0 chữ
Chương 6
Chương 6
Cánh cửa phòng khám bị người nhẹ nhàng đẩy ra, một bà lão mặc áo xám thò đầu vào, nói:
“Bác sĩ Nguyên, tôi thấy hơi đau bụng.”
Nguyên Tri Mậu và Nguyên Tri Hà thấy vậy, liền ngoan ngoãn lui ra ngoài.
“Tri Hà, em nói xem, lời ba nói có phải thật không?” Nguyên Tri Mậu hơi bối rối: “Thật ra anh rất muốn đi, nếu được cho mang theo Kiều Kiều thì tốt biết mấy.”
“Đợi tối ba về rồi mình hỏi lại đi.” Nguyên Tri Hà an ủi anh trai: “Em đói rồi, mau về thôi, Thím Bang chắc chắn đã nấu cơm xong rồi.”
Tại công quán nhà họ Chung.
Sau khi về nhà, Chung Mặc vẫn luôn chờ đợi Chung Khánh Quốc, mãi đến giờ cơm tối cậu mới đợi được cha trở về. Cậu không kìm nổi sự hào hứng, lập tức nhào vào lòng ông, kể cho ông nghe chuyện Lễ hội thuyền rồng có thể xảy ra sự cố chìm thuyền. Chung Khánh Quốc nghe xong cảm thấy cũng có lý, nhưng lại không xem đó là chuyện gì to tát.
Chung Mặc nhận ra cha mình đang qua loa, bèn năn nỉ ỉ ôi, liên tục thúc giục ông phải can thiệp.
Chung Khánh Quốc bị con trai bám riết không tha, đành bất đắc dĩ đáp ứng: “Được được được, ngày mai ba sẽ đến chỗ ban tổ chức, bảo họ kiểm tra lại thân tàu.”
“Cha con hai người đang nói gì thế, mau lại ăn cơm đi.” Colette ngồi vào bàn ăn hình vuông, dặn người hầu mở một chai rượu vang.
Chung Khánh Quốc đã quen ăn món Tây, từ khi về nước, trừ những dịp lễ truyền thống ra, còn lại trên bàn ăn đều là các món Tây. Vì vậy, ông còn đặc biệt thuê một đầu bếp người ngoại quốc.
“Peter, sao thế? Mặt mày ủ ê vậy?” Colette đưa khăn ăn cho Chung Khánh Quốc, còn ông thì nhìn thoáng qua Chung Mặc đang vô tư vô lo, không chọn cách giấu giếm nữa.
“Kẻ địch đã đánh tới Thiện Thành rồi.”
"Cái gì cơ?" Colette giật thót trong lòng, sắc mặt hơi biến: "Thiện Thành ngay sát bên Lăng Thành, nếu chiến tranh bùng nổ... chẳng phải sẽ nhanh chóng lan đến đây sao?"
Chung Khánh Quốc ngồi đối diện, đặt dao nĩa xuống, nhìn vào đôi mắt như bảo thạch của Colette:
"Hôm nay anh đến tìm tướng quân cũng vì chuyện này. Ông ấy nói quân đội có đủ vật tư chiến lược, có thể giữ được toàn thành, lo lắng của anh chỉ là thừa thãi."
Cô Lại Lệ thở phào nhẹ nhõm đôi chút:
"Cũng đúng... chúng ta sống trong khu tô giới, nếu thực sự đánh tới, quân địch cũng không dám ra tay trong khu này."
Chung Mặc nghe mà mơ hồ, chẳng hiểu cha mẹ đang nói gì:
"Đánh nhau á? Là như trên tivi ấy hả?"
Colette bật cười:
"Ừ, giống như trên tivi. Nhưng con đừng sợ, chúng ta có vũ khí như trên tivi, có vệ binh, còn có cả thuyền nữa."
Cô nhìn sang Chung Khánh Quốc, nói tiếp: "Vạn nhất thật sự đánh tới, thì chúng ta trốn đi."
Chung Khánh Quốc gật đầu, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt: "Được, tối nay thu dọn đi, phòng khi bất trắc."
Colette khẽ kêu lên kinh ngạc: "Nhanh vậy sao? Không phải anh vừa nói là..."
“Không phải ý là ngày mai sẽ đánh tới thành.” Chung Khánh Quốc thở dài, không đợi Colette truy hỏi, ông chủ động giải thích: “Sáng nay đến Đô đốc phủ, anh thấy mấy binh sĩ canh gác uể oải lười nhác, rõ ràng thấy anh vào nhưng không hỏi han, cũng chẳng thông báo. Với kiểu canh phòng thế này, anh e rằng dù quân địch đường đường chính chính tiến vào thành, họ cũng chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.”
Nghe xong, Colette khẽ nhíu mày, cô nhấc ly rượu nhấp một ngụm, như thể để trấn tĩnh lại nỗi bất an trong lòng.
