TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Phu nhân thân hình đầy đặn ngã nhào xuống đất, chiếc vòng ngọc trên tay bà va mạnh vào một góc, ngay điểm va chạm lập tức xuất hiện những vết rạn nứt nhỏ li ti, nhanh chóng lan rộng.

“Chuyện gì xảy ra thế này?”

“Ái da, tôi thấy có đứa nhỏ đẩy người rồi chạy, có phải là nó không?”

Những người vừa bị ngã liên tiếp bàn tán, vị phu nhân gầy gò nghe thấy vậy lập tức lên tiếng to: “Không phải trẻ con! Là bà ta! Là bà ta ngã trước rồi đè vào tôi!”

Phu nhân gầy cố sức đẩy người phụ nữ đầy đặn ra, nhưng thử vài lần vẫn không xê dịch nổi, đành phải khó khăn dịch chuyển cơ thể, cố lách mình ra ngoài.

Bà ta giơ một cánh tay còn có thể cử động lên, chỉ thẳng vào phu nhân đầy đặn phía trước: “Chính là bà ta! Chính bà ta là người đâm vào người khác trước!”

Ánh mắt của mọi người theo tiếng nói mà đổ dồn về phía cánh tay giơ cao đó. Phu nhân đầy đặn nhận thấy ánh nhìn từ bốn phương tám hướng đang tập trung về phía mình, nhất thời hoảng hốt. Bà ta muốn đứng dậy để giải thích, nhưng đúng lúc ấy lại nhìn thấy vết nứt trên chiếc vòng tay của mình.

Đây là chiếc vòng ngọc truyền đời của nhà bà mà...

Sự chú ý của phu nhân đầy đặn lập tức chuyển sang người của Nguyên Chí Tĩnh, lúc này bà ta chỉ muốn tóm được kẻ đầu sỏ gây họa. Bà nhìn về hướng cậu bé chạy mất dạng, cùng bóng lưng của Tôn Lôi đang đuổi theo ngay phía sau, liền run rẩy chỉ tay về phía đó: “Là nó! Bắt lấy nó!”

Phu nhân gầy hừ lạnh một tiếng: “Rõ ràng tôi thấy là bà, bà còn định...”

Chữ chối tội còn chưa kịp thốt ra, phu nhân đầy đặn đã nhanh trí nghĩ ra một cách nhất cử lưỡng tiện, lập tức nói nhanh: “Là thằng bé kia trộm đồ của tôi rồi đâm ngã tôi! Mau bắt nó lại!”

Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người lại lần nữa đổ dồn về phía bà chỉ, có vài người tốt bụng đã đứng dậy, sải bước đuổi theo.

Nguyên Chí Tĩnh chạy trước mở đường, Tôn Lôi đuổi sát theo ở phía sau, chưa bao lâu đã gần đuổi kịp. Nguyên Chí Tĩnh nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, ngoái đầu lại nhìn, thấy Tôn Lôi đã gần sát bên, cậu lập tức định giở lại chiêu cũ, húc bật những người phía trước ra.

Nhưng lần này Tôn Lôi không cho cậu cơ hội. Cô dốc toàn lực túm lấy cổ áo của Nguyên Chí Tĩnh. Phản ứng của cậu vô cùng nhanh nhạy, lập tức rùn thấp người xuống, bất chấp cổ áo siết chặt vào cổ đến nghẹt thở, cậu vẫn mạnh mẽ giật khỏi tay Tôn Lôi, thoát thân một cách gọn gàng.

Tôn Lôi không chịu bỏ cuộc. Khoảng cách giữa hai người đã rất gần, hơn nữa xung quanh lại đông người, cô tin chắc việc bắt được Nguyên Chí Tĩnh chỉ là vấn đề thời gian.

Nguyên Chí Tĩnh cũng nhận ra điểm này, liếc mắt thật nhanh một vòng rồi đột ngột lao về phía lan can boong tàu. Ngay khoảnh khắc Tôn Lôi gần chạm đến mình, cậu giơ chuỗi vòng tay ra ngoài lan can: “Cậu mà dám lại gần nữa, tớ thả tay đấy!”

