TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

"Tàu chìm rồi!"

Tin tức như chim mọc cánh, nhanh chóng lan khắp thành phố. Nguyên Chi Kiều nghe thấy tiếng bàn tán bên ngoài càng lúc càng lớn, bèn đặt cuốn sách trong tay xuống.

“Tàu gì cơ? Du thuyền tế Rồng? Sao lại thế? Tất cả đều chìm rồi à?”

Người thanh niên đến truyền tin vội xua tay, nuốt nước bọt, thở hổn hển: “Không, không phải tất cả đều chìm.”

“Chiếc đầu tiên chẳng hiểu vì sao lại chìm, rồi còn bốc cháy. Chiếc thứ hai bị lửa bén vào, chạy loạn lên rồi đâm vào chiếc thứ ba. Chỉ có chiếc thứ tư, ở cuối cùng, may mắn tránh được. Lúc tôi chạy về, nó vẫn chưa bị gì cả.”

“Chuyện lớn thế này, mau mau mau, phải ra xem sao...”

“Ê ê ê! Đừng đi!” Người thanh niên hốt hoảng xua tay, ngăn cản đám người vừa nghe tin muốn đổ ra ngoài: “Ở đó hỗn loạn lắm, mọi người chạy loạn nên xảy ra tai nạn rồi.”

“Dưới sông thì đang cứu hộ, bên bờ thì bị giẫm đạp, chết với bị thương nhiều lắm, bệnh viện, phòng khám sắp chật người đến nơi, ven sông cũng đông nghẹt như nêm, mọi người đừng tới làm rối thêm nữa.”

Mọi người nghe xong không ngừng xì xào, thở dài: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy trời... Hôm nay là ngày tế Rồng mà, chẳng lẽ... rồng thần linh thiêng nổi giận rồi?”

“Giận gì mà giận!” Một người đàn ông trung niên mặc áo dài khoác ghi-lê đen cất tiếng: “Ông bác của tôi từng làm nghề lái tàu, ông ấy bảo, loại tàu đó căn bản không đủ tải trọng. Hừ, chở cả ngàn, cả vạn người, tàu không lật mới lạ đấy...”

“Suỵt! Đừng nói nữa!” Có người nhỏ giọng nhắc: “Cẩn thận bị người ta nghe được, rồi bị lôi vào phòng tuần tra bây giờ.”

Nguyên Chi Kiều bước đến bên cửa sổ, lắng nghe những cuộc bàn luận bên ngoài, chợt nhớ đến đoạn miêu tả về thảm họa này trong "Phi Luyến": [Lớp trang điểm tinh xảo đã loang lổ như những đóa hoa nở úa, mái tóc cứng cáp bị dòng nước sông cuốn cho xiêu vẹo rối tung. Chỉ có bộ y phục lộng lẫy tao nhã vẫn còn quấn lấy thân thể lạnh băng tái nhợt ấy, lúc nổi lúc chìm giữa dòng nước.]

Một nỗi buồn man mác bỗng dâng lên trong lòng cô.

Nguyên Chi Kiều kiễng chân nhìn ra ngoài, thấy ô tô và xe kéo tay nườm nượp đổ về trước cửa phòng khám nhà họ Nguyên, đỗ lại một cách hỗn loạn. Đầu xuân thời tiết vẫn còn chút lạnh, nhiều bệnh nhân ướt sũng, run rẩy bước vào trong.

“Bác sĩ Nguyên, xin khám cho tôi trước, tôi bị thương do nổ tàu lúc ở dưới nước...”

“Bác sĩ, chồng tôi bị người ta đâm ngất rồi!”

“Bác sĩ Nguyên, xin cứu tôi với...”

Cô dời ánh nhìn, hướng về phía sông Hướng Thiên. Đến tối, cả thành phố sẽ thấy tin tàu chìm trên các mặt báo.

Và sáng hôm sau, tin tức Phó Tướng quân tử nạn, cùng với hàng loạt phú hào, quyền quý thương vong, sẽ chiếm lĩnh những trang báo lớn nhất ở mọi tòa soạn.

Chính văn, sắp sửa bắt đầu rồi.

Nguyên Chi Kiều thu lại ánh mắt, nhìn xuống đôi tay còn non nớt và gầy guộc của mình.

Điều đó cũng có nghĩa là “Kiều Kiều” sắp đến ngày phải chết rồi.

Cô khép cửa sổ lại, cách ly toàn bộ sự ồn ào hỗn tạp ở bên ngoài.

Nếu đã không thể quay về, vậy thì cô sẽ sống thật tốt ở thế giới này. Biến vai diễn “Kiều Kiều” trở thành Nguyên Chi Kiều, sống thật tử tế, thật trọn vẹn.

