TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28: Cô gái đi cùng

Thịnh Trị là đứa cháu khó kiểm soát nhất trong nhà, ngay từ nhỏ đã độc lập, lớn lên tự mình lập nghiệp, bán cả công ty cũng không thèm nói một lời, ưng lên là rời đi dường như không có gì có thể trói buộc được nó, từ khi Thịnh Trị trưởng thành Thịnh Hải đã biết mình khó mà kiểm soát đứa trẻ này.

Biết là một chuyện, nghe Thịnh Trị nói chuyện với mình bằng thái độ dửng dưng lại là chuyện khác.

“Trị chuyện gì ông cũng có thể nghe cháu nhưng riêng việc cưới xin cháu phải về thành phố để tổ chức, có sự chứng kiến của hai bên cha mẹ, nếu cháu không về vậy thì Phùng Nhã sẽ không được nhà họ Thịnh công nhận, những quyền lợi cơ bản của con dâu nhà họ Thịnh con bé sẽ không được hưởng, cháu nhẫn tâm để vợ mình chịu cảnh đó ư?”

Thịnh Trị mỉm cười nói: “Ông nội cháu biết vì sao ông lại tới nơi này, cương quyết muốn đón cháu và Nhã về. Trước khi đến đây ông đã kiểm tra két sắt nơi cất viên ngọc màu tím kia chưa?”

Thịnh Hải giật mình, có chút hoang mang không hiểu vì sao cháu trai lại biết về viên ngọc đó.

Nhưng ông không thể nhận, chỉ cần tỏ ra hoang mang một chút thôi việc mà ông toan tính sẽ lộ mất: “Cháu nói gì vậy, ông đến khuyên bảo cháu trai và cháu dâu về có gì sai, còn viên ngọc nhắc đến nó làm gì, nó vẫn còn nằm trong két sắt, nếu cháu muốn lấy nó cho con bé, cũng được về đi ông sẽ cho.”

Thịnh Trị đi lại gần ghé vào tai ông nội nói: “Cháu biết hết rồi đừng cố làm ra vẻ như ông đến đây với suy nghĩ cao đẹp, nếu ông cứ khăng khăng muốn đưa Nhã đi, cháu đảm bảo sẽ để ông chôn ở nơi này.”

Thịnh Hải tức đến mức đứng bật dậy, ngón tay run run chỉ về phía Thịnh Trị: “Cháu dám!”

Thịnh Trị cười nhạt: “Ông hiểu cháu mà, chưa có chuyện gì mà cháu không dám làm.”

L*иg ngực Thịnh Hải phập phồng, nhịp thở dần trở nên khó khăn.

Thấy vậy Thịnh Trị nói với cha mẹ Đàm: “Phiền hai người mang ông ấy về, từ giờ cũng đừng tới đây nữa, nơi này không chào đón bất kỳ ai ở nhà họ Đàm hay họ Thịnh đến thăm.”

Cha mẹ Đàm thấy Thịnh Hải như sắp ngất đến nơi, không dám chần chừ, đỡ ông ta lên xe, rời đi, không quan tâm chuyện đưa Phùng Nhã về.

Những người quan trọng đã rời đi, chỉ còn lại một cô gái. Tất cả mọi người đều nhìn cô ta.

Cô gái xua tay ngại ngùng đáp: “Cháu chỉ là đi nhờ xe họ về đây thôi, không liên quan gì hết.”

Phùng Hoa nhíu mày: “Giọng của cô hình như là người vùng này?”

“Vâng nhà em ở xóm 2.”

Trước khi rời đi, cô gái tự giới thiệu mình là Trần Thục Uyển, năm nay 24 tuổi, từng làm giúp việc cho nhà họ Thịnh, vừa xin nghỉ việc muốn về quê, khi nghe tin quê cô ở đây, ông Thịnh liền đề nghị cho cô đi cùng, chính vì thế mà cô mới đến đây cùng nhóm Thịnh Hải.

“Cháu xin phép ạ!”

Nói rồi cô nhanh chóng cầm theo hành lý đi ra ngoài, lúc bước ra khỏi ngưỡng cửa cô quay đầu lại nhìn về phía Thịnh Trị, hai đường chân mày nhíu lại dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Chờ Trần Thục Uyển rời đi, Phùng Hoa hướng Thịnh Trị hỏi: “Lúc nãy anh nói những lời đó là có ý gì?”

6

0

2 tháng trước

4 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.