0 chữ
Chương 15
Chương 15
“Chăm chỉ quay phim đi, mấy chuyện khác để chị lo.”
Ôn Tình sợ Lâm Vãn Ý suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng an ủi cô vài câu.
“Vâng.”
Ôn Tình đang nhặt rau, mở vòi nước rửa, do dự không biết có nên nói chuyện này với cô không.
Sau một lúc phân vân, cuối cùng cô ấy vẫn nói ra.
Chuyện này phải để Vãn Ý tự quyết định, cô ấy không thể giấu mãi được.
“Hôm qua Lục Xuyên lại tìm chị, cậu ta vẫn muốn nói chuyện với em.”
“Không cần đâu chị Ôn, những gì cần nói em đã nói rồi. Đã chia tay rồi thì còn gì để nói nữa.”
Lâm Vãn Ý lau tay, bỏ củ sen đã thái vào nồi canh sườn.
“Vậy sau này những chuyện liên quan đến Lục Xuyên chị sẽ tự xử lý, không nói với em nữa.”
Lâm Vãn Ý cúi mắt xuống, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Được ạ.”
Cô cảm thấy đôi khi mình quá lý trí, từ sau khi chia tay với Lục Xuyên, cô không còn nghĩ đến anh ta nữa.
Người ta thường nói sau chia tay sẽ có khoảng thời gian đau buồn, cô cũng buồn, nhưng chỉ mất vài ngày để ổn định lại cảm xúc.
Dứt khoát không phải chuyện xấu, nhưng quá lạnh lùng, quá tỉnh táo... hình như cũng không phải chuyện tốt...
Sau khi đến Thượng Hải, Cố Yến Chu họp liên tục hai ngày.
Sáng ngày thứ ba mới rảnh được một chút thời gian.
Chu Vũ đặt tài liệu cần dùng cho buổi họp chiều lên bàn làm việc của Cố Yến Chu, không rời đi ngay mà đợi anh gọi xong điện thoại mới lên tiếng.
“Cố tổng, Lục Xuyên đóng máy rồi, chuẩn bị về Bắc Kinh.”
Về Bắc Kinh để làm gì, không cần nói cũng biết.
Lần trước Lục Xuyên về Bắc Kinh, đứng dưới lầu nhà Lâm Vãn Ý rất lâu, chuyện này Cố tổng cũng biết rõ.
“Vậy thì đừng để anh ta quay về Bắc Kinh nữa.”
Cố Yến Chu liếc qua tài liệu trên bàn.
Chu Vũ ngơ ngác nhìn anh, thử thăm dò hỏi: “Ý của ngài là tìm người... xử lý Lục Xuyên?”
Cố Yến Chu dừng động tác, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.
“Cậu đi?”
Chu Vũ lúc này mới nhận ra mình nghĩ sai, vội ho nhẹ một tiếng.
“Hiểu rồi tổng giám đốc, tôi sẽ xử lý.”
Câu “đừng để anh ta quay về Bắc Kinh nữa” ban đầu khiến Chu Vũ hiểu nhầm là định thủ tiêu Lục Xuyên cũng không phải vô lý.
Dù sao lần trước Lục Xuyên đến tìm cô Lâm, tổng giám đốc mặt lạnh phái vệ sĩ đến canh dưới nhà cô ấy rất lâu, đến khi Lục Xuyên rời đi mới cho người quay về.
Dù gì cũng là bạn trai cũ mà, có suy nghĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu...
Nhưng nếu tổng giám đốc không có ý đó, thì Chu Vũ cũng chỉ có thể tìm cách làm Lục Xuyên bận rộn không về được Bắc Kinh thôi.
---
Sau bữa cơm với phía đầu tư đoàn phim, ngày hôm sau Lâm Vãn Ý và các diễn viên chính khác trong đoàn đều đến tổ quay, dù còn gần nửa tháng nữa mới khai máy.
Bộ phim này không chỉ nhà đầu tư mà cả đạo diễn đều rất xem trọng, đến cả ngày khai máy cũng phải nhờ thầy phong thủy xem chọn kỹ càng.
“Chị Lâm, anh Đặng, hay là tụi mình kết bạn WeChat nhé?”
Hạ Du cầm điện thoại đi đến, muốn kết bạn WeChat với Lâm Vãn Ý và Đặng An.
Thật ra người cô ta muốn kết bạn nhất là Đặng An, nhưng vì anh ấy đang cùng Lâm Vãn Ý tập thoại nên cô ta quyết định kết bạn cả hai cho tiện.
Điện thoại của Lâm Vãn Ý do Vi Vi giữ, bình thường ở đoàn cô toàn ôn thoại bằng kịch bản, hiếm khi đυ.ng đến điện thoại.
Vi Vi vẫn chờ chị Vãn Ý lên tiếng, chị đồng ý kết bạn với Hạ Du thì cô ấy mới đưa điện thoại ra.
Nếu chị Vãn Ý không nói gì, cô ấy sẽ viện cớ.
Nào là để quên điện thoại trên xe bảo mẫu, hoặc là quên mang theo...
Lý do không muốn kết bạn WeChat thì đầy rẫy ra đấy.
“Kết bạn đi nhé?”
Đặng An vừa nói vừa nhìn sang Lâm Vãn Ý.
“Được, Vi Vi đưa điện thoại chị đây.”
Vi Vi đáp một tiếng, lấy điện thoại từ túi xách ra đưa cho cô.
Sau khi Đặng An kết bạn với Lâm Vãn Ý thì đặt điện thoại sang một bên.
