TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

"Chung tiên sinh?”

Chung Khánh Quốc còn chưa bước vào cửa đã bị người ta nhận ra. Ngay sau đó, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest liền bước ra đón. Người đàn ông ấy vóc dáng không cao, thân hình hơi mập, đầu mũi tròn trịa có một nốt ruồi đen to cỡ hạt vừng. Tóc ông ta hơi dài, nhưng được vuốt keo chải chuốt bóng loáng, bám chặt hai bên da đầu một cách cứng nhắc.

Người đàn ông hơi khom người, nở nụ cười có phần nịnh nọt: “Cơn gió nào đã thổi Chung tiên sinh đến đây vậy? Mời ngài, mời ngài,” hắn đưa Chung Khánh Quốc tới ngồi trên một chiếc ghế sofa bọc vải màu xám đậm, sau đó quay người, hướng về một người khác mà ra lệnh: “Cậu...” Người đàn ông hơi lắp bắp, rồi khẽ nhắm mắt như đang hồi tưởng điều gì đó, bàn tay chỉ về phía người kia lắc lư một cách lơ đãng: “À đúng rồi, Tiểu Lưu, cậu đi pha cho Chung tiên sinh một ấm trà... à không, pha một ly cà phê.”

Chung Khánh Quốc định từ chối, nhưng bị người đàn ông kia cắt ngang.

“Ấy dà, hôm nay Chung tiên sinh đến văn phòng quản lý hoạt động của chúng tôi, chẳng hay là có chuyện quan trọng gì sao?”

“Đúng vậy, là về chuyện du thuyền trong lễ hội thuyền rồng.”

“Lễ hội thuyền rồng” khi nghe đến đó, nhân viên lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Chung tiên sinh, thế này nhé, hoạt động của chúng tôi...”

Người đàn ông bắt đầu giới thiệu về lịch trình trong ngày diễn ra lễ hội thuyền rồng, nhưng Chung Khánh Quốc biết đối phương đã hiểu nhầm ý mình, liền dứt khoát cắt ngang, nêu rõ mục đích.

“Quê hương lần đầu tiên tổ chức một lễ hội như thế này cho tôi, tôi cảm thấy vô cùng vinh dự. Chỉ là... chiếc thuyền này hình như là loại cũ từ bảy, tám năm trước phải không? Tôi chỉ lo thiết bị quá cũ kỹ, sẽ có nguy cơ mất an toàn.”

Nụ cười trên mặt người đàn ông hơi cứng lại: “Ý ngài là... không hài lòng với chiếc thuyền này ạ?”

“Không phải.” Chung Khánh Quốc nhìn đối phương: “Tôi hy vọng các anh có thể tiến hành kiểm tra an toàn cho chiếc thuyền trước khi sự kiện diễn ra, dù sao trên thuyền cũng sẽ có cả trăm người.”

Vừa nghe ra là vì lý do này, nụ cười của người đàn ông lập tức trở lại rạng rỡ: “Chung tiên sinh, ngài cứ yên tâm, chiếc thuyền này ấy à, là do người nước ngoài chế tạo đấy.” Hắn xoay người đi về phía bàn làm việc, sau đó mở ngăn kéo lấy ra một hộp xì gà, nhiệt tình đưa đến trước mặt Chung Khánh Quốc: “Xưởng đóng tàu hồi đó lớn lắm, ôi chao, toàn chế tạo tàu xuất khẩu ra nước ngoài không đó!”

Chung Khánh Quốc nhẹ nhàng đẩy hộp xì gà ra, tỏ ý mình không hút thuốc.

Thấy vậy, nụ cười trên mặt người đàn ông có phần gượng gạo. Hắn khẽ hắng giọng, còn định nói thêm điều gì, nhưng thấy thái độ của Chung Khánh Quốc vẫn trước sau như một, hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ thỏa hiệp, bèn đoán được rằng chuyện kiểm tra kỹ thuật lần này, Chung Khánh Quốc nhất định muốn có một quy trình rõ ràng.

“Ha ha, Chung tiên sinh đúng là luôn nghĩ cho người khác, chẳng trách ai ai cũng gọi ngài là Chung Đại Thiện Nhân,” người đàn ông ngẩng đầu lên, vỗ ngực cam kết: “Đã vậy thì, Chung tiên sinh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ tiến hành kiểm tra trước kỹ càng trước khi diễn ra lễ hội thuyền rồng, đảm bảo mọi thứ đều an toàn, hoàn hảo.”

“Được.” Chung Khánh Quốc sau khi nghe vậy gật đầu, rồi liền định đứng dậy: “Nếu việc đã xong rồi thì tôi xin phép, chúc các anh làm việc thuận lợi.”

