0 chữ
Chương 3
Chương 3
Nguyên Tri Mậu: “Kiều Kiều, em định làm gì vậy?”
“Vào nhà chứ làm gì.” Nguyên Chi Kiều đáp tự nhiên.
“Không được, không được.” Nguyên Tri Mậu vội xua tay: “Chúng ta đâu có quen với ông chủ Chung, đi vào như vậy sẽ bị đuổi ra mất.”
Nguyên Chi Kiều nhíu mày, ra là nãy giờ nói nhiều như vậy, chỉ là để đưa cô đến xem cái nhà từ ngoài đường?
“Vậy trong đó có xem được tivi không?”
Nhân vật nguyên bản không thể tiếp cận công nghệ tiên tiến của thế giới này, Nguyên Chi Kiều không thể dùng kỹ thuật để đưa ý thức trở về thế giới ban đầu, đành thử sử dụng tín hiệu sóng dài để phát tín hiệu, xem có thể liên lạc với thế giới ban đầu hay không, để người bên đó tới đón mình.
Tivi hiển thị hình ảnh chính là sử dụng sóng dài, vì thế Nguyên Chi Kiều mới cần tìm tivi.
Nguyên Tri Mậu gãi đầu: “Kiều Kiều, ở Lăng Thành chỉ có mỗi Chung Khánh Quốc tiên sinh là có tivi, anh nghe dì Lý ở đầu phố nói, thứ quý giá như tivi, đến cả người Tây cũng không mấy ai từng thấy.”
Nguyên Chi Kiều đột nhiên nhìn đối phương: “Chung Khánh Quốc là ông Chung đó à?”
“Đúng vậy.” Nguyên Tri Mậu gật đầu, không hiểu sao em gái lại hỏi như thế: “Ông Chung Khánh Quốc có một cậu con trai sáu tuổi, tên là Chung Mặc, tuần trước mới nhập học ở trường chúng ta, học cùng lớp với anh. Lẽ ra cậu ta phải học lớp nhỏ, nhưng nghe nói từng đi du học ở nước ngoài, kiến thức lớp nhỏ học hết rồi, nên được phân vào lớp của tụi anh.”
Ánh mắt Nguyên Chi Kiều lóe lên. Chung Mặc, chính là nam phụ trong cuốn tiểu thuyết bi tình này.
Chung Mặc sinh ra trong gia đình thương nhân giàu có, nhưng số phận lại rất lận đận. Thuở nhỏ bị quân phiệt để mắt tới khiến gia đình tan nát, lớn lên bị người ta nhận nuôi rồi vướng vào tình cảm đau khổ, đến tuổi trưởng thành lại bị đấu tố khiến thân thể tàn tật, u uất mà qua đời.
Có thể nói trong cuốn "Phi luyến", ngoại trừ nam nữ chính, gần như toàn bộ nhân vật đều có kết cục bi thảm.
“Đi thôi Kiều Kiều, anh dẫn em đi chỗ khác chơi, em muốn đến trường của tụi anh xem thử không?” Nguyên Tri Mậu nắm tay Nguyên Chi Kiều định rời đi, nhưng cô lại quay đầu nhìn về phía tòa công quán.
Đúng lúc đó, trong công quán vang lên tiếng động.
“Thiếu gia, chậm thôi.” Giọng quát của phụ nữ vang lên, kế đó, cánh cửa gỗ trắng mở ra, một cậu bé chạy nhảy từ trong bước ra.
Cậu bé có khuôn mặt trắng trẻo, mặc một bộ comple nâu, áo gilê kẻ caro phủ ngoài áo sơ mi trắng, trông như một quý ông nhỏ. Chung Mặc có mái tóc xoăn ngắn, khi chạy nhìn không khác gì một quả bông tắm màu đen xù xì sinh động.
Cậu chạy ngang qua đài phun nước trước cửa, ánh mắt vừa vặn chạm vào Nguyên Chiêu Kiều đang đứng ngoài hàng rào sắt hoa văn.
Nguyên Chi Kiều để tóc ngắn ngang tai, trên trán là hàng mái bằng ngay ngắn, cô mặc áo sơ mi dài tay màu nhạt với nút cài kiểu cổ điển, bên dưới là chiếc quần dài màu tối có thêu hình chim hạc trắng, bên hông đeo túi chéo màu chàm, trên túi thêu những đóa hoa trắng to trông rất đáng yêu.
Đó là thói quen của Kiều Kiều, cô bé luôn mang theo vật gắn bó bên người, và thường xuyên nhìn chằm chằm vào nó, nên những thứ đó phải luôn đem theo bên mình, đề phòng lúc Tiểu Kiều không thấy sẽ đột nhiên phát bệnh.
