TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Xem xong bộ thu tín hiệu, Nguyên Chi Kiều cũng quyết định từ bỏ, vì quy mô của nó hoàn toàn không đủ để liên hệ với thế giới bên ngoài, kế hoạch hoàn toàn thất bại.

“Cảm ơn cậu.” Nguyên Chi Kiều nói xong, đưa chú sư tử len cho Chung Mặc.

Chung Mặc đã sớm quên chuyện con sư tử đan len này, giờ thấy lại thì mừng rỡ hẳn: “Đẹp thật đấy, nhưng vẫn không đẹp bằng cái mẹ tớ làm.”

Nguyên Chi Kiều mặt không biểu cảm gật đầu: “Xem xong rồi, tớ nên về nhà thôi.”

Chung Mặc kinh ngạc, mắt mở to tròn xoe: “Nhanh vậy đã về rồi à? Thế chúng ta là bạn chưa? Tớ có thể đến nhà cậu chơi không?”

Nguyên Chi Kiều không để ý đến Chung Mặc, mà chỉ cảm ơn phu nhân Colette, sau đó vịn tay vịn cầu thang gỗ cao mà xuống lầu. Cô không muốn tạo mối liên hệ với thế giới này, cũng không muốn dây dưa với nhân vật chính trong sách, đương nhiên càng không muốn làm bạn với Chung Mặc.

Nguyên Tri Mậu trên lầu hai vẫn còn đang xem tivi, tâm trí cậu hoàn toàn bị vị tướng quân trên màn ảnh cuốn hút, thấy tướng quân chiến thắng, ôm được mỹ nhân, cậu kích động đến mức giậm chân liên tục.

Nguyên Chi Kiều bước tới, vỗ vai Nguyên Tri Mậu: “Về nhà thôi.”

“Kiều Kiều, sau này lớn lên, anh cũng muốn làm một vị tướng quân bảo vệ tổ quốc.” Nguyên Tri Mậu quay đầu lại, gương mặt đỏ bừng, trông rất phấn khởi.

Nguyên Chi Kiều hờ hững gật đầu, lại thúc giục lần nữa, lúc này Nguyên Tri Mậu mới hoàn toàn tỉnh khỏi cơn mê phim truyền hình. Cậu nhìn thấy phu nhân Colette sau lưng Nguyên Chi Kiều, nhớ đến biểu hiện của mình ban nãy, hơi xấu hổ đứng dậy, lúng túng cảm ơn bà: “Thưa phu nhân... tụi cháu phải về rồi, cảm ơn bà đã tiếp đãi.”

Colette mỉm cười nói không có chi, hoan nghênh bọn họ lần sau lại đến chơi.

Chung Mặc tiễn hai người ra cổng, cậu lưu luyến nắm lấy chiếc ba lô hoa nhỏ của Nguyên Chi Kiều, lại hỏi một lần nữa: “Tớ có thể đến nhà cậu chơi không?”

Nguyên Chi Kiều: “Tớ không muốn chơi với cậu.”

“Tại sao?” Chung Mặc không vui lắm: “Những cô bé khác đều thích chơi với tớ, còn có người muốn theo tớ về nước nữa, sao cậu lại không muốn chơi với tớ?”

“Không tại sao cả.” Nguyên Chi Kiều cảm thấy trẻ con thật phiền, lúc đọc sách cô hoàn toàn không ngờ Chung Mặc hồi nhỏ lại có tính cách như thế này.

Nguyên Chi Kiều giật mạnh ba lô khỏi tay Chung Mặc, vừa định đi thì cổ tay lại bị cậu nắm chặt. Sự không hài lòng hiện rõ trên mặt Chung Mặc, giọng điệu ngang ngược: “Tớ mặc kệ, tớ muốn chơi với cậu, dù cậu không muốn chơi với tớ, tớ cũng sẽ đến nhà cậu chơi.”

Nguyên Chi Kiều nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Nguyên Tri Mậu chắn trước mặt.