Chung Khánh Quốc nói tiếp:
“Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, ăn cơm đi. Ăn xong chúng ta thu dọn một chút, gom vài món quan trọng để sẵn bên người, đến lúc cần thì dễ xoay sở.”
“Cầu Chúa phù hộ.” Colette chạm tay lên sợi dây chuyền có mặt thập tự trên ngực, thầm khấn một lời: “Nguyện Chúa ban phước cho cả gia đình chúng ta bình an vô sự.”
Bữa tối ở nhà họ Nguyên.
Năm người ngồi quanh chiếc bàn tròn. Nguyên Tri Mậu không vòng vo, vào thẳng chủ đề:
“Bố ơi, du thuyền Rồng Tế chỉ có hai vé, bố quyết định cho ai đi vậy ạ?”
Nguyên Tri Hà ngẩng đầu khỏi bát, lén lút liếc nhìn Nguyên Thiện. Dù bản thân không muốn đi, cô vẫn tò mò về kết quả chuyện này.
Nguyên Thiện đặt bát đũa xuống, mắt nhìn mâm cơm trước mặt, tránh né ánh mắt của các con:
“Hai tấm vé đó, bố quyết định tặng cho cô của các con.”
“Cô ạ?” Nguyên Tri Mậu để lộ rõ vẻ thất vọng trong giọng nói: “Tại sao chứ?” Giọng cậu càng lúc càng lớn: “Vé đó là Tiểu Mặc đưa cho Kiều Kiều mà! Bố sao có thể giống mẹ, tùy tiện mang đi tặng người khác được chứ?” Cậu bĩu môi, nói càng lúc càng tủi thân.
“Vớ vẩn! Bố là bố con, con có thể ăn nói với bố kiểu đó à?”
Lúc đầu khi quyết định như vậy, Nguyên Thiện cũng có chút áy náy, nhưng khi nghe con trai trách móc, những cảm giác hổ thẹn ấy lập tức hóa thành giận dữ, sắc mặt ông chợt sa sầm lại.
Nguyên Thiện vốn là người điềm đạm, nhưng khi nổi giận lại rất nghiêm khắc và lạnh lùng, khiến người ta e dè. Vì thế, cả Nguyên Tri Mậu lẫn Nguyên Tri Hà từ nhỏ đã rất sợ nhìn thấy bố nổi nóng.
Nguyên Tri Mậu không dám cãi lại, nhưng trong lòng vẫn thấy ấm ức, chỉ cúi đầu ăn cơm lấy lệ, và xúc từng thìa thật lớn.
Không khí xung quanh lập tức rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng va chạm lách cách của bát đũa vang lên lẻ tẻ. Nguyên Thiện dường như cũng nhận ra mình phản ứng hơi gay gắt, khiến bọn trẻ sợ, nhưng vì sĩ diện nên ông không muốn mở lời trước.
Lương Hoa thản nhiên quan sát mọi người, mỉm cười gắp cho Nguyên Thiện một đũa rau, nhẹ nhàng dàn hòa: “Chồng à, sao lại đưa vé cho chị Trân rồi? Là chị ấy tự đến hỏi à?”
“Ừm.” Nguyên Thiện sắc mặt không đổi, giọng điệu vẫn lạnh nhạt: “Vài hôm trước Nguyên Trân đến hỏi anh có vé tham dự Lễ hội thuyền Rồng không. Bên nhà chồng cô ấy đang gặp chút rắc rối, cần tìm người xoay xở.”
Lương Hoa nhanh chóng liếc nhìn con trai một cái, thấy cậu vẫn đang lắng nghe, liền nói thêm một câu: “Là dùng vé để xoay xở à? Vậy thì nhà mình có thể giúp được người khác cũng là việc tốt.” Nói rồi, cô gắp cho con trai một chiếc đùi gà, dịu dàng dỗ dành: “Tri Mậu, là con trách oan bố rồi đúng không? Lễ hội thuyền Rồng năm nào cũng có mà, đừng giận bố nữa.”
Cô đang ngầm nhắc nhở Nguyên Tri Mậu nên xin lỗi. Nhưng cậu vẫn đang chìm trong cảm xúc buồn bực, dù không còn tức giận nhưng cũng không muốn cúi đầu nhận sai, liền cố ý nói: “Nhưng năm sau lại không có du thuyền...”
Không rõ là vì câu nói ấy hay vì thái độ chống đối, mà cơn giận của Nguyên Thiện lập tức bị khơi lên, ông đột ngột đặt mạnh đũa xuống bát: “Du thuyền, du thuyền, con ngoài việc chơi ra còn biết gì khác không?” Nguyên Thiện sa sầm mặt, giọng nghiêm khắc: “Hằng ngày chẳng thấy con có chút hăng hái nào với việc học. Làm anh mà kết quả còn không bằng cả em gái sinh đôi của con là Tri Hà.”