“Bạn là ai?” Chung Mặc nghiêng đầu, vòng qua lan can chắn tầm mắt để nhìn rõ toàn bộ thân hình của Nguyên Chi Kiều.
Nguyên Chi Kiều không trả lời, Chung Mặc lại tiến thêm hai bước, ánh mắt tò mò.
Trong lúc Chung Mặc đang đánh giá cô, thì Nguyên Chi Kiều cũng đang quan sát cậu.
Chung Khánh Quốc từng du học ở nước ngoài, lúc về mang theo người vợ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, Chung Mặc chính là con trai họ. Trong sách, Chung Mặc có ngoại hình rất đẹp, tác giả cũng miêu tả tỉ mỉ đôi mắt cao mũi thẳng, tóc xoăn mềm mại, dáng người cao ráo, nhưng trong mắt Nguyên Chi Kiều hiện tại, chỉ là một cậu nhóc có tóc và lông mi xoăn tít mà thôi.
Chung Mặc bám vào hàng rào, hai má bị ép thành hai vệt hằn, đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn Nguyên Chi Kiều: “Bạn đến nhà tôi là để tìm ba tôi à?”
Người phụ nữ cuối cùng cũng đuổi tới, bà là người giúp việc chăm sóc Chung Mặc: “Thiếu gia cẩn thận, cậu lại quên lời ông nội dặn rồi, không được nói chuyện với người lạ.” Bà vừa nói vừa vội vã ôm Chung Mặc rời khỏi cổng, không quên liếc mắt mang ý chê bai về phía hai anh em Nguyên gia.
Nguyên Tri Mậu theo phản xạ phản cảm với ánh nhìn khinh thường đó: “Kiều Kiều, tụi mình đi thôi.”
Nguyên Chi Kiều lấy từ trong túi ra con sư tử nhỏ mà bác sĩ tặng, trong sách từng nhắc đến việc Chung Mặc thích đồ len, và sở thích đó bắt đầu từ nhỏ. Vì mẹ cậu, bà Colette rất giỏi đan len, không chỉ đan áo mà còn đan cả chăn và thú nhồi bông, Chung Mặc rất thích những thứ đó.
Sau này gia đình họ sa sút, họ còn nhờ vào tay nghề của bà Colette để vượt qua giai đoạn khó khăn.
Nguyên Chi Kiều muốn thử xem, liệu có thể lợi dụng con sư tử nhỏ này để đổi lấy cơ hội xem tivi hay không.
“Đợi chút.” Chung Mặc quả nhiên sáng mắt lên, lại chen đến trước lan can, lớn tiếng gọi Nguyên Chi Kiều, “Đó là... sư tử sao?”
Nguyên Chi Kiều gật đầu.
Chung Mặc hào hứng nắm chặt cổng sắt, quay sang người giúp việc: “Dì Triệu, mau mở cổng.”
Người giúp việc còn muốn can ngăn, nhưng thấy Chung Mặc chu môi như sắp khóc, đành miễn cưỡng mở cổng. Cổng vừa mở, Chung Mặc đã chạy về phía Nguyên Chi Kiều, còn Nguyên Tri Mậu sợ đối phương làm em gái bị thương, cũng sợ em bị kí©h thí©ɧ phát bệnh nên dang tay cản lại.
Chung Mặc bị cản cũng không giận, lập tức bám lấy cánh tay Nguyên Tri Mậu, chỉ vào con sư tử trong tay Nguyên Chi Kiều: “Cái đó cho mình xem được không?”
Nguyên Chi Kiều bóp con sư tử len trong tay, phần bờm được làm theo hình hoa hướng dương, giống như một con sư tử hoa. Cô nhìn cậu bé với gương mặt ngây thơ, đối với trẻ con, thẳng thắn là cách tốt nhất: “Tớ có thể đổi nó, để được xem tivi nhà cậu không?”
Chung Mặc còn chưa kịp trả lời, dì Triệu đã “chậc” một tiếng rõ to, vô cùng khinh thường: “Lấy cái đồ đó đổi tivi, còn nhỏ tuổi mà đã biết mơ tưởng.”
Nguyên Tri Mậu mơ hồ cảm nhận được ác ý từ phía đối phương, càng muốn đưa em gái rời khỏi đây hơn, bất mãn nói: “Chung Mặc, người nhà cậu thật là mất lịch sự. Kiều Kiều, tụi mình đừng xem nữa, về nhà thôi.”
“Khoan đã anh Tri Mậu,” Chung Mặc đuổi theo, mắt nhìn chằm chằm con sư tử màu vàng, rồi lại nhìn Nguyên Chi Kiều: “Cậu ấy là em gái anh à? Được thôi, cậu có thể đến nhà tớ xem tivi.”
Dì Triệu: “Thiếu gia?”
