TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27: Ép về nhà

Phùng Nhã không muốn gặp lại người nhà họ Đàm, dù bản thân họ chưa làm gì quá đáng với cô, nhưng tình cảm nhạt nhẽo đó khiến cô phiền lòng, gặp một lần lại thêm một lần mệt mỏi.

“Em có cần báo cho Trị không?” Phùng Hoa nhìn về phía Thịnh Trị đang đứng, hắn khá bận rộn lúc thì chỉ đạo bên này, khi lại trả lời câu hỏi của người khác dường như không thích hợp để cùng về nhà.

“Có, chị chờ em một chút.” Phùng Nhã đi tới chỗ Thịnh Trị.

“Cháu không cần làm tường dày vậy đâu cỡ một viên gạch là được rồi.”

“Không các chú các bác cứ làm như ý cháu, xây hai lớp tường để hở ở giữa.”

Một người có vẻ rành kiểu kiến trúc hắn đang muốn xây khuyên nhủ: “Kiểu kiến trúc hở tường này chuyên dùng để dẫn khói làm ấm nhà, chỉ dành cho những vùng có mùa đông khắc nghiệt thôi, cháu cân nhắc đi mấy năm nay chỗ chúng ta mùa đông còn không thèm mặc áo dày nữa, xây kiểu này vừa phí gạch tốn tiền chẳng đem lại lợi ích gì.”

Lời khuyên của họ rất chân thành, nhưng Thịnh Trị biết tương lai thời tiết cực đoan đến mức nào, kiểu xây nhà của hắn không chỉ làm mát vào hè mà còn giữ ấm vào mùa đông, mấy năm sau kiểu nhà này cực kỳ phổ biến, bây giờ trông có vẻ không cần thiết nhưng về sau lại là kiểu nhà được ưa chuộng nhất.

Thịnh Trị không cho phép ai sửa thiết kế của hắn, kiên trì đến cùng, những người lớn tuổi khuyên không được chỉ đành xây theo yêu cầu của hắn.

“Anh Trị.”

Giọng Phùng Nhã vang lên, Thịnh Trị dừng lại công việc quay qua nhìn cô, trông thấy khuôn mặt đầy lo lắng của cô hắn có chút bất an: “Có chuyện gì vậy?”

Cô kéo ống tay áo hắn, đi ra chỗ ít người, các bà các cô nhìn thấy thầm cười trộm.

“Cha mẹ Đàm tới tìm em, còn mang theo một người đàn ông lớn tuổi nữa.”

Thịnh Trị nhíu mày, hắn nghi ngờ người đàn ông lớn tuổi kia rất có thể chính là cha hắn hoặc là ông nội.

“Anh cùng em về xem thử.”

Thịnh Trị đi cùng Phùng Hoa và Phùng Nhã về nhà họ Phùng, có một chiếc ô tô đậu trong sân cực kỳ nổi bật.

Cả ba vừa vào sân liền nghe thấy tiếng nói chuyện.

“Con bé đó chúng tôi chưa cho nó về, nó đã tự ý chạy về đây, còn dẫn theo con trai út của nhà họ Thịnh, lần này chúng tôi về là muốn đón nó đi luôn, phiền chị nói rõ với con bé ai mới là cha mẹ đẻ của nó, cha mẹ nuôi thì trách nhiệm đến đây là đủ rồi.”

Câu này vào tai Phùng Nhã, cô tức đến mức lao nhanh vào trong hét lớn: “Bà cút về cho tôi, sinh ra nhưng không dưỡng bà có tư cách gì nói chuyện trách nhiệm với mẹ tôi!”

Tiếng quát của cô khiến không khí trong phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.

Thịnh Trị bước vào đứng bên cạnh cô, khi nhìn thấy ông nội, hắn nhíu mày: “Ông sao lại tới đây?”

Câu hỏi của hắn góp phần rã đông không khí trong phòng.

Nguyễn Lộc vội vàng đi tới kéo nhẹ tay Phùng Nhã: “Con đừng kích động, họ dù sao cũng là cha mẹ của con, nói chuyện lịch sự một chút.”

“Là cha mẹ con thì sao, họ đã tìm một người con gái khác còn đặt tên của con cho cô ta, điều đó chứng tỏ sự tồn tại của con đối với họ có cũng được mà không cũng không sao. Thái độ của họ quá rõ ràng con cần gì phải nhịn, phải để mặc họ xúc phạm người yêu thương con!”

Những lời này của cô khiến cho cha mẹ Đàm kinh ngạc, họ cứ ngỡ cô không hiểu gì hóa ra cô hiểu hết, chỉ là để trong lòng không nói ra.

Cả hai có chút chột dạ nhưng vẫn không nhận sai, Mai Thu Huyền đanh mặt trách mắng cô: “Chúng ta không nuôi con khôn lớn chỉ là vì hoàn cảnh, nhưng dù con có muốn hay không chúng ta vẫn là cha mẹ của con, con ăn nói thế này không chỉ làm cha mẹ đẻ của con tổn thương, còn khiến cha mẹ nuôi mang danh dạy dỗ không nghiêm, có xứng không?”

Thịnh Trị lên tiếng cắt ngang sự căng thẳng giữa cha mẹ Đàm và nhà họ Phùng: “Ông đến đây là muốn cháu về à?”

Thịnh Hải quan sát cháu trai, hắn đen hơn, nhưng tinh thần có vẻ tốt: “Cháu và Nhã cưới nhau rất tốt, nhưng ông không đồng ý hai đứa định cư ở nông thôn, nơi này không có đủ điều kiện để hai đứa và con cái của hai đứa phát triển. Trị về thôi cháu, mang theo cả Nhã nữa, nhà họ Thịnh chúng ta cần tổ chức một đám cưới long trọng cho con bé, con mà làm thế này, sau này con bé có về nhà chính cũng không nhận được sự tôn trọng của mọi người.”

“Con và Nhã sống với nhau, nên bọn con muốn ở đâu mà chẳng được, ông không cần phải quan tâm đâu, ông vừa xuất viện không bao lâu nên về nhà nghỉ ngơi thì hơn.”

6

0

2 tháng trước

16 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.