Cô ngồi trở lại bên bàn học, tùy ý lật mở cuốn truyện tranh trên bàn, bắt đầu hồi tưởng lại nội dung truyện "Phi Luyến".

Chương đầu tiên là chiến tranh.

Chương thứ hai, chính là cái chết của Kiều Kiều.

Trong truyện có viết, quân địch đánh chiếm thành vào một đêm thanh bình. Sau khi người gác đêm vừa gõ hồi trống thứ hai, quân địch liền âm thầm tràn vào. Người vợ nhà Đường vì mang thai đến cuối kỳ, thường xuyên phải thức dậy giữa đêm đi vệ sinh, nên mới phát hiện ra điều bất thường.

Thế là hai vợ chồng nhà họ Đường cùng với mẹ của mình là bà nội của nữ chính, ba người lập tức đi tìm mấy anh em lái thuyền đánh cá, vất vả trắc trở, cuối cùng mới trốn thoát khỏi Lăng Thành.

“Kiều Kiều” chính là trở ngại cuối cùng trong chuỗi gian truân của mẹ Đường.

Trong truyện không nói rõ “Kiều Kiều” đã cứu mẹ Đường như thế nào, chỉ viết rằng lúc cả nhà họ Đường đang lên thuyền thì bị quân địch phát hiện. Cha Đường vì che chở cho mẹ Đường nên đã đẩy đối phương ra, bản thân bị trúng đạn vào tay. Mẹ Đường do quá hoảng sợ lại đứng không vững, liền ngã xuống sông.

Lúc mẹ Đường ho sặc sụa, không thể thở nổi, tay bà va trúng một vật cứng nổi trên nước.

Bà không nghĩ nhiều, lập tức ôm chặt lấy nó. Nhưng bà không hề biết, đầu bên kia đang cố giữ lấy phao cứu sinh đó lại là một bé gái năm tuổi.

“Kiều Kiều” lúc cứu người không nói một lời, mãi đến khi bị dòng nước cùng mẹ Đường kéo ngã xuống, làm bắn lên một cột nước lớn, thì người trên thuyền mới phát giác có điều khác lạ.

Mẹ Đường cuối cùng được cứu sống.

Còn “Kiều Kiều”, vì trời tối đen như mực, mãi không tìm được.

Cuối cùng, mọi người sợ gia đình họ Nguyên khóc lóc gào thét sẽ gây chú ý với quân địch, nên ép buộc phải tắt hết đèn pin tìm kiếm, còn bịt miệng người nhà họ Nguyên, cho thuyền chạy nhanh hơn.

Và thế là, “Kiều Kiều” biến mất mãi mãi giữa dòng sông Hướng Thiên.

Mẹ Đường cuối cùng đã sinh non ngay trên con thuyền ấy.

Đường Hi được sinh ra vào lúc gần sáng, đúng vào khoảnh khắc tiếng khóc chào đời đầu tiên của cô vang lên, bình minh hé rạng, cũng là lúc con thuyền an toàn rời khỏi Lăng Thành.

Tất cả như để ứng với chữ “Hi” trong tên cô... ánh sáng ban mai rực rỡ.

Nghĩ đến đây, Nguyên Chi Kiều cảm thấy bài toán này thật đơn giản. Cô có thể cứu người, chỉ cần hô lên một tiếng là được. Cô cũng có thể lựa chọn không cứu, bởi cô muốn biết trong thế giới mà cuốn truyện này xây dựng quanh Đường Hi, nếu không còn nữ chính, thì mọi thứ sẽ trở thành thế nào?

Chỉ là... lúc này, Nguyên Chi Kiều còn chưa biết mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ.

Bên dưới ngày càng có nhiều bệnh nhân đến.

Lương Hoa thấy tình hình quá tải, đành phải gọi cả thím Bang cùng xuống phòng khám ở dưới tầng giúp một tay.

Trước khi xuống lầu, Lương Hoa ghé qua phòng của bọn trẻ.

Phòng con trai không có ai. Còn trong phòng con gái thì chỉ có một mình Nguyên Chi Kiều.

“Anh chị con đi chơi rồi à?” Lương Hoa hỏi vu vơ một câu, không thật sự mong sẽ nhận được trả lời. Bà đã quen với việc ấy, luôn nghĩ rằng chỉ cần nói chuyện nhiều hơn với Kiều Kiều, thì con bé sẽ dần học cách phản ứng, học cách giống như những đứa trẻ khác, biết trò chuyện lại.

“Vâng, họ ra sông Hướng Thiên xem du thuyền rồi.”

Nghe được hồi đáp, Lương Hoa bất ngờ đến sững người. Nhưng khi nghe rõ những lời mà Kiều Kiều vừa nói, tim bà lập tức siết chặt, lo lắng hỏi dồn:

“Ra ngoài từ khi nào thế?”