Nguyên Tri Mậu: “Chung Mặc, hoan nghênh cậu đến nhà tớ chơi, nhưng em gái tớ hơi nhút nhát, cậu đừng làm em sợ.”

Nguyên Tri Mậu liếc trộm Nguyên Chi Kiều bằng khóe mắt, trong lòng sợ hãi tột độ. Trước kia, có người nắm cổ tay Tiểu Kiều nói chuyện, cô đột nhiên vùng ra rồi phát bệnh, liên tục la hét khóc lóc, dỗ mãi không nín, nếu bây giờ cô lại lên cơn thì phải làm sao?

Chung Mặc nghe lời Nguyên Tri Mậu thì liền buông tay ra, cậu nghiêng người, muốn nhìn nét mặt của Nguyên Chi Kiều, chỉ thấy cô mặt không cảm xúc, không tức giận cũng chẳng vui mừng, trong lòng Chung Mặc bỗng trào lên một nỗi bất an vô cớ.

“Xin lỗi.” Chung Mặc xoắn vặn vạt áo, lí nhí nói một câu.

Thấy Nguyên Chi Kiều vẫn bình tĩnh, Nguyên Tri Mậu mới bớt lo một chút.

Nguyên Chi Kiều vẫn không định đáp lại, vì nếu cô trả lời thì chắc chắn sẽ bị Chung Mặc bám theo. Cô còn phải suy nghĩ về kế hoạch sau này, chẳng có tinh lực mà đối phó một đứa trẻ con.

“Xin lỗi.” Chung Mặc lại nói to lần nữa, rồi lại định kéo tay Nguyên Chi Kiều, Nguyên Tri Mậu thấy vậy, vội vàng thay cô trả lời: “Không sao.” Cậu chủ động nắm tay Chung Mặc, cố gắng đánh lạc hướng: “Chung Mặc, bọn tôi phải về nhà rồi, đợi khai giảng tôi sẽ đưa Kiều Kiều đến trường, đến lúc đó cậu có thể chơi với em ấy.”

“Được thôi.” Chung Mặc vừa cười tươi, chợt như nhớ ra điều gì, nụ cười lập tức tắt ngấm: “Nhưng còn nửa tháng nữa mới khai giảng, lâu quá.”

“Cái này...” Nguyên Tri Mậu nhất thời không nghĩ ra lý do gì khác, đành đứng chắn giữa Chung Mặc và Nguyên Chi Kiều, như muốn giấu cô ra sau.

Chung Mặc vẫn tiếp tục tìm cách tiếp cận Nguyên Chi Kiều, còn cô thì lại cố gắng tránh mặt cậu, thế là hai người biến Nguyên Tri Mậu thành một cái cột, diễn lại trò “Tần Vương quanh cột”.

Chung Mặc cảm thấy trò này rất vui, cười khúc khích không ngừng, còn Nguyên Chi Kiều thì đã hết kiên nhẫn, cô không phải kiểu người không đánh trẻ con.

Nguyên Chi Kiều đứng yên lại, vừa định giơ tay lên, chuẩn bị vỗ mạnh lên đầu xoăn của Chung Mặc như đang đập cầu lông. Nhưng đúng lúc đó, Chung Mặc đột ngột dừng lại, ánh mắt cậu sáng bừng như vừa nghĩ ra điều gì tuyệt vời: “Đúng rồi, Kiều Kiều, anh Tri Mậu, em nghĩ ra cách rồi.” Giọng cậu đầy hứng khởi, nói xong liền quay người chạy vào công quán, lúc chạy còn không quên quay đầu nói với Nguyên Chi Kiều: “Hai người chờ em một chút nha.”

Thấy người vừa đi, Nguyên Chi Kiều lập tức túm lấy áo Nguyên Tri Mậu: “Trễ rồi, phải về nhà thôi.”

Nguyên Tri Mậu hơi do dự, ánh mắt nhìn về phía công quán, dõi theo bóng Chung Mặc đang chạy xa: “Nhưng cậu ấy bảo bọn mình chờ chút mà...”

