0 chữ
Chương 16
Chương 16
Cuối cùng thì Lâm Vãn Ý và Đặng An kết bạn với nhau, còn Hạ Du cầm điện thoại đứng im không nói gì.
Giờ nghỉ trưa, Lâm Vãn Ý trở về xe riêng, Vi Vi đã lấy cơm trưa về.
“Chị Vãn Ý, bữa trưa của chị chỉ ăn mỗi salad vậy ổn không?”
Vi Vi nhìn hộp cơm chỉ toàn rau xanh, thấy hơi xót.
Lâm Vãn Ý đặt cho cô ấy không ít món ăn, mà bản thân thì chỉ ăn salad.
“Không sao đâu, đợi quay xong chị dẫn em đi ăn món ngon.”
Lâm Vãn Ý rất hào phóng với đồng nghiệp và trợ lý trong studio của mình, mỗi lần đi thành phố khác đều mua đặc sản địa phương về làm quà cho nhân viên.
Cuối năm còn tự bỏ tiền đưa mọi người đi du lịch nước ngoài.
Ôn Tình thường đùa rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì ví tiền của cô sớm muộn cũng xẹp lép.
Nhưng Lâm Vãn Ý không quá để ý chuyện tiền nong. Tuy không phải ngôi sao tuyến đầu, nhưng thu nhập của cô cũng không ít.
Vào nghề 5 năm, tính luôn căn hộ đang sống, cô đã mua 3 bất động sản, trong gara có vài chiếc xe, còn tự lập một studio riêng.
Mẹ cô cũng để lại cho cô một khoản thừa kế, tất cả được ủy thác cho tổ chức tài chính quản lý.
Sau khi cô đủ tuổi trưởng thành, cô có thể toàn quyền sử dụng.
Tuy nhiên vì không giỏi đầu tư, cộng thêm việc từ năm nhất đại học đã bắt đầu đi quay phim kiếm tiền, nên số tiền mẹ để lại cô vẫn chưa hề đυ.ng đến.
Quan Thục Trinh thích sưu tầm trang sức, không chỉ vì sở thích mà còn vì giữ giá trị.
Trước khi qua đời, bà ấy đã cất toàn bộ trang sức của mình vào két bảo hiểm cá nhân.
Phải đợi đến khi con gái trưởng thành mới được lấy ra.
Quan Thục Trinh đã tính trước mọi chuyện cho con gái mình, cũng đoán được rằng sau khi bà mất, Lâm Thiên Viễn chắc chắn sẽ tái hôn.
Để tránh việc tài sản để lại cho Lâm Vãn Ý bị người khác nhòm ngó, bà ấy không thông báo cho ai, trực tiếp ủy thác luật sư chuyển giao tất cả tài sản cho tổ chức tài chính quản lý.
Dù số tiền đó không quá nhiều, nhưng ít ra cũng để lại một sự đảm bảo cho con gái bà...
Lâm Vãn Ý rửa tay xong, ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ xe. Cô và Vi Vi thường ăn trưa ở đây, giữa xe có một chiếc bàn rất tiện.
Cô cầm nĩa ăn một quả cà chua bi, trong salad còn có một quả trứng luộc, nhưng hôm nay cô không có khẩu vị, chỉ ăn vài miếng rau rồi đẩy quả trứng sang một bên.
Vi Vi đợi Lâm Vãn Ý ăn xong rồi nằm nghỉ trưa mới dám mở hộp cơm của mình ra.
Cô ấy thậm chí không dám ăn cùng chị, vì đồ mình ăn ngon hơn quá nhiều, sợ làm chị Vãn Ý thấy bữa trưa của mình quá đạm bạc...
---
Lục Xuyên vốn định sau khi đóng máy sẽ quay về Bắc Kinh để nói chuyện nghiêm túc với Lâm Vãn Ý.
Lần trước dù anh ta nói gì Lâm Vãn Ý cũng không nghe lọt.
Lục Xuyên nghĩ để cô bình tĩnh một thời gian cũng tốt, chờ mình quay xong sẽ quay về Bắc Kinh nói chuyện với cô.
Ai ngờ hôm nay anh ta đã đặt vé xong xuôi, thì quản lý lại nói tạm thời chưa về được, vì có hai sự kiện quốc tế cần tham gia.
Phản ứng đầu tiên của Lục Xuyên là hủy cả hai sự kiện đó.
Nhưng anh Nhạc lại nói đây là cơ hội mà người nổi tiếng khác có muốn cũng không được, hơn nữa đây không phải là việc muốn hủy là hủy được.
Lục Xuyên muốn nhắn tin cho Lâm Vãn Ý, nhưng vừa cầm điện thoại lên mới nhớ ra mình đã bị cô chặn toàn bộ liên lạc.
Không còn cách nào khác, anh ta đành gửi tin nhắn cho Ôn Tình.
