0 chữ
Chương 29
Chương 29: Tìm người làm tủ
Thịnh Trị nhìn ba gương mặt căng thẳng đối diện, cắn răng gật đầu: “Họ muốn Nhã về thành phố là có mục đích, nhưng mọi người yên tâm cháu nhất định sẽ bảo vệ em ấy không để bọn họ mang em ấy rời khỏi nơi này.”
Nguyễn Lộc bước lại gần hắn: “Mục đích của họ là gì, cháu có thể nói ra không?”
Thịnh Trị có chút khó xử: “Chuyện này thật sự rất khó nói, nói ra sợ bác cũng không tin.”
Nguyễn Lộc nắm lấy tay hắn, khẩn khoản: “Làm ơn hãy nói ra đi, cái gì bác cũng tin.”
Thịnh Trị sao dám nói thật, hắn lấp lửng: “Ông nội cháu là người tin vào những thứ tâm linh, ông từng xem qua ngày sinh tháng đẻ của Nhã, phát hiện ra ngày sinh của cô ấy có thể vượng nhà họ Thịnh vì vậy muốn cô ấy về nhà và sống ở đó mãi mãi, rất có thể một khi về thành phố cô ấy sẽ không bao giờ rời khỏi nhà họ Thịnh được nữa, tự do mất hết, cả đời chỉ có thể là một người mang đến may mắn cho nhà họ Thịnh. Nếu có ngày điều này mất tác dụng, có thể cô ấy sẽ bị nhà họ Thịnh ghét bỏ, cháu không muốn điều đó xảy ra với Nhã, nên mới mang cô ấy về đây và không muốn họ đưa cô ấy đi.”
“Điên rồ!” Nguyễn Lộc chửi lớn. “Nó là con người nào phải là đồ vật mà xem nó là thần vật để đặt trong nhà. Nhà này sẽ không để nó rời đi, nhất định!”
“Bác thế lực nhà họ Thịnh rất mạnh, chúng ta phải cẩn thận, chỉ cần có người lạ vào xóm phải đề phòng ngay.”
Nguyễn Lộc gật đầu: “Đúng phải đề phòng. Nhã từ giờ con không được rời khỏi nhà, phải ở trong khu này không được rời đi, nghe chưa?”
Phùng Nhã gật đầu, nhìn về phía Thịnh Trị cô có cảm giác hắn vẫn đang che giấu điều gì đó.
Phùng Hoa cũng nghĩ giống cô, nhưng cả hai đều không nói ra, họ sợ mẹ sẽ lo lắng.
Sự xuất hiện của Thịnh Hải và cha mẹ Đàm đã tăng thêm lòng cảnh giác cho nhà họ Phùng, đến đi chợ mua thức ăn Phùng Nhã cũng không được làm, cô chỉ có thể quanh quẩn suốt ngày nơi công trình, nhìn các cô chú làm việc, hỗ trợ đưa nước.
Diện tích nhà Thịnh Trị xây không hề nhỏ là kiểu nhà một trệt một tầng, mái đều theo phong cách nhà ở thôn quê không quá hiện đại, nhiều phòng đủ cho một đại gia đình trên ba mươi người sinh sống thoải mái.
Đào móng xong mọi người nhìn mà cảm thán.
“Đây chắc chắn là xây để sau này cho con cháu ở luôn.”
“Dân thành phố ai đời lại về quê định cư thế này, có ổn không?”
“Chỉ sợ một thời gian chán lại đi!”
“Đừng nói nhảm nữa nhanh làm việc đi, người ta có trả tiền thưởng nếu làm nhanh đấy.”
Cuộc nói chuyện bị dập tắt bởi tiền thưởng, tiền công Thịnh Trị trả theo giá thị trường nhưng hắn có một khoản tiền thưởng cực kỳ hậu hĩnh dành cho những người làm việc chăm chỉ và nhanh nhẹn.
Trong lúc mọi người làm việc, Thịnh Trị gọi Phùng Nhã tới cùng hắn nghiên cứu cách cắt viên đá lớn.
“Muốn cắt đá cần thợ chuyên về mảng này, em có biết ai gần đây làm nghề đẽo đá không?”
Phùng Nhã gật đầu: “Trên xóm 2 có một nhà chuyên bán tượng đá và làm các loại cột nhà bằng đá.”
“Chúng ta đi thuê họ làm.” Hắn đứng lên cùng cô đi thuê người.
Phùng Nhã chỉ biết về nhà này, chứ chưa từng vào trong xem. Khi bước vào cửa hàng khắp nơi đều là tượng đá và cột đá, đa số là tượng tôn giáo và tượng kỳ lân giữ cửa, nhìn rất tinh xảo.
“Tay nghề người chủ ở đây được đấy.” Thịnh Trị nhịn không được lên tiếng khen ngợi.