Nguyên Chi Kiều không quan tâm Nguyên Tri Mậu, liền gọi người hầu đang định theo Chung Mặc về công quán: “Thím ơi, phiền thím nói với Chung Mặc là bọn cháu có việc phải về trước.” Nói xong, cô liền quay người, nắm tay Nguyên Tri Mậu kéo đi: “Được rồi, giờ thì đi thôi.”

Nguyên Tri Mậu bị kéo đi, nhưng vẫn lo lắng nhìn về phía công quán, thấy người hầu quả quyết đóng cổng sắt lại, cậu mới chịu quay đầu, chủ động dắt Nguyên Chi Kiều về nhà.

Đến bữa tối, Nguyên Tri Mậu và Nguyên Tri Hà đều hết lời khen ngợi biểu hiện hôm nay của Nguyên Chi Kiều. Nguyên Thiện đã từng gặp qua nên không phản ứng gì đặc biệt, nhưng Lương Hoa thì lại là lần đầu tiên nghe kể, không khỏi vừa vui vừa lo. Khi hỏi han hai anh em, bà cẩn thận đến lạ, chỉ sợ sự chuyển biến tốt đẹp của Kiều Kiều chỉ là ảo giác.

Lương Hoa vừa nghe vừa quan sát Nguyên Chi Kiều, thấy Kiều Kiều thật sự đã ổn định hơn rất nhiều, trong lòng dâng lên niềm xúc động, khóe mắt cũng ánh lên giọt lệ.

Nguyên Thiện: “Ăn cơm cho đàng hoàng đi, sao em lại thế này?”

Lương Hoa dùng đầu ngón tay lau nước mắt, mặt vẫn tươi cười: “Vui thôi, em chỉ là quá vui...” Bà gắp cho Nguyên Chi Kiều hai miếng thịt: “Hồi đó chạy chữa khắp nơi, bác sĩ đều bảo Kiều Kiều mắc chứng bệnh lạ, chữa không khỏi. Sau này em dẫn con bé đi xem bà đồng, bà ấy nói là thiếu hồn phách, chờ khi hồn lớn lên thì bệnh tự nhiên sẽ khỏi.”

“Em biết anh không tin mấy thứ đó, nhưng em thì tin. Em chỉ mong có ngày Kiều Kiều lớn lên, hồn phách cũng sẽ lớn theo mà tốt dần lên...” Lương Hoa nói đến đây, nước mắt vừa kìm xuống lại trào ra, giọng càng lúc càng nghẹn ngào: “Em không mong con bé thông minh lanh lợi, chỉ mong nó bình an khỏe mạnh thôi... May mà ông trời thương tình...”

Ánh mắt mọi người đều dồn cả vào Nguyên Chi Kiều, khiến cô không khỏi thấy gượng gạo. Cô ăn vội cho xong bữa rồi lặng lẽ rút lui về phòng ngủ.

Ở thế giới trước kia của Nguyên Chi Kiều, công nghệ phát triển đến độ vượt trội, tuổi thọ trung bình hơn 150 tuổi, mối quan hệ giữa người với người cũng không còn gắn bó nữa. Cô sinh ra ở nhà trẻ quốc lập, lớn lên trong viện dưỡng nhi quốc gia, phục vụ trong cơ quan chính phủ.

Cô không có cha mẹ, người chăm sóc chính là cha mẹ của cô. Nhưng họ cũng đồng thời là cha mẹ của hai mươi đứa trẻ khác cùng lứa.

Cô không có tên, chỉ có một dãy số định danh khi sinh ra: Nguyên 314. Cái tên “Nguyên Chi Kiều” là tự cô đặt cho mình sau khi trưởng thành.

Tính cách cô lạnh nhạt, quen sống theo quy tắc và trật tự, cũng không quan tâm đến người khác, vì vậy cô không quen với thái độ của nhà họ Nguyên dành cho mình, cũng không biết nên phản ứng thế nào, đành duy trì vẻ lạnh lùng vốn có, tiếp tục đóng vai “Kiều Kiều”.