“Ham chơi thì vô dụng.”
Nguyên Tri Mậu bất ngờ bị quát, nước mắt còn trào ra trước cả lời nói. Gương mặt cậu đầy vẻ tủi thân, những giọt lệ to như hạt đậu lăn dài không ngớt. Thế nhưng khi cất lời, cậu vẫn cố gắng giữ lấy sự bướng bỉnh, gắng giấu đi những ấm ức đang cuộn trào trong lòng: “Bố đang đánh trống lảng...”
“Bố đánh trống lảng cái gì?” Nguyên Thiện trừng mắt nhìn Nguyên Tri Mậu.
Lớp vỏ ngụy trang của trẻ nhỏ vốn mong manh như giấy kiếng trong suốt, chỉ một ánh nhìn hờ hững từ người lớn cũng đủ làm tan vỡ. Chỉ một ánh mắt ấy, toàn bộ sự cố gắng và chống đỡ trong lòng Nguyên Tri Mậu liền sụp đổ tan tành. Cuối cùng, cậu cũng bật khóc thành tiếng: “Hu hu... bố, bố đánh trống lảng... chuyện... chuyện vé... vé du thuyền...”
Nguyên Tri Mậu òa khóc nức nở, còn Nguyên Thiện thì dần dần bình tĩnh trở lại.
“Được, nói chuyện Lễ hội thuyền Rồng.” Nguyên Thiện gật đầu, chờ đến khi tiếng khóc của con nhỏ dần, ông mới tiếp tục: “Con nói bố không hỏi qua ý kiến của Kiều Kiều mà đã đem vé tặng người khác, vậy con thì sao? Con đã hỏi Kiều Kiều chưa?” Ánh mắt ông sắc bén: “Tri Hà nói rồi, Kiều Kiều không muốn mọi người đi, thế mà con vẫn lấy vé từ tay Kiều Kiều, sau đó chạy đi tìm bố mẹ?”
Uất ức, xấu hổ và khó chịu trong lòng Nguyên Tri Mậu dồn dập ập đến, nước mắt cậu càng lúc càng dữ dội. Cậu vừa nấc nghẹn vừa nhìn về phía Nguyên Chi Kiều, nhưng thấy cô bé vẫn đang chuyên tâm ăn cơm, không mảy may chú ý đến cuộc tranh cãi giữa cậu và bố. Cậu dùng tay áo ra sức lau nước mắt, lau đến mức tay áo ướt sũng, da mặt cũng đỏ ửng vì chà xát.
Nguyên Tri Mậu không nói thêm lời nào nữa, cậu hít mạnh một hơi, rồi vèo một cái trượt khỏi ghế, chạy thẳng về phòng.
“Ây, cái thằng bé này...” Lương Hoa định gọi con lại, nhưng lại e ngại ánh mắt của Nguyên Thiện, đành lén lút liếc sang chồng. Chỉ thấy Nguyên Thiện mặt không biểu cảm, lạnh lùng ra lệnh: “Ăn cơm.”
Bầu không khí lại lần nữa chìm trong nặng nề. Nguyên Tri Hà căng thẳng liếc nhìn bố mẹ, thấy bố chỉ chăm chú nhìn món ăn trên bàn, chẳng để ý gì đến bọn trẻ. Mẹ thì cứ dõi mắt nhìn theo bóng dáng Tri Mậu bỏ đi, lại không có hành động nào.
Nguyên Tri Hà lại rón rén liếc sang Nguyên Chi Kiều, phát hiện cô bé vẫn bình thản như thường, đang chuyên tâm ăn cơm, không để ý chút nào đến cuộc giằng co trong nhà.
Nguyên Chi Kiều cảm thấy so với những chuyện sắp xảy ra sau này, chuyện vừa rồi thật chẳng đáng gì.
Cô gắp cho mình một cái cánh gà, vẫn là ăn cơm quan trọng hơn. Đợi đến khi “chương một” thực sự bắt đầu, e là cô sẽ chẳng còn cơ hội nào được ngồi trong khung cảnh ấm áp yên bình thế này, để thưởng thức những món ăn thơm ngon phong phú đến thế nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Nguyên Tri Hà lập tức muốn đi tìm Nguyên Tri Mậu, nhưng Lương Hoa liền kéo cô bé lại, dặn cô len lén vào bếp lấy chút đồ ăn, mang lên phòng cho Tri Mậu.
Trẻ con đang tuổi lớn, bữa tối ăn không được bao nhiêu, lát nữa thế nào cũng đói.
Còn Nguyên Chi Kiều thì đến tìm Nguyên Thiện, nói rằng mình muốn đọc một vài cuốn sách và báo chí.