Tôn Lôi thấy vậy, đành khựng lại: “Nguyên Chí Tĩnh, cậu làm gì thế hả!” Cô tức đến phát khóc. Chiếc vòng tay ấy là chị họ từ nước ngoài mang về cho, cô quý lắm. Nào ngờ Nguyên Chí Tĩnh lại vì cô không chịu nói chuyện với cậu ta mà hằn học, giật vòng rồi bỏ chạy.

Nguyên Chí Tĩnh thấy Tôn Lôi buồn như vậy, trong lòng cũng hơi áy náy. Cậu nhanh chóng dịu xuống, rụt tay về, giọng lắp bắp: “Cậu... cậu đừng khóc mà, này, tớ đâu có ném thật đâu, tớ trả cậu đấy, cậu lại đây lấy đi.”

Tôn Lôi nhìn cậu đầy nghi hoặc, nhưng thấy Nguyên Chí Tĩnh vẫn đứng yên tại chỗ, không có ý định chạy nữa, cô hỏi lại: “Thật không đấy?”

“Thật mà, gạt cậu là chó con luôn.” Nguyên Chí Tĩnh vung tay cam đoan chắc nịch.

Tôn Lôi thử bước lên một bước nhưng chưa kịp tiến thêm, thì bị một người từ phía sau bất ngờ túm chặt lấy cánh tay.

“Đồ trộm cắp! Mau trả đồ lại cho người ta!”

Tôn Lôi loạng choạng vài bước, cánh tay bị siết đến đau nhói. Cô quay đầu lại, thấy người túm mình là một người đàn ông, lập tức cau mày, giãy ra: “Anh làm gì đấy? Buông ra! Tôi không phải trộm!”

Tôn Lôi cố sức hất tay người đàn ông ra, mà người kia thấy cô ăn mặc sang trọng, trông không giống kiểu trẻ con đi trộm đồ, nên có chút nghi ngờ, liền nới lỏng tay. Nhưng còn chưa kịp làm gì thêm, đã bị một bóng người từ đâu lao tới, mạnh mẽ đẩy ngã sang bên.

“Tôn Lôi, mau chạy!” Nguyên Chí Tĩnh nắm lấy tay Tôn Lôi, định kéo cô chạy về phía sau boong tàu. Mà người đàn ông vừa nãy túm Tôn Lôi, bị cú đẩy bất ngờ ấy húc thẳng vào lan can mạn thuyền, không may ngã xuống dưới.

Bên kia cầu lớn bắc qua sông, Nguyên Tri Hà chỉ tay về phía một chấm đen rơi từ con tàu xuống, tò mò hỏi: “Tri Mậu, anh xem kia là gì thế?”

Nguyên Tri Mậu bị cận nhẹ, cậu nheo mắt nhìn một hồi, rồi còn dùng ngón trỏ ấn đuôi mắt kéo ra phía sau để nhìn rõ hơn, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không biết, chẳng thấy gì cả... Nhưng mà Tri Hà, em có thấy không, cái thuyền đầu rồng kia... hình như đang lắc lư?”

“Thật á?” Nguyên Tri Hà nhón chân lên, chăm chú nhìn kỹ. Chỉ thấy người trên tàu đang chen chúc về phía mũi thuyền, rồi còn ném thứ gì đó xuống sông, cô lập tức hoảng hốt vỗ vào vai Nguyên Tri Mậu: “Tri Mậu, nhìn kìa! Vừa có hai người nữa rơi xuống! Hình như là người thật đấy?”

Nguyên Tri Mậu ra sức nhìn theo hướng cô chỉ, nhưng vẫn chẳng thấy gì: “Đâu đâu? Có người nhảy tàu á? Chắc là trò chơi gì trên tàu thôi nhỉ?”

Trên boong tàu náo động hỗn loạn, thuyền trưởng là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường. Lo sợ ảnh hưởng đến các vị khách quý ở tầng trên, ông vội mở cửa sổ nhìn ra ngoài nhưng cảnh tượng vừa đập vào mắt suýt khiến ông đứng tim: Một đám đông tụ tập đông nghịt bên lan can mũi thuyền, kẻ hò hét, người la ó, còn có người bị chen lấn đến mức rơi qua lan can, rơi thẳng xuống dòng sông. Cả con tàu dường như đang nghiêng hẳn về phía mũi tàu.

“Có người ngã xuống rồi! Mau cứu người!”

“Cứu người cũng rơi xuống nữa kìa!”

“Là thằng nhóc đó đẩy người! Mau bắt nó lại!”

