0 chữ
Chương 30
Chương 30: Hóa ra là thật
Thịnh Trị không để ý đến biểu cảm của cô ta, chỉ tập trung vào mục đích hôm nay mình đến đây: “Tôi muốn thuê một người thợ giúp mình làm đồ vật.”
Trần Thục Uyển niềm nở đáp lời hắn: “Cửa tiệm này do cha tôi làm chủ, chỉ có ông ấy biết khắc tượng đá theo yêu cầu, anh chờ một chút tôi đi gọi cha ra.”
Thịnh Trị lịch sự đáp: “Cảm ơn cô.”
Trần Thục Uyển nhanh nhẹn vào trong, cô gọi cha mình với chất giọng thanh thúy, nghe vào tai cảm giác rất vui vẻ.
Lát sau Trần Thục Uyển dẫn theo một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi đi ra, dáng lưng ông ta hơi gù, mái tóc điểm bạc, nhìn tổng thể trông khá kham khổ.
“Cậu cần thuê thợ sao?” Ông nhìn Thịnh Trị hỏi.
Thịnh Trị gật đầu: “Vâng, tôi cần một thợ có thể làm sản phẩm từ đá theo yêu cầu.”
“Cậu có thể nói cụ thể muốn làm con vật gì được không?”
“Tôi muốn làm một cái tủ chứa đồ từ đá.”
Ông có chút ngạc nhiên: “Sao lại làm từ đá? Tủ gỗ tốt hơn đấy, còn nhẹ thích hợp để di chuyển.”
“Ông không nhận sao?”
Ông có chút hoảng hốt, vội lắc đầu nói: “Không, chỉ là đang thắc mắc chút thôi.”
“Vậy ông có làm được không?”
Giờ thì ông ta không dám nói loạn nữa: “Đương nhiên là có. Thế phía cậu có đá chưa?”
“Có rồi, ông chỉ cần đem theo dụng cụ tới là được, tiền công có thể thương lượng.”
“Công tính theo ngày nhé?”
“Được.”
Hai người thỏa thuận rất nhanh, Thịnh Trị không hề cò kè mặc cả, trả một cách sảng khoái còn thêm tiền thưởng. Nghe được số tiền hắn sẽ trả cho mình, ông ta nhịn không được muốn làm việc ngay, cửa tiệm ở quê này không phải ngày nào cũng bán được hàng, nhưng nguyên liệu mới phải liên tục nhập về để đυ.c đẽo, tiền ra còn nhiều hơn kiếm vào, giờ có một khách sộp thế này quả nhiên là ông trời đang phù hộ.
“Trời vẫn đang còn sớm, tôi sẽ mang theo dụng cụ đi cùng cô cậu xem thử tảng đá hai người chọn có thích hợp hay không.”
Thịnh Trị rất hài lòng với thái độ làm việc này: “Đương nhiên là được, chúng ta đi thôi.”
Trần Thục Uyển nghe nói cha mình sẽ đi cùng hai người Thịnh Trị, lập tức tiến lên nói với cha: “Con đi cùng nhé.”
Cha cô không đồng ý: “Ở nhà đi, ngoài trời nắng thế này con đi không sợ đen da à?”
“Không sợ con dùng kem chống nắng rồi, hơn nữa giờ ở nhà không có điện rất nóng, ra ngoài một chút cũng tốt.”
Không có cách nào từ chối con gái, cuối cùng ông phải để Trần Thục Uyển chở đi. Khi bốn người về đến nơi, nhóm thợ xây đã tan ca, chỉ còn lại Phùng Thắng đang kiểm tra đồ đạc, thấy hai người về ông thắc mắc: “Hai đứa đi đâu đấy?”
Thịnh Trị tươi cười đáp: “Cháu tìm thợ đá về làm vài món đồ trang trí. Bác làm xong rồi à?”
“Ừ nhiệt độ cao dần không thích hợp làm việc ngoài trời, bác cho mọi người về, chiều khả năng phải hơn ba giờ mới có người đến, nhưng cháu yên tâm chúng ta sẽ làm đến bảy giờ tối.”
Bây giờ thời gian ban ngày dài hơn ban đêm, bảy giờ vẫn còn ánh nắng mặt trời, có thể làm việc.
Thịnh Trị không xét nét mấy vấn đề này, mời Phùng Thắng vào lều dựng tạm tránh nắng, tiện thể cùng hắn xem người thợ làm việc.
Lúc ba người đàn ông đang chụm đầu nói chuyện, Trần Thục Uyển lại gần Phùng Nhã cười nói: “Tôi từng làm việc trong nhà họ Thịnh một thời gian, trước khi nghỉ việc, có nghe nói cậu chủ nhà họ Thịnh cưới một cô gái nông thôn, tôi không tin hóa ra là thật.”