Nguyên Chi Kiều đã quan sát thế giới này rất kỹ, phát hiện mọi thứ đều vô cùng chân thật. Nhưng trong thế giới ban đầu của cô, công nghệ thực tế ảo đã phát triển đến mức rất hoàn thiện, cảm giác năm giác quan hay phong cảnh thật đều có thể mô phỏng vô cùng sống động. Chính vì vậy, cô khó mà xác định được: rốt cuộc đây là thế giới thật, hay chỉ là một không gian giả lập.
Nếu đây là thế giới ảo, cô có thể cưỡng chế thoát ra bằng cách chết. Nhưng nếu đây là thế giới thật, cái chết của cô cũng sẽ là cái chết thực sự, cho nên cô phải cực kỳ cẩn trọng.
Chỉ khi hiểu rõ hơn về thế giới này, tìm ra những lỗi bug trong hệ thống, cô mới có thể xác định đây là một thế giới giả lập, từ đó tìm cách tự thoát ra. Mà sách vở, báo chí chính là nơi dễ bị mô phỏng sơ sài nhất.
Sáng sớm hôm sau, em gái của Nguyên Thiện là Nguyên Trân đến nhà. Cô mang theo một giỏ trái cây, bên trong có táo và chuối, đều là loại trái cây phổ biến trong thành phố, nhưng nhìn hình thức thì khá đẹp mắt.
Chưa đợi Nguyên Trân kịp khách sáo, Nguyên Thiện đã đưa vé ra.
Nguyên Trân nhìn dòng chữ in trên vé, xác nhận đúng là vé tham dự Lễ hội thuyền Rồng, lập tức mừng rỡ đến mức không kiềm được.
Cùng lúc đó, Chung Khánh Quốc rời khỏi dinh thự. Ông không chọn đi xe mà quyết định đi bộ.
Đường phố trong khu tô giới yên tĩnh, sạch sẽ, vừa ra khỏi khu vực ấy, không khí náo nhiệt của chốn dân cư liền ập đến từ bốn phương tám hướng.
Vì sắp đến lễ hội thuyền Rồng, trên đường đã xuất hiện nhiều người bán hàng rong hơn. Có người gánh đôi quang thúng bán gà sống và thịt tươi, có người đẩy xe bán kẹo mạch nha và tranh Tết, cũng có những anh hàng rong trẻ tuổi, không ngừng qua lại giữa nhà ga, bến tàu và các khu chợ.
Họ mang trên lưng những chiếc rương gỗ to tướng, hai bên rương có đυ.c lỗ tròn để xỏ dây đeo. Các hàng rong mở rương ra, chống phần đáy lên, đeo thẳng trước ngực, đi khắp nơi rao bán. Trong rương đựng các món đồ mà phụ nữ yêu thích như gương soi, dây buộc tóc, cũng có kim chỉ, đệm tay khâu vá, son sáp mà các bà nội trợ hay dùng. Còn nếu đi về hướng nhà ga, họ sẽ bỏ vào nhiều vật dụng dành cho nam giới như bật lửa, thuốc lá và các món linh tinh khác.
Các món hàng nằm ngay ngắn trong những ngăn gỗ chia sẵn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phản chiếu ánh kim loại lấp lánh, trông như những món báu vật quý giá.
Chung Khánh Quốc len lỏi giữa tiếng rao hàng rộn ràng, nhìn thấy những binh lính ngái ngủ lảo đảo bước ra từ tiệm “Thiên Thượng Nhân Gian”, vừa ngáp vừa đi về hướng dinh Đô đốc. Những đứa trẻ bán báo, giao sữa không ngừng chạy ngang qua bên cạnh ông. Ông gọi một đứa trong số đó lại, mua một tờ báo.
Trang nhất đưa tin về lễ hội thuyền Rồng, không chỉ ghi rõ các hoạt động cụ thể mà còn đặc biệt nhấn mạnh danh sách những nhân vật sẽ tham dự. Bố cục bài viết chiếm trọn gần như toàn bộ trang báo, khiến các tin tức khác chỉ có thể chen vào những góc nhỏ vụn vặt. Chung Khánh Quốc lật qua vài trang, phát hiện toàn là những tin giải trí về giới minh tinh điện ảnh, hoặc những thông báo rao vặt do người dân tự đăng, hoàn toàn không thấy một dòng nào đề cập đến tình hình chiến sự ở Thiện Thành.
Vừa đi ông vừa đọc, đồng thời tiện tay mua thêm các tờ báo khác dọc đường.
Trong số những tờ báo đó, có tờ mập mờ đề cập đến chiến tranh ở phương Bắc, ám chỉ một cách kín đáo rằng Thiện Thành sắp thất thủ, có tờ thì hùng hồn kích động, ra sức tuyên truyền những tư tưởng mới, cũng có tờ đơn giản là bán truyện, dứt khoát trở thành loại đọc phẩm giải trí.
