...
Lục Xuyên định quay lại phòng lấy hành lý. Anh Nhạc đã đặt vé máy bay đi Pháp vài ngày, anh ta đành phải đợi sau hai sự kiện nữa mới quay về Bắc Kinh.
Hai thang máy đều dừng ở tầng mười mấy, mà anh ta thì ở tầng ba của khách sạn.
Không ngờ vừa đẩy cửa thoát hiểm ra, anh ta đã nghe thấy giọng Diệp Hoan.
“Làm phiền chuyển lời với Cố tổng, chuyện anh ấy dặn tôi đã làm xong rồi. Lâm Vãn Ý cũng đã đăng thông báo chia tay. Tôi muốn biết tạp chí thời trang kia...”
Lục Xuyên không biết đầu bên kia nói gì, nhưng từ biểu cảm trên mặt Diệp Hoan có thể thấy rõ, điều cô ta muốn đã đến tay.
Khi Diệp Hoan cúp máy, quay người chuẩn bị về phòng, đúng lúc chạm mặt với Lục Xuyên.
Cô ta hoảng hốt kêu lên, đưa tay vỗ vỗ ngực để trấn tĩnh.
Diệp Hoan không biết Lục Xuyên đã nghe bao lâu, đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
“Chúc mừng Lục lão sư đóng máy thuận lợi, anh đứng đây bao lâu rồi...”
“Nói lại lời vừa rồi một lần nữa, ‘Cố tổng’ trong miệng cô là ai?”
---
Lưng Diệp Hoan dính sát vào tường, tay bị Lục Xuyên nắm đến đau.
“Lục lão sư, anh buông tay trước được không?”
Cô ta cố gắng thương lượng, nhưng giờ Lục Xuyên không muốn nghe gì cả.
Anh ta chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện này là sao. Thật ra từ lúc Lâm Vãn Ý đưa đoạn video cho anh ta xem để nói rõ, anh ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Tối hôm đó anh ta và Diệp Hoan đang diễn thử rất bình thường, tại sao cô ta lại đột nhiên ngồi lên đùi mình rồi hôn?
Lâm Vãn Ý chỉ thấy anh ta và Diệp Hoan hôn nhau, nhưng lại không thấy anh ta đã đưa tay đẩy cô ta ra.
Đầu óc Lục Xuyên rối loạn, anh ta chỉ muốn biết ai đứng sau lưng cô ta, giật dây chuyện này.
Tay Lục Xuyên siết chặt lại, Diệp Hoan vì đau nên khẽ kêu một tiếng, cuối cùng cũng chịu nói.
“Anh buông tay ra trước, tôi nói cho anh biết...”
“Là Cố Yến Chu bảo tôi làm vậy.”
Diệp Hoan ôm tay mình, che lấy chỗ vừa bị bóp đau.
“Cố Yến Chu? Anh ta bảo cô làm vậy để làm gì?”
Lục Xuyên tất nhiên biết cái tên Cố Yến Chu, nhưng điều khiến anh ta thắc mắc là tại sao người này lại bảo Diệp Hoan làm vậy?
“Vì anh ta cũng thích Lâm Vãn Ý.”
Diệp Hoan ném lại một câu rồi chạy thẳng đi mất.
Lục Xuyên nghe xong câu đó, đầu óc lập tức như ngừng hoạt động.
Cố Yến Chu...
Anh ta cũng thích Vãn Ý.
Lục Xuyên hít sâu một hơi, cảm thấy đầu óc mình ngày càng rối tung.
Sau khi bình tĩnh lại, Lục Xuyên gọi cho quản lý.
“Anh à, mấy hoạt động bên Pháp em không đi nữa đâu, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng em tự chịu.”
Anh ta phải về Bắc Kinh để giải thích với Vãn Ý. Tất cả chỉ là có người đứng sau giở trò.
Nếu không phải vì Cố Yến Chu, anh ta và Vãn Ý sao có thể hiểu lầm nhau đến mức này?
“Lục Xuyên, chuyện tiền bạc là nhỏ, nhưng em phải biết nếu em về Bắc Kinh, cả công ty sẽ phải chịu trách nhiệm cùng em. Em không còn là đứa trẻ nữa, đừng hành động cảm tính.”
Anh ta cúi đầu, cười khổ một tiếng.
“Vâng, em biết rồi...”
15
0
3 tháng trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