“Ê ê ê, Chung tiên sinh...” Người đàn ông định giữ lại, nhưng bước chân của Chung Khánh Quốc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi nơi đó.

“Cà phê của Chung tiên sinh đây ạ.” Tiểu Lưu bưng một chiếc tách trắng bước vào, nhưng khi quay đầu lại thì chỉ còn thấy bóng lưng của Chung Khánh Quốc. Quay sang nhìn, chỉ thấy người đàn ông kia đang đứng bên cạnh cửa, vẻ mặt nịnh nọt đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt không vui đang trừng Tiểu Lưu.

Người đàn ông giật lấy tách cà phê, giọng đầy khó chịu: “Cà phê, cà phê, cà cái gì mà phê.” Hắn đưa tách lên miệng, liếc xéo Tiểu Lưu một cái: “Nếu cậu mang vào sớm một chút, không phải đã có thể giữ Chung tiên sinh lại rồi sao? Một việc nhỏ thế này cũng làm không xong.”

Tiểu Lưu cúi đầu, không dám lên tiếng, nhưng ngay giây sau, cậu ta đã nghe thấy tiếng “phì phì” hai cái.

Ngũ quan của người đàn ông lập tức nhăn nhúm lại thành một cục, cà phê vừa uống vào miệng đã lập tức bị nhổ ngược trở lại tách, sau đó hắn vội vàng nhét trả cái tách vào tay Tiểu Lưu, lau sạch vết cà phê dính bên khóe miệng, rồi tức tối gào lên: “Cậu không bỏ đường à?!”

“Có... có bỏ rồi, tôi bỏ một gói rồi ạ.” Tiểu Lưu luống cuống ôm lấy tách cà phê, sợ rằng cà phê sẽ bắn lên áo sơ mi trắng của mình, vội vàng đáp lời.

Chủ nhiệm Trần chậc một tiếng, lúc này mới lộ vẻ ghét bỏ nhìn tách cà phê: “Đắng như thuốc, uống bao nhiêu lần cũng không quen nổi, thật không hiểu mấy thằng Tây với bọn Tây giả thích cái thứ này ở chỗ nào, mang đi, mang đi.”

Người đàn ông mở hộp xì gà trong tay, ngậm điếu thuốc lúc nãy chưa kịp đưa cho người khác vào miệng, xoay người đi lấy bật lửa, đồng thời bắt đầu chuyển sang chuyện khác: “Tiểu Lưu này, mấy cái vé đó bán thế nào rồi?”

Tiểu Lưu đặt tách cà phê sang một bên, nhanh chóng đi đến bàn làm việc của mình, lấy ra một quyển sổ bìa đen, lật đến trang ghi chép mới nhất: “Báo cáo chủ nhiệm, đợt vé thứ hai đã bán hết từ ba ngày trước rồi ạ.”

Chủ nhiệm Trần nghe xong, chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc: “Đi chuẩn bị đợt vé thứ ba.” Rồi lại rít thêm một hơi, bổ sung: “Đúng rồi, sau khi in vé xong thì để lại cho tôi ba tấm, tôi có việc dùng.”

“Vâng ạ.” Tiểu Lưu đặt cuốn sổ trở lại chỗ cũ: “Vậy... chủ nhiệm, chúng ta định khi nào sắp xếp việc kiểm tra thân tàu ạ?”

Người đàn ông lập tức trừng mắt nhìn Tiểu Lưu, ánh mắt ấy như đang chửi thầm, mà còn chửi rất thô.

“Sắp xếp cái rắm!”

Tiểu Lưu hơi khó hiểu, cẩn trọng hỏi thử: “Nhưng lúc trước... lúc Chung tiên sinh vào, tôi nghe thấy ông nói...”

“Nói, nói, nói! Tôi nói cái gì hả?” Chủ nhiệm Trần đột ngột quát lớn khiến Tiểu Lưu lập tức im bặt. Chỉ thấy người đàn ông rít mạnh một hơi xì gà, làu bàu bất mãn: “Mới chỉ sơn lại có bốn con tàu thôi mà đã tốn của tôi bao nhiêu tiền, sau đó còn phải lo nội thất, rồi cả lễ hội thuyền rồng, lấy đâu ra tiền mà kiểm với tra?”

Hắn ấn mạnh điếu xì gà đang hút dở vào gạt tàn, xoay một vòng, thấy tàn lửa đã tắt hẳn mới ngồi phịch xuống ghế da.

“Con tàu đó thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Chỉ tổ lo hão!”