Nếu không phải vì Chung Khánh Quốc đã nắm được tin tức từ trước, e rằng ông cũng sẽ cho rằng Lăng Thành mãi mãi yên bình, vạn sự bất biến.
Ông gom tất cả những tờ báo lại, ném vào sọt tre trước cổng sân của Cục Quản lý Hoạt động, rồi sải bước đi vào bên trong.
“Bác sĩ Nguyên, tôi thấy hơi đau bụng.”
Nguyên Tri Mậu và Nguyên Tri Hà thấy vậy, liền ngoan ngoãn lui ra ngoài.
“Tri Hà, em nói xem, lời ba nói có phải thật không?” Nguyên Tri Mậu hơi bối rối: “Thật ra anh rất muốn đi, nếu được cho mang theo Kiều Kiều thì tốt biết mấy.”
“Đợi tối ba về rồi mình hỏi lại đi.” Nguyên Tri Hà an ủi anh trai: “Em đói rồi, mau về thôi, Thím Bang chắc chắn đã nấu cơm xong rồi.”
Tại công quán nhà họ Chung.
Sau khi về nhà, Chung Mặc vẫn luôn chờ đợi Chung Khánh Quốc, mãi đến giờ cơm tối cậu mới đợi được cha trở về. Cậu không kìm nổi sự hào hứng, lập tức nhào vào lòng ông, kể cho ông nghe chuyện Lễ hội thuyền rồng có thể xảy ra sự cố chìm thuyền. Chung Khánh Quốc nghe xong cảm thấy cũng có lý, nhưng lại không xem đó là chuyện gì to tát.
Chung Khánh Quốc bị con trai bám riết không tha, đành bất đắc dĩ đáp ứng: “Được được được, ngày mai ba sẽ đến chỗ ban tổ chức, bảo họ kiểm tra lại thân tàu.”
“Cha con hai người đang nói gì thế, mau lại ăn cơm đi.” Colette ngồi vào bàn ăn hình vuông, dặn người hầu mở một chai rượu vang.
Chung Khánh Quốc đã quen ăn món Tây, từ khi về nước, trừ những dịp lễ truyền thống ra, còn lại trên bàn ăn đều là các món Tây. Vì vậy, ông còn đặc biệt thuê một đầu bếp người ngoại quốc.
“Peter, sao thế? Mặt mày ủ ê vậy?” Colette đưa khăn ăn cho Chung Khánh Quốc, còn ông thì nhìn thoáng qua Chung Mặc đang vô tư vô lo, không chọn cách giấu giếm nữa.
“Kẻ địch đã đánh tới Thiện Thành rồi.”
Chung Khánh Quốc ngồi đối diện, đặt dao nĩa xuống, nhìn vào đôi mắt như bảo thạch của Colette:
"Hôm nay anh đến tìm tướng quân cũng vì chuyện này. Ông ấy nói quân đội có đủ vật tư chiến lược, có thể giữ được toàn thành, lo lắng của anh chỉ là thừa thãi."
Cô Lại Lệ thở phào nhẹ nhõm đôi chút:
"Cũng đúng... chúng ta sống trong khu tô giới, nếu thực sự đánh tới, quân địch cũng không dám ra tay trong khu này."
Chung Mặc nghe mà mơ hồ, chẳng hiểu cha mẹ đang nói gì:
"Đánh nhau á? Là như trên tivi ấy hả?"
Colette bật cười:
"Ừ, giống như trên tivi. Nhưng con đừng sợ, chúng ta có vũ khí như trên tivi, có vệ binh, còn có cả thuyền nữa."
Chung Khánh Quốc gật đầu, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt: "Được, tối nay thu dọn đi, phòng khi bất trắc."
Colette khẽ kêu lên kinh ngạc: "Nhanh vậy sao? Không phải anh vừa nói là..."
“Không phải ý là ngày mai sẽ đánh tới thành.” Chung Khánh Quốc thở dài, không đợi Colette truy hỏi, ông chủ động giải thích: “Sáng nay đến Đô đốc phủ, anh thấy mấy binh sĩ canh gác uể oải lười nhác, rõ ràng thấy anh vào nhưng không hỏi han, cũng chẳng thông báo. Với kiểu canh phòng thế này, anh e rằng dù quân địch đường đường chính chính tiến vào thành, họ cũng chẳng buồn liếc mắt lấy một cái.”
Nghe xong, Colette khẽ nhíu mày, cô nhấc ly rượu nhấp một ngụm, như thể để trấn tĩnh lại nỗi bất an trong lòng.
Chung Khánh Quốc nói tiếp:
“Thôi, đừng nghĩ nhiều nữa, ăn cơm đi. Ăn xong chúng ta thu dọn một chút, gom vài món quan trọng để sẵn bên người, đến lúc cần thì dễ xoay sở.”