“Tàu đang lắc! Ái da... không đứng vững được, mau đỡ tôi với...”

Thuyền trưởng biết không thể chần chừ thêm nữa. Ông lập tức khoác áo khoác, chạy thẳng về phía buồng lái.

Lúc này, Nguyên Chí Tĩnh và Tôn Lôi, những người đang bị la ó truy đuổi, cũng chẳng khá hơn. Bởi vì thân tàu liên tục lắc lư, cả hai khó giữ được thăng bằng, nên trong lúc chạy đã liên tục va vào những người xung quanh. Những người bị va trúng hoặc bị làm bẩn quần áo cũng lập tức nổi giận, cùng nhau chặn đường để đòi lại công bằng, khiến tình hình càng thêm rối loạn.

Tôn Lôi ban đầu còn muốn ở lại giải thích rõ ràng, nhưng thấy người phía sau càng lúc càng đông, cảnh tượng xung quanh cũng hỗn loạn không chịu nổi, cô đành phải theo Nguyên Chí Tĩnh tiếp tục chạy xuống dưới boong.

Thuyền trưởng vất vả chạy đến phòng điều khiển chính, lập tức bật hệ thống phát thanh nội bộ, thông báo toàn tàu:

“Xin mọi người phân tán, đứng vững tại chỗ, và nhanh chóng quay trở lại ghế ngồi trong khoang tàu.

Xin đừng tụ tập ở một chỗ, cũng đừng đứng sát mép tàu. Tàu sẽ nhanh chóng ổn định lại, xin đừng trèo ra lan can để cứu người, hành động như vậy rất nguy hiểm...”

Lời nhắc nhở của thuyền trưởng khiến phần lớn hành khách yên lòng và rối rít làm theo, nhưng lại không thể khiến nhóm người giàu có ở khoang thượng tầng bình tĩnh lại. Những người này tự cho rằng mình có kinh nghiệm lênh đênh trên sông nước hơn người thường, liền không định nghe lời thuyền trưởng, mà bắt đầu lo đến việc giành lấy vật dụng cứu hộ trước.

“Phó tướng quân, chúng ta không giống đám tiện dân dưới kia, bọn họ chết rồi cũng chẳng đáng tiếc gì. Nhưng chúng ta thì khác, ngài là chủ lực của tiền tuyến kháng chiến, chúng tôi còn mang theo tài vật để hỗ trợ quân đội của ngài, tuyệt đối không thể chết uổng trên con tàu này!”

“Phải đó, Phó tướng quân! Con tàu này lắc dữ quá, e là sắp lật rồi, giờ phải làm sao đây?”

“Cụ Trương, cụ Từ, những điều các vị nói tôi đều hiểu rõ. Tôi sẽ ra lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị sẵn áo phao và thuyền cứu sinh. Nếu thực sự có biến, chúng ta nhất định sẽ an toàn rời khỏi đây.”

Du thuyền dần tiến sát cây cầu lớn bắc ngang dòng sông, mà lúc này Nguyên Tri Mậu và những người trên cầu cuối cùng cũng thấy rõ tình hình phía tàu.

Chỉ thấy con tàu lắc mạnh sang hai bên, sau đó đám người từ khoang thượng tầng túa hết ra ngoài, chen chúc chạy ra boong tàu. Phía boong trái, nhiều người bị ngã xuống, khiến mức nghiêng của con tàu ngày càng trầm trọng hơn.

“Tàu sắp lật rồi!” Một tiếng hét kinh hãi vang lên từ trên cầu, mà như thể ông trời muốn chứng thực lời ấy, con tàu thực sự từ từ nghiêng hẳn về bên trái.

Chiếc tàu phía sau thấy tàu đầu rồng có vấn đề, lập tức phát tín hiệu cảnh báo cho các tàu nối đuôi phía sau, đồng thời chuẩn bị chuyển hướng tránh né. Nhưng lúc này họ đã đến sát cây cầu, những chiếc tàu khi qua cầu đều phải xếp hàng theo tuyến định sẵn, nên dù có muốn quay đầu hay tránh đi, thì cũng là việc vô cùng khó khăn.

Trên tàu đầu rồng, hành khách bắt đầu tranh nhau giật lấy áo phao, thậm chí còn nhòm ngó các xuồng cứu sinh chưa được hạ xuống.