Hạ Du hơi sững người, nhưng lại không biết làm sao để nhắc anh ấy còn chưa kết bạn với mình.
Cô ta cầm điện thoại đứng đó một lát, rồi tự an ủi rằng không vội, dù sao sắp tới quay phim chung mấy tháng liền, sau này vẫn còn cơ hội.
Ôn Tình sợ Lâm Vãn Ý suy nghĩ nhiều, nhẹ nhàng an ủi cô vài câu.
“Vâng.”
Ôn Tình đang nhặt rau, mở vòi nước rửa, do dự không biết có nên nói chuyện này với cô không.
Sau một lúc phân vân, cuối cùng cô ấy vẫn nói ra.
Chuyện này phải để Vãn Ý tự quyết định, cô ấy không thể giấu mãi được.
“Hôm qua Lục Xuyên lại tìm chị, cậu ta vẫn muốn nói chuyện với em.”
“Không cần đâu chị Ôn, những gì cần nói em đã nói rồi. Đã chia tay rồi thì còn gì để nói nữa.”
Lâm Vãn Ý lau tay, bỏ củ sen đã thái vào nồi canh sườn.
“Vậy sau này những chuyện liên quan đến Lục Xuyên chị sẽ tự xử lý, không nói với em nữa.”
Lâm Vãn Ý cúi mắt xuống, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Được ạ.”
Cô cảm thấy đôi khi mình quá lý trí, từ sau khi chia tay với Lục Xuyên, cô không còn nghĩ đến anh ta nữa.
Dứt khoát không phải chuyện xấu, nhưng quá lạnh lùng, quá tỉnh táo... hình như cũng không phải chuyện tốt...
Sau khi đến Thượng Hải, Cố Yến Chu họp liên tục hai ngày.
Sáng ngày thứ ba mới rảnh được một chút thời gian.
Chu Vũ đặt tài liệu cần dùng cho buổi họp chiều lên bàn làm việc của Cố Yến Chu, không rời đi ngay mà đợi anh gọi xong điện thoại mới lên tiếng.
“Cố tổng, Lục Xuyên đóng máy rồi, chuẩn bị về Bắc Kinh.”
Về Bắc Kinh để làm gì, không cần nói cũng biết.
Lần trước Lục Xuyên về Bắc Kinh, đứng dưới lầu nhà Lâm Vãn Ý rất lâu, chuyện này Cố tổng cũng biết rõ.
“Vậy thì đừng để anh ta quay về Bắc Kinh nữa.”
Cố Yến Chu liếc qua tài liệu trên bàn.
Cố Yến Chu dừng động tác, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.
“Cậu đi?”
Chu Vũ lúc này mới nhận ra mình nghĩ sai, vội ho nhẹ một tiếng.
“Hiểu rồi tổng giám đốc, tôi sẽ xử lý.”
Câu “đừng để anh ta quay về Bắc Kinh nữa” ban đầu khiến Chu Vũ hiểu nhầm là định thủ tiêu Lục Xuyên cũng không phải vô lý.
Dù sao lần trước Lục Xuyên đến tìm cô Lâm, tổng giám đốc mặt lạnh phái vệ sĩ đến canh dưới nhà cô ấy rất lâu, đến khi Lục Xuyên rời đi mới cho người quay về.
Dù gì cũng là bạn trai cũ mà, có suy nghĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu...
Nhưng nếu tổng giám đốc không có ý đó, thì Chu Vũ cũng chỉ có thể tìm cách làm Lục Xuyên bận rộn không về được Bắc Kinh thôi.
---
Sau bữa cơm với phía đầu tư đoàn phim, ngày hôm sau Lâm Vãn Ý và các diễn viên chính khác trong đoàn đều đến tổ quay, dù còn gần nửa tháng nữa mới khai máy.
“Chị Lâm, anh Đặng, hay là tụi mình kết bạn WeChat nhé?”
Hạ Du cầm điện thoại đi đến, muốn kết bạn WeChat với Lâm Vãn Ý và Đặng An.
Thật ra người cô ta muốn kết bạn nhất là Đặng An, nhưng vì anh ấy đang cùng Lâm Vãn Ý tập thoại nên cô ta quyết định kết bạn cả hai cho tiện.
Điện thoại của Lâm Vãn Ý do Vi Vi giữ, bình thường ở đoàn cô toàn ôn thoại bằng kịch bản, hiếm khi đυ.ng đến điện thoại.
Vi Vi vẫn chờ chị Vãn Ý lên tiếng, chị đồng ý kết bạn với Hạ Du thì cô ấy mới đưa điện thoại ra.
Nếu chị Vãn Ý không nói gì, cô ấy sẽ viện cớ.
Nào là để quên điện thoại trên xe bảo mẫu, hoặc là quên mang theo...
Lý do không muốn kết bạn WeChat thì đầy rẫy ra đấy.
“Kết bạn đi nhé?”
Đặng An vừa nói vừa nhìn sang Lâm Vãn Ý.
“Được, Vi Vi đưa điện thoại chị đây.”
Vi Vi đáp một tiếng, lấy điện thoại từ túi xách ra đưa cho cô.
Sau khi Đặng An kết bạn với Lâm Vãn Ý thì đặt điện thoại sang một bên.
Hạ Du hơi sững người, nhưng lại không biết làm sao để nhắc anh ấy còn chưa kết bạn với mình.
Cô ta cầm điện thoại đứng đó một lát, rồi tự an ủi rằng không vội, dù sao sắp tới quay phim chung mấy tháng liền, sau này vẫn còn cơ hội.
14
0
3 tháng trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