“Cầu Chúa phù hộ.” Colette chạm tay lên sợi dây chuyền có mặt thập tự trên ngực, thầm khấn một lời: “Nguyện Chúa ban phước cho cả gia đình chúng ta bình an vô sự.”
Bữa tối ở nhà họ Nguyên.
Năm người ngồi quanh chiếc bàn tròn. Nguyên Tri Mậu không vòng vo, vào thẳng chủ đề:
“Bố ơi, du thuyền Rồng Tế chỉ có hai vé, bố quyết định cho ai đi vậy ạ?”
Nguyên Tri Hà ngẩng đầu khỏi bát, lén lút liếc nhìn Nguyên Thiện. Dù bản thân không muốn đi, cô vẫn tò mò về kết quả chuyện này.
Nguyên Thiện đặt bát đũa xuống, mắt nhìn mâm cơm trước mặt, tránh né ánh mắt của các con:
“Hai tấm vé đó, bố quyết định tặng cho cô của các con.”
“Cô ạ?” Nguyên Tri Mậu để lộ rõ vẻ thất vọng trong giọng nói: “Tại sao chứ?” Giọng cậu càng lúc càng lớn: “Vé đó là Tiểu Mặc đưa cho Kiều Kiều mà! Bố sao có thể giống mẹ, tùy tiện mang đi tặng người khác được chứ?” Cậu bĩu môi, nói càng lúc càng tủi thân.
“Vớ vẩn! Bố là bố con, con có thể ăn nói với bố kiểu đó à?”
Lúc đầu khi quyết định như vậy, Nguyên Thiện cũng có chút áy náy, nhưng khi nghe con trai trách móc, những cảm giác hổ thẹn ấy lập tức hóa thành giận dữ, sắc mặt ông chợt sa sầm lại.
Nguyên Thiện vốn là người điềm đạm, nhưng khi nổi giận lại rất nghiêm khắc và lạnh lùng, khiến người ta e dè. Vì thế, cả Nguyên Tri Mậu lẫn Nguyên Tri Hà từ nhỏ đã rất sợ nhìn thấy bố nổi nóng.
Nguyên Tri Mậu không dám cãi lại, nhưng trong lòng vẫn thấy ấm ức, chỉ cúi đầu ăn cơm lấy lệ, và xúc từng thìa thật lớn.
Không khí xung quanh lập tức rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng va chạm lách cách của bát đũa vang lên lẻ tẻ. Nguyên Thiện dường như cũng nhận ra mình phản ứng hơi gay gắt, khiến bọn trẻ sợ, nhưng vì sĩ diện nên ông không muốn mở lời trước.
Lương Hoa thản nhiên quan sát mọi người, mỉm cười gắp cho Nguyên Thiện một đũa rau, nhẹ nhàng dàn hòa: “Chồng à, sao lại đưa vé cho chị Trân rồi? Là chị ấy tự đến hỏi à?”
“Ừm.” Nguyên Thiện sắc mặt không đổi, giọng điệu vẫn lạnh nhạt: “Vài hôm trước Nguyên Trân đến hỏi anh có vé tham dự Lễ hội thuyền Rồng không. Bên nhà chồng cô ấy đang gặp chút rắc rối, cần tìm người xoay xở.”
Lương Hoa nhanh chóng liếc nhìn con trai một cái, thấy cậu vẫn đang lắng nghe, liền nói thêm một câu: “Là dùng vé để xoay xở à? Vậy thì nhà mình có thể giúp được người khác cũng là việc tốt.” Nói rồi, cô gắp cho con trai một chiếc đùi gà, dịu dàng dỗ dành: “Tri Mậu, là con trách oan bố rồi đúng không? Lễ hội thuyền Rồng năm nào cũng có mà, đừng giận bố nữa.”
Cô đang ngầm nhắc nhở Nguyên Tri Mậu nên xin lỗi. Nhưng cậu vẫn đang chìm trong cảm xúc buồn bực, dù không còn tức giận nhưng cũng không muốn cúi đầu nhận sai, liền cố ý nói: “Nhưng năm sau lại không có du thuyền...”
Không rõ là vì câu nói ấy hay vì thái độ chống đối, mà cơn giận của Nguyên Thiện lập tức bị khơi lên, ông đột ngột đặt mạnh đũa xuống bát: “Du thuyền, du thuyền, con ngoài việc chơi ra còn biết gì khác không?” Nguyên Thiện sa sầm mặt, giọng nghiêm khắc: “Hằng ngày chẳng thấy con có chút hăng hái nào với việc học. Làm anh mà kết quả còn không bằng cả em gái sinh đôi của con là Tri Hà.”
“Ham chơi thì vô dụng.”
Nguyên Tri Mậu bất ngờ bị quát, nước mắt còn trào ra trước cả lời nói. Gương mặt cậu đầy vẻ tủi thân, những giọt lệ to như hạt đậu lăn dài không ngớt. Thế nhưng khi cất lời, cậu vẫn cố gắng giữ lấy sự bướng bỉnh, gắng giấu đi những ấm ức đang cuộn trào trong lòng: “Bố đang đánh trống lảng...”