Sau bữa tối, Lương Hoa định giúp Nguyên Chi Kiều tắm bằng lá bưởi, nhưng cô từ chối, nói mình có thể tự làm được. Nhìn thấy cô tự tắm rửa, Lương Hoa lại một phen cảm động đến rơi nước mắt.

Một buổi tối yên ả trôi qua. Sáng hôm sau, trước cửa hiệu thuốc đã xuất hiện một người mà Nguyên Chi Kiều không muốn gặp.

“Kiều Kiều!”

Chiếc ô tô còn chưa dừng hẳn, một cái đầu xoăn xoăn đã ló ra từ cửa sổ xe. Chung Mặc vẫy tay lia lịa, hướng lên tầng hai của hiệu thuốc gọi to: “Anh Tri Mậu! Em đến tìm mọi người chơi đây!”

Lũ trẻ đều cười vui rạng rỡ, chỉ trừ Nguyên Chi Kiều.

Chung Mặc chào hỏi từng người xong, liền hồ hởi hỏi tìm Nguyên Chi Kiều.

Lương Hoa dịu dàng cười đáp: “Con bé đang ăn sáng ở tầng hai đấy.”

Chung Mặc cảm ơn mẹ Nguyên, liền leo cầu thang chạy thẳng lên tìm Nguyên Chi Kiều.

“Kiều Kiều! Tuần sau thứ Tư mình cùng đi xem lễ hội thuyền rồng nhé!” Chung Mặc còn chưa tới nơi, tiếng cậu đã vang vọng khắp gian phòng. Nguyên Chi Kiều ngoái đầu nhìn về phía cửa, theo tiếng giày da gõ lên nền gỗ cộc cộc, rất nhanh sau đó, một cậu bé mặc quần yếm và sơ mi trắng xuất hiện.

Chung Mặc chạy thẳng tới bên Nguyên Chi Kiều, từ túi quần căng phồng rút ra một xấp vé được cuộn tròn: “Nè, cho cậu này.”

Cậu đặt vé trước mặt Nguyên Chi Kiều, rồi ngồi xuống chiếc ghế sát bên cô. Nguyên Chi Kiều không định tiếp chuyện, chỉ liếc một cái rồi quay mặt đi, nhưng chỉ với một ánh nhìn đó, cô đã phát hiện ra điều gì đó bất thường. Cô đặt bát cháo xuống, kéo xấp vé về phía mình.

Tập vé được cuộn như một ống nhỏ, Nguyên Chi Kiều cẩn thận trải ra. Trên tờ giấy màu vàng nhạt, in bằng mực dầu bốn chữ to đen: Lễ Hội Thuyền Rồng, bên dưới là địa điểm và thời gian, có đóng hai con dấu đỏ. Mặt sau là một bức họa thủy mặc tỉ mỉ, vẽ cờ phướn rực rỡ và đoàn thuyền hoa lệ.

Chung Mặc: “Đây là chú quân trưởng tặng cho ba tớ, tớ xin ba để mang đến tặng cậu và anh Tri Mậu, đến hôm đó ba tụi mình cùng đi chơi nhé.”

Nguyên Chi Kiều nhìn địa chỉ trên vé, sau đó lại ngước lên nhìn Chung Mặc, phát hiện cậu đang háo hức nhìn mình, hai chân đong đưa liên tục bên mép ghế.

Nguyên Chi Kiều hỏi: “Cậu cũng đi à?”

Chung Mặc gật đầu: “Đúng vậy, cậu đi thì tớ cũng đi, tụi mình đi cùng nhau.”

Nguyên Chi Kiều: “Nếu cậu không đưa tớ vé này, cậu vẫn sẽ đi lễ hội đó chứ?”

Chung Mặc nghịch nghịch tóc xoăn, giọng dứt khoát: “Không đi. Hôm đó tớ có tiết học đàn piano.”

Nguyên Chi Kiều nhướng mày, tiếp tục thăm dò: “Vậy ba cậu hôm đó cũng không đi à?”