Phó tướng quân thấy tình hình hỗn loạn, biết rằng cả đám vệ sĩ của ông cùng lính bảo vệ của đám quyền quý cộng lại cũng không thể khống chế nổi đám thường dân, liền rút súng ra để giữ vững quyền kiểm soát các xuồng cứu hộ.

Tiếng súng vang lên, mọi người đều ôm đầu ngồi thụp xuống, cả những người đang đứng trên cầu hóng chuyện cũng hoảng hốt. Nhưng vẫn có kẻ không sợ chết, nhân lúc lính gác không để ý, lao lên xuồng cứu sinh, dùng dao nhỏ cắt dây hạ xuồng, định trốn thoát trước.

“Mẹ kiếp! Dám cướp đồ của ông mày à? Cút hết xuống địa ngục cho ông!”

Thấy tình hình càng lúc càng vượt khỏi tầm kiểm soát, Phó tướng quân lập tức ra lệnh cho toàn bộ cảnh vệ và lính hộ tống mang vũ khí, bảo vệ đám nhân vật lớn, còn ai dám gây rối, bất kể già hay trẻ, lập tức bắn chết tại chỗ.

Chỉ còn hai sợi dây nữa là xuồng cứu sinh được hạ hoàn toàn, nhưng người trên xuồng đã lần lượt gục xuống giữa vũng máu. Tiếng hét, tiếng khóc xin tha mạng vang lên chói tai, Phó tướng quân mặt lạnh như băng, chỉ thị dọn sạch thi thể trên tàu và làm sạch xuồng cứu sinh.

Cuối cùng, hiện trường đã tạm thời được khống chế, nhưng thân tàu vẫn tiếp tục nghiêng. Những người trên tàu bắt đầu khó đứng vững, dân thường bị lính áp chế phải lùi ra xa, còn đám người ngoại quốc cùng đám quân phiệt quyền quý thì lần lượt mặc áo phao, trèo lên xuồng cứu sinh.

Có một thanh niên trẻ đứng nhìn tất cả, hai hàm răng nghiến chặt đến đau cả quai hàm.

Dòng nước sông đã gần trong gang tấc, mà những người tay không tấc sắt như bọn họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác lên xuồng. Huống hồ, anh ta còn không biết bơi.

Chờ đợi ở lại để chết chìm cùng tàu, hay lao lên tìm đường sống, đối với anh ta mà nói đều là đường chết.

Nếu đã thế... Vậy thì chết, cũng phải kéo theo một đứa chôn cùng.

Ngọn lửa giận dữ trong lòng chàng thanh niên bùng cháy không thể kìm nén, anh ta canh đúng thời cơ, loạng choạng lao thẳng về phía Phó tướng quân.

Chiếc xuồng cứu sinh chỉ còn treo lại bằng hai sợi dây, từ từ hạ xuống. Để giữ thăng bằng, người trên xuồng đều cẩn trọng, không dám cử động mạnh. Phó tướng quân cũng chuẩn bị xuống xuồng, ông nhấc một chân lên, vừa định bước vào, thì thanh niên kia bất ngờ lao đến.

“Tôi liều mạng với các người!”

Phó tướng quân bị đẩy ngã, xuồng cứu sinh mất cân bằng, hai sợi dây treo rời ra, cả chiếc xuồng cùng với những người trên đó, cả thanh niên và Phó tướng quân, bất ngờ rơi thẳng xuống dưới.

Có người bị hất văng khỏi xuồng, đập mạnh vào thân tàu, phát ra tiếng bịch trầm nặng. Có người lật khỏi xuồng, rơi thẳng xuống mặt sông, cơ thể chịu va đập dữ dội. Cũng có kẻ, trước khi chạm nước, đã siết cò súng...

Chiếc tàu đầu tiên hoàn toàn bị lật, người trên tàu như bánh bao rơi vào nồi nước, lần lượt nhảy khỏi tàu để thoát thân.

Chiếc tàu thứ hai, từ trước đã cố gắng hãm lại, nhưng dòng nước cuồn cuộn, không phải cứ muốn dừng là dừng được.

Thấy toàn bộ cảnh tượng trước mắt, trái tim của Nguyên Tri Hà như bị bóp nghẹt. Cô siết chặt vạt áo, mắt dán chặt vào mặt sông, giọng nói run run đầy lo sợ:

“Làm sao đây, tàu chìm rồi... Kiều Kiều nói sẽ có chuyện... quả nhiên thật sự xảy ra chuyện rồi...”