Nguyên Chi Kiều nhìn đồng hồ treo tường, chậm rãi đáp:

“Chín giờ mười ba phút.”

Tim Lương Hoa như thắt lại một cái mạnh mẽ, hóa ra bọn trẻ đã ra ngoài từ sớm đến thế!

Bà chợt nhớ tới những lời đồn đãi ngoài kia, thân hình cũng khẽ lảo đảo.

Biết tính cách của Tri Mậu, chắc chắn sẽ dẫn theo Tri Hà chen vào đám đông xem náo nhiệt. Nếu vậy thì...

“Không đâu... Tri Mậu và Tri Hà lanh lợi mà, gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ biết rời đi ngay.”

Lương Hoa khẽ lẩm bẩm, như muốn tự trấn an mình.

Bà ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, kim giờ đã gần chạm tới mười một giờ.

“Sắp đến giờ ăn trưa rồi... Bình thường, bọn trẻ hay về vào giờ này... Đợi làm xong chỗ việc này, chắc mình cũng phải xuống bếp nấu cơm...”

Nguyên Chi Kiều nhận ra sự bối rối trong lòng Lương Hoa, cô cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Cô đã xuyên đến thế giới này được một tuần, và trong một tuần qua, sự quan tâm và yêu thương mà Lương Hoa dành cho cô là điều hiếm thấy ở thế giới trước kia.

Vậy nên, lúc nhìn thấy Lương Hoa đang bất an, cô bỗng sinh ra ý nghĩ muốn an ủi.

Thế nhưng... cô cụp mắt xuống, cuối cùng vẫn không nói gì cả.

“Kiều Kiều cứ ở trong phòng ngoan ngoãn đọc sách nhé. Đến giờ ăn, mẹ sẽ gọi con xuống.”

“Vâng.” Nguyên Chi Kiều khẽ gật đầu.

Thời gian từng chút một trôi qua.

Kim giờ đã vượt qua mốc mười một giờ, vậy mà Nguyên Tri Mậu và Nguyên Tri Hà vẫn chưa về nhà.

Lương Hoa bắt đầu lo lắng, lần đầu tiên đứng ngoài cửa phòng khám thật lâu, liên tục ngó dọc theo hai bên đường đông đúc, hy vọng có thể trông thấy bóng dáng của hai đứa trẻ.

“Mẹ ơi!”

Lương Hoa bỗng quay phắt lại theo hướng tiếng gọi.

Chỉ thấy Nguyên Tri Hà đang chạy vội trở về.

Cô bé mồ hôi đầm đìa, hai má đỏ ửng vì chạy lâu, hai bím tóc tết phía sau đầu đã hơi bung ra, vài sợi tóc con lòa xòa bên tai không chịu nghe lời, theo gió đong đưa mãi không yên.

Lương Hoa như trút được một nửa gánh nặng trong lòng, vừa định hỏi Tri Mậu đâu thì đã đồng thanh cùng Tri Hà lên tiếng:

Lương Hoa: “Tri Hà, Tri Mậu đâu rồi?”

Nguyên Tri Hà: “Mẹ ơi, Tri Mậu đã về chưa ạ?”

Lương Hoa lập tức cau mày lại, tay nhẹ nhàng vén tóc con gái ra sau tai:

“Tri Mậu không đi cùng con à? Bình thường hai đứa chẳng phải lúc nào cũng dính nhau như hình với bóng sao?”

Nghe mẹ hỏi vậy, Nguyên Tri Hà lập tức sụt sùi, và kể lại chuyện vừa xảy ra: “Con thấy anh bị ai đó làm vấp, rồi con không còn nhìn thấy anh ấy nữa...”

Cô bé hít mạnh một hơi, cố giữ giọng rõ ràng: “Khi con quay lại tìm anh, thì trên cầu đã tắc nghẽn rồi, có rất nhiều người bị thương... Con vừa gọi vừa tìm, nhưng vẫn không thấy anh đâu cả...”

Trong mắt Lương Hoa cũng thấp thoáng ánh nước, nhưng bà cố kìm nén không để rơi lệ.

Bà nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt Tri Hà, rồi đẩy con vào trong nhà: “Không sao đâu Tri Hà, con vào phòng nghỉ ngơi một chút đi, mẹ sẽ đi tìm.”

Nguyên Tri Hà ngoan ngoãn gật đầu, lên lầu như lời mẹ dặn.

Nhưng khi vừa bước lên bậc thang, cô bé mới sực nhớ mẹ mình có đôi chân nhỏ, đi lại rất bất tiện.

Cô bé vội vàng quay lại định gọi mẹ nhưng lúc đó đã không còn thấy bóng dáng Lương Hoa đâu nữa.