“Bố đánh trống lảng cái gì?” Nguyên Thiện trừng mắt nhìn Nguyên Tri Mậu.
Lớp vỏ ngụy trang của trẻ nhỏ vốn mong manh như giấy kiếng trong suốt, chỉ một ánh nhìn hờ hững từ người lớn cũng đủ làm tan vỡ. Chỉ một ánh mắt ấy, toàn bộ sự cố gắng và chống đỡ trong lòng Nguyên Tri Mậu liền sụp đổ tan tành. Cuối cùng, cậu cũng bật khóc thành tiếng: “Hu hu... bố, bố đánh trống lảng... chuyện... chuyện vé... vé du thuyền...”
Nguyên Tri Mậu òa khóc nức nở, còn Nguyên Thiện thì dần dần bình tĩnh trở lại.
“Được, nói chuyện Lễ hội thuyền Rồng.” Nguyên Thiện gật đầu, chờ đến khi tiếng khóc của con nhỏ dần, ông mới tiếp tục: “Con nói bố không hỏi qua ý kiến của Kiều Kiều mà đã đem vé tặng người khác, vậy con thì sao? Con đã hỏi Kiều Kiều chưa?” Ánh mắt ông sắc bén: “Tri Hà nói rồi, Kiều Kiều không muốn mọi người đi, thế mà con vẫn lấy vé từ tay Kiều Kiều, sau đó chạy đi tìm bố mẹ?”
Uất ức, xấu hổ và khó chịu trong lòng Nguyên Tri Mậu dồn dập ập đến, nước mắt cậu càng lúc càng dữ dội. Cậu vừa nấc nghẹn vừa nhìn về phía Nguyên Chi Kiều, nhưng thấy cô bé vẫn đang chuyên tâm ăn cơm, không mảy may chú ý đến cuộc tranh cãi giữa cậu và bố. Cậu dùng tay áo ra sức lau nước mắt, lau đến mức tay áo ướt sũng, da mặt cũng đỏ ửng vì chà xát.
Nguyên Tri Mậu không nói thêm lời nào nữa, cậu hít mạnh một hơi, rồi vèo một cái trượt khỏi ghế, chạy thẳng về phòng.
“Ây, cái thằng bé này...” Lương Hoa định gọi con lại, nhưng lại e ngại ánh mắt của Nguyên Thiện, đành lén lút liếc sang chồng. Chỉ thấy Nguyên Thiện mặt không biểu cảm, lạnh lùng ra lệnh: “Ăn cơm.”
Bầu không khí lại lần nữa chìm trong nặng nề. Nguyên Tri Hà căng thẳng liếc nhìn bố mẹ, thấy bố chỉ chăm chú nhìn món ăn trên bàn, chẳng để ý gì đến bọn trẻ. Mẹ thì cứ dõi mắt nhìn theo bóng dáng Tri Mậu bỏ đi, lại không có hành động nào.
Nguyên Tri Hà lại rón rén liếc sang Nguyên Chi Kiều, phát hiện cô bé vẫn bình thản như thường, đang chuyên tâm ăn cơm, không để ý chút nào đến cuộc giằng co trong nhà.
Nguyên Chi Kiều cảm thấy so với những chuyện sắp xảy ra sau này, chuyện vừa rồi thật chẳng đáng gì.
Cô gắp cho mình một cái cánh gà, vẫn là ăn cơm quan trọng hơn. Đợi đến khi “chương một” thực sự bắt đầu, e là cô sẽ chẳng còn cơ hội nào được ngồi trong khung cảnh ấm áp yên bình thế này, để thưởng thức những món ăn thơm ngon phong phú đến thế nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Nguyên Tri Hà lập tức muốn đi tìm Nguyên Tri Mậu, nhưng Lương Hoa liền kéo cô bé lại, dặn cô len lén vào bếp lấy chút đồ ăn, mang lên phòng cho Tri Mậu.
Trẻ con đang tuổi lớn, bữa tối ăn không được bao nhiêu, lát nữa thế nào cũng đói.
Còn Nguyên Chi Kiều thì đến tìm Nguyên Thiện, nói rằng mình muốn đọc một vài cuốn sách và báo chí.
Nguyên Chi Kiều đã quan sát thế giới này rất kỹ, phát hiện mọi thứ đều vô cùng chân thật. Nhưng trong thế giới ban đầu của cô, công nghệ thực tế ảo đã phát triển đến mức rất hoàn thiện, cảm giác năm giác quan hay phong cảnh thật đều có thể mô phỏng vô cùng sống động. Chính vì vậy, cô khó mà xác định được: rốt cuộc đây là thế giới thật, hay chỉ là một không gian giả lập.