Anh ta cũng không muốn để chị Ôn cứ làm người truyền tin mãi, nhưng giờ ngoài chị ấy ra, anh ta chẳng còn cách nào để nói chuyện với Lâm Vãn Ý.
Anh ta mở WeChat tìm Ôn Tình, gõ một đoạn rồi lại xoá, sửa tới sửa lui, mỗi câu đều cân nhắc rất lâu mới gửi đi.
Giờ nghỉ trưa, Lâm Vãn Ý trở về xe riêng, Vi Vi đã lấy cơm trưa về.
“Chị Vãn Ý, bữa trưa của chị chỉ ăn mỗi salad vậy ổn không?”
Vi Vi nhìn hộp cơm chỉ toàn rau xanh, thấy hơi xót.
Lâm Vãn Ý đặt cho cô ấy không ít món ăn, mà bản thân thì chỉ ăn salad.
“Không sao đâu, đợi quay xong chị dẫn em đi ăn món ngon.”
Lâm Vãn Ý rất hào phóng với đồng nghiệp và trợ lý trong studio của mình, mỗi lần đi thành phố khác đều mua đặc sản địa phương về làm quà cho nhân viên.
Cuối năm còn tự bỏ tiền đưa mọi người đi du lịch nước ngoài.
Ôn Tình thường đùa rằng nếu cứ tiếp tục thế này thì ví tiền của cô sớm muộn cũng xẹp lép.
Nhưng Lâm Vãn Ý không quá để ý chuyện tiền nong. Tuy không phải ngôi sao tuyến đầu, nhưng thu nhập của cô cũng không ít.
Mẹ cô cũng để lại cho cô một khoản thừa kế, tất cả được ủy thác cho tổ chức tài chính quản lý.
Sau khi cô đủ tuổi trưởng thành, cô có thể toàn quyền sử dụng.
Tuy nhiên vì không giỏi đầu tư, cộng thêm việc từ năm nhất đại học đã bắt đầu đi quay phim kiếm tiền, nên số tiền mẹ để lại cô vẫn chưa hề đυ.ng đến.
Quan Thục Trinh thích sưu tầm trang sức, không chỉ vì sở thích mà còn vì giữ giá trị.
Trước khi qua đời, bà ấy đã cất toàn bộ trang sức của mình vào két bảo hiểm cá nhân.
Phải đợi đến khi con gái trưởng thành mới được lấy ra.
Quan Thục Trinh đã tính trước mọi chuyện cho con gái mình, cũng đoán được rằng sau khi bà mất, Lâm Thiên Viễn chắc chắn sẽ tái hôn.
Dù số tiền đó không quá nhiều, nhưng ít ra cũng để lại một sự đảm bảo cho con gái bà...
Lâm Vãn Ý rửa tay xong, ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ xe. Cô và Vi Vi thường ăn trưa ở đây, giữa xe có một chiếc bàn rất tiện.
Cô cầm nĩa ăn một quả cà chua bi, trong salad còn có một quả trứng luộc, nhưng hôm nay cô không có khẩu vị, chỉ ăn vài miếng rau rồi đẩy quả trứng sang một bên.
Vi Vi đợi Lâm Vãn Ý ăn xong rồi nằm nghỉ trưa mới dám mở hộp cơm của mình ra.
Cô ấy thậm chí không dám ăn cùng chị, vì đồ mình ăn ngon hơn quá nhiều, sợ làm chị Vãn Ý thấy bữa trưa của mình quá đạm bạc...
---
Lần trước dù anh ta nói gì Lâm Vãn Ý cũng không nghe lọt.
Lục Xuyên nghĩ để cô bình tĩnh một thời gian cũng tốt, chờ mình quay xong sẽ quay về Bắc Kinh nói chuyện với cô.
Ai ngờ hôm nay anh ta đã đặt vé xong xuôi, thì quản lý lại nói tạm thời chưa về được, vì có hai sự kiện quốc tế cần tham gia.
Phản ứng đầu tiên của Lục Xuyên là hủy cả hai sự kiện đó.
Nhưng anh Nhạc lại nói đây là cơ hội mà người nổi tiếng khác có muốn cũng không được, hơn nữa đây không phải là việc muốn hủy là hủy được.
Lục Xuyên muốn nhắn tin cho Lâm Vãn Ý, nhưng vừa cầm điện thoại lên mới nhớ ra mình đã bị cô chặn toàn bộ liên lạc.
Không còn cách nào khác, anh ta đành gửi tin nhắn cho Ôn Tình.
Anh ta cũng không muốn để chị Ôn cứ làm người truyền tin mãi, nhưng giờ ngoài chị ấy ra, anh ta chẳng còn cách nào để nói chuyện với Lâm Vãn Ý.
Anh ta mở WeChat tìm Ôn Tình, gõ một đoạn rồi lại xoá, sửa tới sửa lui, mỗi câu đều cân nhắc rất lâu mới gửi đi.
15
0
2 tháng trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