Cô huých vai Phùng Nhã tỏ ra thân thiết như đã quen nhau từ lâu: “Có thể nói cho tôi hai người quen nhau như thế nào được không?”
Phùng Nhã cười gượng, không biết nên đáp thế nào cho phải.
Trần Thục Uyển niềm nở đáp lời hắn: “Cửa tiệm này do cha tôi làm chủ, chỉ có ông ấy biết khắc tượng đá theo yêu cầu, anh chờ một chút tôi đi gọi cha ra.”
Thịnh Trị lịch sự đáp: “Cảm ơn cô.”
Trần Thục Uyển nhanh nhẹn vào trong, cô gọi cha mình với chất giọng thanh thúy, nghe vào tai cảm giác rất vui vẻ.
Lát sau Trần Thục Uyển dẫn theo một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi đi ra, dáng lưng ông ta hơi gù, mái tóc điểm bạc, nhìn tổng thể trông khá kham khổ.
“Cậu cần thuê thợ sao?” Ông nhìn Thịnh Trị hỏi.
Thịnh Trị gật đầu: “Vâng, tôi cần một thợ có thể làm sản phẩm từ đá theo yêu cầu.”
“Cậu có thể nói cụ thể muốn làm con vật gì được không?”
Ông có chút ngạc nhiên: “Sao lại làm từ đá? Tủ gỗ tốt hơn đấy, còn nhẹ thích hợp để di chuyển.”
“Ông không nhận sao?”
Ông có chút hoảng hốt, vội lắc đầu nói: “Không, chỉ là đang thắc mắc chút thôi.”
“Vậy ông có làm được không?”
Giờ thì ông ta không dám nói loạn nữa: “Đương nhiên là có. Thế phía cậu có đá chưa?”
“Có rồi, ông chỉ cần đem theo dụng cụ tới là được, tiền công có thể thương lượng.”
“Công tính theo ngày nhé?”
“Được.”
Hai người thỏa thuận rất nhanh, Thịnh Trị không hề cò kè mặc cả, trả một cách sảng khoái còn thêm tiền thưởng. Nghe được số tiền hắn sẽ trả cho mình, ông ta nhịn không được muốn làm việc ngay, cửa tiệm ở quê này không phải ngày nào cũng bán được hàng, nhưng nguyên liệu mới phải liên tục nhập về để đυ.c đẽo, tiền ra còn nhiều hơn kiếm vào, giờ có một khách sộp thế này quả nhiên là ông trời đang phù hộ.
Thịnh Trị rất hài lòng với thái độ làm việc này: “Đương nhiên là được, chúng ta đi thôi.”
Trần Thục Uyển nghe nói cha mình sẽ đi cùng hai người Thịnh Trị, lập tức tiến lên nói với cha: “Con đi cùng nhé.”
Cha cô không đồng ý: “Ở nhà đi, ngoài trời nắng thế này con đi không sợ đen da à?”
“Không sợ con dùng kem chống nắng rồi, hơn nữa giờ ở nhà không có điện rất nóng, ra ngoài một chút cũng tốt.”
Không có cách nào từ chối con gái, cuối cùng ông phải để Trần Thục Uyển chở đi. Khi bốn người về đến nơi, nhóm thợ xây đã tan ca, chỉ còn lại Phùng Thắng đang kiểm tra đồ đạc, thấy hai người về ông thắc mắc: “Hai đứa đi đâu đấy?”
“Ừ nhiệt độ cao dần không thích hợp làm việc ngoài trời, bác cho mọi người về, chiều khả năng phải hơn ba giờ mới có người đến, nhưng cháu yên tâm chúng ta sẽ làm đến bảy giờ tối.”
Bây giờ thời gian ban ngày dài hơn ban đêm, bảy giờ vẫn còn ánh nắng mặt trời, có thể làm việc.
Thịnh Trị không xét nét mấy vấn đề này, mời Phùng Thắng vào lều dựng tạm tránh nắng, tiện thể cùng hắn xem người thợ làm việc.
Lúc ba người đàn ông đang chụm đầu nói chuyện, Trần Thục Uyển lại gần Phùng Nhã cười nói: “Tôi từng làm việc trong nhà họ Thịnh một thời gian, trước khi nghỉ việc, có nghe nói cậu chủ nhà họ Thịnh cưới một cô gái nông thôn, tôi không tin hóa ra là thật.”
Cô huých vai Phùng Nhã tỏ ra thân thiết như đã quen nhau từ lâu: “Có thể nói cho tôi hai người quen nhau như thế nào được không?”
Phùng Nhã cười gượng, không biết nên đáp thế nào cho phải.
13
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