“Vâng.” Tiểu Lưu cúi đầu ngoan ngoãn, theo thói quen lại rót cho hắn một bình trà mới.

Người đàn ông cầm lấy tách trà, phẩy tay nói: “Đi đi, tung tin ra ngoài là sắp có vé đợt mới.”

Ngày tháng yên ả trôi qua từng chút một. Trong những ngày này, Nguyên Chi Kiều đã đọc một lượng lớn sách báo và tài liệu, phát hiện ra chuỗi logic của thế giới này vô cùng hoàn chỉnh. Dù có săm soi đến từng chi tiết nhỏ, cô cũng không tìm thấy điểm nào mâu thuẫn.

Nguyên Chi Kiều gần như có thể khẳng định đây là một thế giới thật sự.

Những người sinh sống ven sông luôn kính sợ dòng nước, dân Lăng Thành từ thời thượng cổ đã tin rằng trong sông Hướng Thiên có thần long ngự trị. Lễ Tế Rồng lúc ban đầu cũng là để chúc mừng sinh nhật của thần long, chỉ là năm tháng dần trôi, mọi thứ đổi thay không ngừng, lễ Tế Rồng ngày nay đã chuyển mình trở thành dịp để con người cầu nguyện và xin phúc từ thần linh.

Vào ngày lễ Tế Rồng, người dân sẽ làm bánh Vân Long, kết dải lụa màu, rồi thả những con cá giấy tượng trưng cho điều ước của mình xuống dòng sông Hướng Thiên. Trong thành sẽ diễn ra hội chùa và lễ hội đèn rồng, khắp phố phường là biển người tấp nập, náo nhiệt vô cùng. Khi màn đêm buông xuống, bên bờ sông còn có biểu diễn pháo hoa và đốt pháo bông, rực rỡ lộng lẫy, tựa như giấc mộng huyền ảo.

Năm nay có thêm hoạt động “Du thuyền Tế Rồng”, một phần đèn rồng sẽ được chuyển lên tàu, tiết mục pháo hoa cũng được tổ chức riêng biệt trên thuyền, trình diễn ngay giữa lòng sông để phục vụ các vị khách thưởng ngoạn trên du thuyền. Giới cầm quyền thậm chí còn chuẩn bị một chiếc “thuyền rồng đèn màu” gồm hai mươi chiếc thuyền nhỏ ghép lại, mỗi chiếc thuyền đều được treo đầy đèn l*иg. Khi trời dần tối, chiếc thuyền rồng ấy sẽ lặng lẽ tuần du trên mặt sông Hướng Thiên.

Sáng hôm đó, mới tám giờ rưỡi, còn chưa đến mười giờ, theo lịch bắt đầu của lễ hội mà đường phố đã nhộn nhịp đông đúc. Mấy con đường dẫn ra sông Hướng Thiên dần dần trở nên chen chúc sát vai, nối gót nhau không dứt. Người đi bộ qua lại, những chiếc xe kéo dừng rồi đi, và cả ô tô con không ngừng bấm còi, tất cả như những cục nghẽn bất quy tắc trong huyết quản của thành phố, cản trở dòng máu chảy về tim.

Phía đông, tại nhà của Nguyên Trân, chồng của Nguyên Trân mặc vào bộ vest tốt nhất của mình. Vải áo được ủi phẳng phiu, không thấy một nếp nhăn nào. Ông cẩn thận dùng keo vuốt tóc gọn gàng vào nếp, tỉ mỉ đánh giày đến hai lần cho bóng loáng.

Nguyên Trân đứng trước gương chăm chút trang điểm, màu son đổi hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới chọn được một màu vừa ý. Cô con gái nhỏ của họ thì cứ khóc nhè không ngừng, cũng đòi đi ngồi thuyền cho bằng được.

“Hinh Hinh ngoan nào, đừng quấy nữa, ba mẹ chiều nay sẽ về thôi, đến lúc đó ba sẽ mang kẹo về cho con ăn.” Ba cô bé nhẹ nhàng dỗ dành con, rồi dặn mẹ trông chừng cháu gái cẩn thận, sau đó cùng Nguyên Trân ra khỏi cửa.

Chiếc xe kéo đã được thuê trước đang chờ sẵn bên ngoài. Hai người lên xe, ông lấy ra hai tấm vé từ trong cặp da: “Trân nhi, lần này chúng ta thật sự phải cảm ơn đại ca.” Ông cẩn thận vuốt phẳng những vết gập trên vé, lại kiểm tra kỹ vị trí ghi trên đó: “Không ngờ đại ca lại cho hai vé thuyền Thế Việt. Nghe nói Phó Tướng Quân cũng sẽ có mặt trên Thế Việt, biết đâu chúng ta có thể gặp được cụ Trương, đến lúc đó, chuyện của nhà mình có khi sẽ được khai thông.”