“Xin chào, hai người muốn mua tượng đá có sẵn hay đặt làm.”
Một giọng nữ dễ nghe vang lên, Phùng Nhã quay qua nhìn, giật mình, đây chẳng phải là cô gái đi nhờ xe đến tận nhà cô mấy hôm trước đây sao.
Trần Thục Uyển cũng rất bất ngờ, cô ta nhìn Phùng Nhã rồi lại hướng qua Thịnh Trị, có chút niềm vui khác thường.
Nguyễn Lộc bước lại gần hắn: “Mục đích của họ là gì, cháu có thể nói ra không?”
Thịnh Trị có chút khó xử: “Chuyện này thật sự rất khó nói, nói ra sợ bác cũng không tin.”
Nguyễn Lộc nắm lấy tay hắn, khẩn khoản: “Làm ơn hãy nói ra đi, cái gì bác cũng tin.”
Thịnh Trị sao dám nói thật, hắn lấp lửng: “Ông nội cháu là người tin vào những thứ tâm linh, ông từng xem qua ngày sinh tháng đẻ của Nhã, phát hiện ra ngày sinh của cô ấy có thể vượng nhà họ Thịnh vì vậy muốn cô ấy về nhà và sống ở đó mãi mãi, rất có thể một khi về thành phố cô ấy sẽ không bao giờ rời khỏi nhà họ Thịnh được nữa, tự do mất hết, cả đời chỉ có thể là một người mang đến may mắn cho nhà họ Thịnh. Nếu có ngày điều này mất tác dụng, có thể cô ấy sẽ bị nhà họ Thịnh ghét bỏ, cháu không muốn điều đó xảy ra với Nhã, nên mới mang cô ấy về đây và không muốn họ đưa cô ấy đi.”
“Bác thế lực nhà họ Thịnh rất mạnh, chúng ta phải cẩn thận, chỉ cần có người lạ vào xóm phải đề phòng ngay.”
Nguyễn Lộc gật đầu: “Đúng phải đề phòng. Nhã từ giờ con không được rời khỏi nhà, phải ở trong khu này không được rời đi, nghe chưa?”
Phùng Nhã gật đầu, nhìn về phía Thịnh Trị cô có cảm giác hắn vẫn đang che giấu điều gì đó.
Phùng Hoa cũng nghĩ giống cô, nhưng cả hai đều không nói ra, họ sợ mẹ sẽ lo lắng.
Sự xuất hiện của Thịnh Hải và cha mẹ Đàm đã tăng thêm lòng cảnh giác cho nhà họ Phùng, đến đi chợ mua thức ăn Phùng Nhã cũng không được làm, cô chỉ có thể quanh quẩn suốt ngày nơi công trình, nhìn các cô chú làm việc, hỗ trợ đưa nước.
Đào móng xong mọi người nhìn mà cảm thán.
“Đây chắc chắn là xây để sau này cho con cháu ở luôn.”
“Dân thành phố ai đời lại về quê định cư thế này, có ổn không?”
“Chỉ sợ một thời gian chán lại đi!”
“Đừng nói nhảm nữa nhanh làm việc đi, người ta có trả tiền thưởng nếu làm nhanh đấy.”
Cuộc nói chuyện bị dập tắt bởi tiền thưởng, tiền công Thịnh Trị trả theo giá thị trường nhưng hắn có một khoản tiền thưởng cực kỳ hậu hĩnh dành cho những người làm việc chăm chỉ và nhanh nhẹn.
Trong lúc mọi người làm việc, Thịnh Trị gọi Phùng Nhã tới cùng hắn nghiên cứu cách cắt viên đá lớn.
Phùng Nhã gật đầu: “Trên xóm 2 có một nhà chuyên bán tượng đá và làm các loại cột nhà bằng đá.”
“Chúng ta đi thuê họ làm.” Hắn đứng lên cùng cô đi thuê người.
Phùng Nhã chỉ biết về nhà này, chứ chưa từng vào trong xem. Khi bước vào cửa hàng khắp nơi đều là tượng đá và cột đá, đa số là tượng tôn giáo và tượng kỳ lân giữ cửa, nhìn rất tinh xảo.
“Tay nghề người chủ ở đây được đấy.” Thịnh Trị nhịn không được lên tiếng khen ngợi.
“Xin chào, hai người muốn mua tượng đá có sẵn hay đặt làm.”
Một giọng nữ dễ nghe vang lên, Phùng Nhã quay qua nhìn, giật mình, đây chẳng phải là cô gái đi nhờ xe đến tận nhà cô mấy hôm trước đây sao.
Trần Thục Uyển cũng rất bất ngờ, cô ta nhìn Phùng Nhã rồi lại hướng qua Thịnh Trị, có chút niềm vui khác thường.
6
0
2 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