Chung Mặc vò đầu đến mức rối như nhím, giống như một quả bồ công anh tròn vo: “Ba tớ không đi, ông ấy nói không thể thân thiết quá với chú quân trưởng, nên không giữ lại vé nào, bắt tớ đem chia hết cho bạn học.”

Nguyên Chi Kiều đặt vé sang một bên. Quả nhiên, nhà họ Chung sẽ không tham dự.

Lễ hội thuyền rồng chính là đoạn mở đầu của "Phi Luyến", một bi kịch trọn vẹn, cũng là nguồn gốc cái tên của nữ chính, càng là một phép so sánh để làm nổi bật khí chất phi phàm của cô.

Trong truyện, lễ hội thuyền rồng là chiêu trò của giới cầm quyền nhằm lấy lòng Chung Khánh Quốc, họ tô vẽ lễ truyền thống bằng vỏ bọc văn hóa phương Tây để dễ tiếp cận giới thương gia hồi hương, đồng thời kiếm một món hời.

Bọn quân phiệt tung ra chiêu mồi nhử, các nhà giàu bản địa chưa từng thấy cảnh tượng ấy, lại mong được kết thân với giới quân sự, đương nhiên ai cũng muốn lên thuyền. Bên tổ chức thấy tiền liền sáng mắt, in vé liên tục không kiểm soát, vượt quá sức chứa tiêu chuẩn tới ba lần, kết cục chính là lật thuyền, giẫm đạp, thương vong nghiêm trọng.

Trong số nạn nhân được nhấn mạnh, không có nhà họ Chung, nên Nguyên Chi Kiều đoán họ vốn dĩ không hề tham gia.

Nhà nữ chính Đường Hi thì có tham gia, nhưng ngay trước khi lên thuyền, mẹ cô bỗng đau bụng dữ dội, buộc phải đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra không có vấn đề gì, mẹ Đường tiếc rẻ vì mất dịp hiếm có, còn lẩm bẩm suốt trên đường về, thì đột nhiên, tiếng hét vang dội khắp nơi “Thuyền chìm rồi!”

Bố Đường mừng rỡ vì cái thai trong bụng đã cứu cả nhà một mạng, liền đặt tên đứa bé là “Hi”, mang ý nghĩa ánh sáng rạng rỡ và hy vọng cho tương lai.

Nguyên Chi Kiều nhớ lại đoạn kịch bản, nhìn Chung Mặc đầy hàm ý: “Muốn đi với tớ thì cậu phải biết bơi.”

“Biết chứ!” Chung Mặc đập tay vào ngực, làm chiếc áo rung lên bộp bộp: “Ông ngoại tớ dạy tớ rồi, lâu lắm rồi cơ, tớ còn biết lặn nữa. Nhưng mà, Kiều Kiều, cậu sợ bị rơi xuống nước à?”

Nguyên Chi Kiều không trả lời, chỉ đẩy vé lại cho Chung Mặc: “Lễ hội thuyền này, tốt nhất là đừng đi.”

“Tại sao chứ?” Chung Mặc bị từ chối, miệng chu ra, chân cũng ngừng đong đưa, cậu cầm vé mà cô vừa trải phẳng, lại cuộn lại, lần này thì nhàu nát: “Kiều Kiều không muốn đi cùng tớ sao? Nhưng tớ nghe nói lễ hội thuyền rất vui mà.”

“Không đi.” Nguyên Chi Kiều đáp dứt khoát. Với thân thể này, dù có biết bơi, cũng khó tránh được cảnh chen lấn giẫm đạp, việc gì phải tự dấn thân vào đường chết.

Nhưng cô bỗng khựng lại một chút.

Ý thức xuyên không không phải là điều huyễn hoặc. Ở thế giới của cô, nó có thể được xem như trò chơi. Nếu nơi đây thật sự là “trò chơi” được kiến tạo bởi tiềm thức của chính cô, vậy thì phương pháp để thoát ra, có lẽ... không còn là cách liên hệ với thế giới bên ngoài nữa.

2

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.