Nguyên Trân thấy chồng vui vẻ, trong lòng cũng tự nhiên hân hoan theo: “Ngày mai em sẽ đến cảm ơn đại ca, anh yên tâm đi.” Bà nắm lấy tay chồng: “À đúng rồi, lát nữa em đi trò chuyện với các phu nhân, anh cũng nhớ để ý nhiều đến mấy nhân vật lớn đó nhé.”

“Anh biết mà.” Ông nhẹ nhàng siết tay Nguyên Trân, ra hiệu bà cứ yên tâm: “Khó khăn lắm mới có được hai tấm vé này, em lên thuyền thì cũng phải tranh thủ vui chơi một chút, đừng chỉ lo giúp anh mở rộng mối quan hệ.”

Nguyên Trân nghe vậy thấy ngọt ngào trong lòng, khẽ tựa đầu lên vai chồng: “Vâng.”

Ở đầu kia của Lăng Thành, gia đình Nguyên An cũng chuẩn bị xuất phát.

Nguyên An lái chiếc ô tô màu đen mới mua, trên mặt là vẻ đắc ý rạng rỡ. Chỉ là mỗi lần có xe kéo đi ngang qua, vẻ mặt ấy liền thoáng hiện chút căng thẳng, sợ đám người chen chúc giữa các phương tiện không chú ý mà cọ trầy xe mới của ông. Mỗi khi gặp tắc đường phải dừng lại, Nguyên An liền thò đầu ra ngoài cửa sổ, cảnh giác quan sát khắp xung quanh.

Trương Thục Hoa ngồi ghế phụ, hôm nay bà ăn diện đặc biệt lộng lẫy: Tóc được uốn thành từng gợn sóng kiểu tay đẩy, cài thêm ngọc trai và lông vũ, bên tai là đôi hoa tai đá quý màu lục bảo, còn đeo thêm nhẫn cùng bộ với hoa tai. Trên người bà là chiếc sườn xám đính chỉ vàng đặt may riêng tại thủ đô, khoác ngoài một chiếc áo choàng ren đen, khí thế nổi bật hẳn giữa đám đông.

Ghế sau là cậu con trai mười tuổi của họ, Nguyên Chí Tĩnh. Nguyên Chí Tĩnh hơi béo, lúc này đang chống cằm, ngán ngẩm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trương Thục Hoa nói: “Con trai, hôm nay đi đừng chỉ lo chơi không thôi, mẹ nghe nói con gái của Phó Tướng quân cũng sẽ tới, hai đứa tuổi xấp xỉ nhau, có thể làm quen làm bạn.”

Nguyên Chí Tĩnh chẳng mảy may hứng thú gì với cái cô con gái của Phó Tướng quân kia. Hôm nay cậu chịu đi, hoàn toàn là vì Tôn Lôi.

Tôn Lôi là hoa khôi của lớp cậu. Nghĩ đến lát nữa sẽ được gặp Tôn Lôi, lòng Nguyên Chí Tĩnh không khỏi hân hoan phấn chấn. Cậu đưa tay ra, chìa tới bên cạnh Trương Thục Hoa: “Mẹ, cho con tiền.”

Trương Thục Hoa gạt tay Nguyên Chí Tĩnh ra: “Tiền gì mà tiền, con còn nhỏ thế, đòi tiền làm gì?”

Nguyên Chí Tĩnh ôm lấy bàn tay bị mẹ đánh, tỏ vẻ không vui: “Không có tiền thì làm sao kết bạn được?” Cậu xoa xoa lòng bàn tay, lại một lần nữa chìa tay ra: “Tiền.”

Nguyên An nói: “Đưa cho nó đi, có chút tiền cũng tiện mua đồ ăn vặt, chơi gì đó để đãi bạn bè.”

Trương Thục Hoa liếc sang, chỉ thấy Nguyên An đang chăm chú lái xe, không hề ngoảnh lại nhìn hai mẹ con. Chồng đã lên tiếng rồi, Trương Thục Hoa cũng đành bất mãn mở túi xách, lấy ra mấy đồng bạc trắng. Bà lườm Nguyên Chí Tĩnh một cái sắc lẹm: “Cầm cho cẩn thận đấy, đừng có tiêu bậy.”

Nguyên Chí Tĩnh chẳng thèm để ý đến giọng điệu khó chịu của mẹ, hai tay vui mừng đón lấy mấy đồng bạc kêu leng keng ấy.

2

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.