Nguyên Tri Mậu cũng bắt đầu cảm thấy bất an, nhưng trong lòng vẫn còn chút háo hức xem trò vui, chợt một luồng ánh sáng chớp qua tầm mắt, như thể cậu nhìn thấy thứ gì đó, liền chỉ tay về phía mặt sông lấp lánh hỏi: “Tri Hà, cái kia là gì vậy? Trông lấp lánh đủ màu ấy?”

Nguyên Tri Hà mím chặt môi, vẻ mặt đầy sầu lo và hoang mang: “Hình như là... dầu?”

Nguyên Tri Mậu nhíu mày ngạc nhiên:

“Dầu ư? Sao lại có dầu? Chẳng lẽ thùng dầu nấu ăn trên tàu bị đổ?”

Dầu rò rỉ lan nhanh trên mặt sông, tàu thứ hai thấy thế lập tức hụ còi báo động, điên cuồng ra hiệu cho những tàu phía sau quay đầu. Tàu thứ ba bắt đầu phản ứng, nhưng tàu thứ tư vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tiếng kêu cứu, gào thét vang lên không ngớt từ dưới cầu vọng lên.

Trương Thục Hoa không biết bơi, bộ xường xám bó sát đầy hoa lệ lúc này chẳng khác nào dây thừng đòi mạng, quấn chặt lấy tay chân khiến bà không thể cử động linh hoạt. Bà vùng vẫy vài cái trên mặt nước, còn chưa kịp hét lên, đã bị kéo chìm xuống đáy sông.

Chồng của Nguyên Trân cũng đang dốc hết sức nâng đỡ Nguyên Trân, người cũng không biết bơi, nhưng Nguyên Trân hoảng loạn đến mức vô thức quấn chặt lấy ông, liều mạng trèo lên, khiến ông nhiều lần bị nhấn chìm, không thể thở nổi.

Trên bờ, người thì bắt đầu chuẩn bị công tác cứu hộ, người lại mải truyền tin tức lớn này ra ngoài.

Các phóng viên có mặt tranh nhau ghi hình, tác nghiệp ngay tại chỗ. Ven sông bắt đầu hỗn loạn, người tụ lại mỗi lúc một đông.

Trên cầu, đám đông xem náo nhiệt chen lấn dồn về phía trước, khiến Nguyên Tri Mậu và Nguyên Tri Hà bị ép đến mức nghẹt thở, nhưng vẫn không rời khỏi vị trí.

Bỗng “đoàng!”, một tiếng nổ vang lên từ dưới nước, sóng nước bắn tung, ngay sau đó là liên tiếp các tiếng nổ khác, lửa bùng lên, bắt đầu lan theo lớp dầu nổi trên mặt sông.

Cả cầu người giật nảy mình, không biết ai la hoảng lên một câu: “Cầu sắp sập rồi!”

Người người hoảng loạn, chen lấn, xô đẩy nhau chạy về hai đầu cầu.

Chỉ trong chớp mắt, Nguyên Tri Hà và Nguyên Tri Mậu bị tách khỏi nhau bởi dòng người đông nghịt.

Nguyên Tri Hà người nhỏ nhẹ, bị cuốn phăng theo dòng người về phía tây, chân gần như không chạm đất.

“Tri Mậu! Tri Mậu!” Nguyên Tri Hà cố gắng quay đầu lại, chỉ thấy Nguyên Tri Mậu bị cuốn ngược về phía đông, bị đẩy dồn từng bước.

“Tri Hà!” Nguyên Tri Mậu cố đứng vững, muốn ngược dòng người tìm em gái, nhưng vừa dốc sức chen lên, đã bị vấp ngã.

Cậu ngã sấp xuống nền cầu, nhưng dòng người hoảng loạn không hề dừng lại, tiếp tục tràn về phía trước như sóng vỡ bờ.

Cơ thể ngã nhào của Nguyên Tri Mậu trở thành chướng ngại vật, khiến một người vấp ngã, rồi người tiếp theo, rồi tiếp nữa...

Dòng người đổ ập lên, tình huống dần trở thành một vụ giẫm đạp thảm khốc.

2

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.