Nguyên Tri Hà định chạy ra ngoài thì bị chị giúp việc cản lại: “Ôi chao tiểu thư, cô quay về phòng trước đi nào! Phu nhân dặn tôi phải trông cô thật kỹ, lỡ cô lại đi mất thì phu nhân lo chết mất! Nào nào, yên tâm nhé, phu nhân sẽ không sao đâu. Chỉ cần cô không có chuyện gì, phu nhân mới yên lòng được, nên tiểu thư cứ ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi đâu hết!”

Nguyên Tri Hà biết thím giúp việc nói đúng, chỉ đành cắn môi, áy náy nhìn ra ngoài, rồi luyến tiếc theo thím ấy trở lại trên lầu.

Về đến phòng, Tri Hà vẫn lo lắng không yên, trong khi Nguyên Chi Kiều thì sớm đã đoán ra mọi chuyện bởi chỉ một mình Tri Hà trở về, lại thêm dáng vẻ lấm lem nhếch nhác kia, thì chuyện đã rõ ràng.

Cô không nói gì với Nguyên Tri Hà, nhưng Nguyên Tri Hà lại lên tiếng trước: “Kiều Kiều, em nói sẽ có chuyện, thật sự xảy ra chuyện rồi...”

Nói đến đây, cô bé nghẹn ngào, bật thốt:

“Tri Mậu... cũng không biết đã đi đâu rồi, nếu anh ấy cũng chết như những người kia thì...”

Nước mắt của Nguyên Tri Hà rơi xuống mà không hề báo trước. Thấy vậy, Nguyên Chi Kiều hiếm khi mở miệng an ủi:

“Anh ấy sẽ không sao đâu.”

“Thật chứ?” Nguyên Tri Hà quệt nước mắt trên mặt, ánh mắt khẩn thiết nhìn cô.

“Thật.”

Nguyên Chi Kiều nhớ lại nội dung chương hai, khi “Kiều Kiều” rơi xuống nước, người tìm kiếm tích cực và tức giận nhất chính là một cậu bé mười mấy tuổi bị trẹo chân, nghĩ đến đây thì cô đoán rằng nhân vật đó chính là Nguyên Tri Mậu.

Trong cốt truyện gốc, nhà họ Nguyên và nhà họ Chung vốn không có quan hệ, lần đầu “Kiều Kiều” gặp Chung Mặc, Nguyên Tri Mậu và Chung Mặc cũng không hề thân thiết, nên vé tham dự lễ tế rồng trên du thuyền, nhà họ Nguyên ban đầu chắc chắn không có.

Vì vậy, trong nguyên tác, gia đình họ vốn không nên đến lễ tế rồng này.

Nhưng với tính cách của Nguyên Tri Mậu, dù không có vé cậu ta cũng sẽ đi. Sau này quân địch tiến vào thành, nhà họ Nguyên phải chạy trốn, rồi gặp mẹ của Đường Hi trên thuyền, chân của Nguyên Tri Mậu bị thương, rất có thể chính là do lần đi xem náo nhiệt này mà bị thương.

Nguyên Chi Kiều một lần nữa khẳng định với Nguyên Tri Hà:

“Anh ấy thật sự sẽ không sao.”

Nguyên Tri Hà nghe vậy thì yên tâm hơn nhiều.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, các cô đã đợi được Nguyên Tri Mậu quay về.

Nguyên Tri Mậu được Lương Hoa dìu về nhà. Thật tình cờ, khi Lương Hoa vừa bước về hướng sông Hướng Thiên, Nguyên Tri Mậu lại đi đến từ hướng ngược lại. Cậu lập tức nhận ra bóng lưng của mẹ mình, liền ngạc nhiên gọi một tiếng, khiến Lương Hoa dừng bước, rồi hai mẹ con cùng nhau quay về.

Trên đường về, Nguyên Tri Mậu kể lại những gì mình đã trải qua. Thì ra sau khi bị vấp ngã, ngay lập tức có người phía sau ngã đè lên, nhưng may mắn là chỉ đè lên hai chân, không nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó đám đông được sơ tán, cậu được một người tốt bụng đưa đến bệnh viện Mã Lệ, rồi dùng tiền mà mẹ đã đưa cho để trả tiền khám.

Sau khi về đến nhà, Lương Hoa cùng các con ăn trưa. Còn Nguyên Thiện vì bận khám chữa cho bệnh nhân, chỉ vội vàng cắn hai miếng bánh Long Vân, rồi lại tiếp tục công việc.

Buổi chiều còn náo nhiệt hơn cả buổi sáng, bởi vì ai nấy đều đang bàn tán về chuyện tàu chìm và số người thương vong.

2

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.