Nếu đây là thế giới ảo, cô có thể cưỡng chế thoát ra bằng cách chết. Nhưng nếu đây là thế giới thật, cái chết của cô cũng sẽ là cái chết thực sự, cho nên cô phải cực kỳ cẩn trọng.
Chỉ khi hiểu rõ hơn về thế giới này, tìm ra những lỗi bug trong hệ thống, cô mới có thể xác định đây là một thế giới giả lập, từ đó tìm cách tự thoát ra. Mà sách vở, báo chí chính là nơi dễ bị mô phỏng sơ sài nhất.
Sáng sớm hôm sau, em gái của Nguyên Thiện là Nguyên Trân đến nhà. Cô mang theo một giỏ trái cây, bên trong có táo và chuối, đều là loại trái cây phổ biến trong thành phố, nhưng nhìn hình thức thì khá đẹp mắt.
Chưa đợi Nguyên Trân kịp khách sáo, Nguyên Thiện đã đưa vé ra.
Nguyên Trân nhìn dòng chữ in trên vé, xác nhận đúng là vé tham dự Lễ hội thuyền Rồng, lập tức mừng rỡ đến mức không kiềm được.
Cùng lúc đó, Chung Khánh Quốc rời khỏi dinh thự. Ông không chọn đi xe mà quyết định đi bộ.
Đường phố trong khu tô giới yên tĩnh, sạch sẽ, vừa ra khỏi khu vực ấy, không khí náo nhiệt của chốn dân cư liền ập đến từ bốn phương tám hướng.
Vì sắp đến lễ hội thuyền Rồng, trên đường đã xuất hiện nhiều người bán hàng rong hơn. Có người gánh đôi quang thúng bán gà sống và thịt tươi, có người đẩy xe bán kẹo mạch nha và tranh Tết, cũng có những anh hàng rong trẻ tuổi, không ngừng qua lại giữa nhà ga, bến tàu và các khu chợ.
Họ mang trên lưng những chiếc rương gỗ to tướng, hai bên rương có đυ.c lỗ tròn để xỏ dây đeo. Các hàng rong mở rương ra, chống phần đáy lên, đeo thẳng trước ngực, đi khắp nơi rao bán. Trong rương đựng các món đồ mà phụ nữ yêu thích như gương soi, dây buộc tóc, cũng có kim chỉ, đệm tay khâu vá, son sáp mà các bà nội trợ hay dùng. Còn nếu đi về hướng nhà ga, họ sẽ bỏ vào nhiều vật dụng dành cho nam giới như bật lửa, thuốc lá và các món linh tinh khác.
Các món hàng nằm ngay ngắn trong những ngăn gỗ chia sẵn, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phản chiếu ánh kim loại lấp lánh, trông như những món báu vật quý giá.
Chung Khánh Quốc len lỏi giữa tiếng rao hàng rộn ràng, nhìn thấy những binh lính ngái ngủ lảo đảo bước ra từ tiệm “Thiên Thượng Nhân Gian”, vừa ngáp vừa đi về hướng dinh Đô đốc. Những đứa trẻ bán báo, giao sữa không ngừng chạy ngang qua bên cạnh ông. Ông gọi một đứa trong số đó lại, mua một tờ báo.
Trang nhất đưa tin về lễ hội thuyền Rồng, không chỉ ghi rõ các hoạt động cụ thể mà còn đặc biệt nhấn mạnh danh sách những nhân vật sẽ tham dự. Bố cục bài viết chiếm trọn gần như toàn bộ trang báo, khiến các tin tức khác chỉ có thể chen vào những góc nhỏ vụn vặt. Chung Khánh Quốc lật qua vài trang, phát hiện toàn là những tin giải trí về giới minh tinh điện ảnh, hoặc những thông báo rao vặt do người dân tự đăng, hoàn toàn không thấy một dòng nào đề cập đến tình hình chiến sự ở Thiện Thành.
Vừa đi ông vừa đọc, đồng thời tiện tay mua thêm các tờ báo khác dọc đường.
Trong số những tờ báo đó, có tờ mập mờ đề cập đến chiến tranh ở phương Bắc, ám chỉ một cách kín đáo rằng Thiện Thành sắp thất thủ, có tờ thì hùng hồn kích động, ra sức tuyên truyền những tư tưởng mới, cũng có tờ đơn giản là bán truyện, dứt khoát trở thành loại đọc phẩm giải trí.
Nếu không phải vì Chung Khánh Quốc đã nắm được tin tức từ trước, e rằng ông cũng sẽ cho rằng Lăng Thành mãi mãi yên bình, vạn sự bất biến.
Ông gom tất cả những tờ báo lại, ném vào sọt tre trước cổng sân của Cục Quản lý Hoạt động, rồi sải bước đi vào bên trong.
2
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
