TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Anh ta thế nào cũng được, nhưng không thể để cả công ty phải gánh hậu quả cùng mình.

Diệp Hoan nghĩ mãi vẫn thấy khó hiểu, chuyện này rõ ràng không cần thiết phải để Lục Xuyên biết, tại sao cố tình để anh ta phát hiện?

Nghĩ mãi cuối cùng cô ta mới hiểu, Cố tổng... chính là muốn để Lục Xuyên biết, để anh ta biết sự tồn tại của mình.

---

Giai đoạn chuẩn bị trước khi vào đoàn phim kết thúc, trước khi khai máy, đạo diễn cho cả đoàn nghỉ vài ngày.

Lâm Vãn Ý vốn định tranh thủ gặp cô bạn thân Thẩm An Dao để ăn một bữa, ai ngờ bên kia bận đến mức không có thời gian ra ngoài.

“Tớ nói rồi, lúc trước đúng là nên nghe lời ba, ở nhà ăn bám cho xong, ai bảo lại muốn học y. Giờ thì hay rồi, muốn đi chơi, muốn ăn một bữa tử tế cũng không có thời gian. Khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, thì cậu lại vào đoàn. Đến khi cậu rảnh, thì tớ lại bận...”

Qua điện thoại, Lâm Vãn Ý cũng nghe ra được cô ấy đang cáu.

Nhưng không còn cách nào, cả hai ngành nghề đều đặc thù, muốn gặp nhau còn phải tùy vào vận may.

“Thế để dịp khác vậy, cậu lúc nào rảnh báo tớ trước, tớ sẽ cố sắp xếp.”

Thẩm An Dao nghe thế thì bật cười.

“Thôi đi đại tiểu thư, còn ‘sắp xếp’, cậu vào đoàn rồi là mấy tháng không ra được. Đợi cậu sắp xếp chi bằng đợi tớ nghỉ rồi đến tận đoàn thăm cậu còn hơn.”

“Cũng được, thế cậu rảnh thì báo trước cho tớ.”

“Nhớ nhé, chỉ có tớ được đến thăm cậu. Tớ đến đoàn là thăm bạn, cậu mà đến bệnh viện thì chỉ tổ làm tớ thêm việc.”

Nghe lý lẽ ngang ngược này, Lâm Vãn Ý bật cười.

“Được rồi, tớ đợi cậu đến thăm.”

“Không nói nữa, hết giờ nghỉ trưa rồi, tớ phải đi khám tiếp đây...”

Thẩm An Dao vội vã cúp máy.

Trước khi cúp, Lâm Vãn Ý còn không quên dặn: “Nhớ ăn uống đầy đủ.”

“Biết rồi. Cậu cũng thế, đừng có suốt ngày ăn mỗi salad qua loa.”

Thẩm An Dao vốn phải tự tranh thủ thời gian nghỉ, kể cả giờ trưa cũng có bệnh nhân xếp hàng ngoài phòng khám. Nên cô ấy phải cố rút ngắn mọi khoảng thời gian.

Cô ấy cũng đã dần quen với cường độ này.

Tháng đầu vào bệnh viện, Thẩm An Dao đã sụt liền 5 cân. Trong khi vốn dĩ cô ấy đã gầy, sụt xong gương mặt cũng nhọn hoắt.

Sau khi gọi xong, Lâm Vãn Ý định đi siêu thị gần khu căn hộ để mua đồ ăn.

Hai tuần trước cô đều ở đoàn phim, không bảo dì giúp việc đi chợ nên giờ trong nhà cũng chẳng còn gì.

Vừa ra khỏi căn hộ, cô đã thấy xe của Lâm Thiên Viễn đậu gần đó.

Lâm Vãn Ý khựng lại, vốn định quay đi, nhưng thấy ba cô xuống xe thì chân như bị dính chặt tại chỗ, không nhúc nhích nổi.

“Vãn Ý, ba nghe đạo diễn Giang nói hôm nay con được nghỉ, về nhà ăn một bữa đi, cả nhà mình lâu lắm rồi không ăn cùng nhau.”

Lần cuối cả nhà ăn cùng nhau là... Tết Nguyên Đán.

“Con không về đâu, mọi người cứ ăn đi.”

Cô mà về thì chỉ ngồi nhìn ba người họ vui vẻ trò chuyện, chỉ tự chuốc buồn cho mình.

“Con nói gì vậy? Vẫn còn giận ba à? Ba gọi cho đạo diễn Giang mới biết được mọi chuyện hôm đó là hiểu lầm.”

Lâm Thiên Viễn tưởng rằng chuyện đó qua rồi thì thôi, không ngờ con gái ông lại để bụng đến vậy.

“Ba nghĩ nhiều rồi, con không cần phải giận vì chuyện đó. Chỉ là con thấy không cần thiết phải ăn bữa cơm đó, ba cũng không cần đến tìm con.”

Nói xong, cô quay đầu bước đi.

Lâm Thiên Viễn nhìn bóng lưng con gái dần khuất khỏi tầm mắt, rồi mới quay lại xe.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta còn đợi tiểu thư nữa không ạ?”

“Không cần, con bé đang muốn tránh mặt tôi, về thôi.”

Dù sao cũng là con gái mình, dù trước kia ông có hơi lơ là, nhưng tính cách của cô, ông vẫn hiểu rất rõ.

Lâm Vãn Ý vốn định đi siêu thị bên ngoài khu dân cư, nhưng giờ tâm trạng không còn muốn nấu ăn nữa.

Cô đội mũ xuống thấp, bắt xe đến Bắc Ảnh (Học viện Điện Ảnh Bắc Kinh).

15

0

3 tháng trước

18 phút trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.