Chung Mặc không vui liếc bà ta một cái, vốn dĩ cậu đã không thích người giúp việc hay lắm lời này, nên quay sang nói với Nguyên Tri Mậu: “Bà ấy không phải người nhà tớ, bà ấy là do ba tớ thuê về để chăm sóc tớ.” Nói xong, Chung Mặc lại nhìn dì Triệu: “Anh ấy là bạn học của cháu, mẹ nói cháu có thể dẫn bạn học về nhà chơi.”
Thấy là lời dặn của phu nhân, dì Triệu không nói thêm gì nữa.
Chung Mặc vòng ra sau lưng Nguyên Tri Mậu, định nắm tay Nguyên Chi Kiều, nhưng cô dĩ nhiên gạt ra, còn cậu bị từ chối cũng không buồn, đổi sang kéo ống tay áo của cô, dắt cô vào trong công quán: “Tớ tên là Chung Mặc, chữ Chung trong đồng hồ, Mặc trong mực viết, cậu tên gì?”
Nguyên Tri Mậu lo em gái lại không để ý tới người khác như trước đây, liền trả lời trước: “Em ấy tên là Kiều Kiều, chữ Kiều trong kiều mạch.”
Chung Mặc biết được tên Nguyên Chi Kiều, lập tức huyên thuyên không ngừng, còn Nguyên Tri Mậu luôn quan sát biểu hiện của em gái, thấy cô bình tĩnh suốt quãng đường, như một người bình thường, thỉnh thoảng còn đáp lời Chung Mặc, lúc đó mới yên tâm.
Bên trong công quán được trang trí vô cùng xa hoa, đập vào mắt đầu tiên là hai bức tranh sơn dầu phương Tây, đều là tác phẩm của danh họa. Trên sàn trải những tấm thảm lớn với màu sắc rực rỡ. Trên bàn đặt những ly chén thủy tinh, xà nhà treo đèn chùm pha lê, một bên còn có đặt khung đàn piano tam giác màu trắng, không ít người hầu đang dọn dẹp.
Nguyên Chi Kiều đi theo Chung Mặc, chỉ thấy ban ngày mà trong công quán cũng bật đèn điện, chiếu sáng khắp nơi.
“Tivi ở trên lầu.” Chung Mặc vừa nói xong, liền thấy một người phụ nữ tóc xoăn bước xuống từ cầu thang, không cần đoán cũng biết là mẹ của Chung Mặc phu nhân Colette.
Colette có sống mũi cao và đôi mắt sâu, mái tóc vàng nhạt mềm mại buông trên vai, đôi mắt xanh lam như biển cả dịu dàng nhìn về phía Nguyên Chi Kiều và Nguyên Tri Mậu. Colette nghe hiểu tiếng địa phương, nhưng chỉ biết nói tiếng Anh. Thấy có khách đến, bà liền dùng tiếng Anh hỏi Chung Mặc.
Ngôn ngữ mà Colette nói, đối với Nguyên Chi Kiều thì có thể coi là Anh ngữ cổ, tuy không thành thạo nhưng cũng hiểu được phần lớn, còn đối với Nguyên Tri Mậu, dù đã học ở trường Tây thì vẫn là tiếng chim hót.
Colette biết Nguyên Tri Mậu là bạn học của con trai mình, lại thấy hai người đều tò mò về tivi nên mỉm cười tỏ ý chào đón, đồng thời bảo người hầu chuẩn bị trà bánh.
Ba người vừa lên đến lầu hai, Chung Mặc đã vội vàng chạy tới một chỗ, nhanh chóng kéo tấm khăn ren móc tay che bên ngoài ra, để lộ chiếc tivi bên trong. Màn hình tivi không lớn, có màu xám xanh, hình vuông nằm giữa một cái hộp to cồng kềnh, hai bên là những lỗ nhỏ chi chít như loa, bên phải còn có mấy cái núm vặn, trông như là nút điều chỉnh tần số.
Nguyên Chi Kiều nhìn qua một cái, cảm thấy so với gọi là tivi thì thà gọi nó là cái tủ lớn còn đúng hơn, và gần như chỉ cần nhìn một cái, cô liền từ bỏ kế hoạch sóng dài, vì thiết bị của chiếc tivi này quá cổ lỗ, căn bản không thể phát được sóng dài đủ mạnh.
Colette dặn dò Chung Mặc chỉ được xem mười phút, rồi gọi mấy người hầu đứng bên trông chừng.
Khi tivi được bật lên, màn hình lóe sáng như hoa tuyết một lát, sau đó mới hiện ra hình ảnh đen trắng.
“Đây là bộ Tương Tư do Lý Lệ Lệ đóng.” Chung Mặc chen tới bên cạnh Nguyên Chi Kiều, chỉ vào nhân vật trên màn hình bắt đầu tiết lộ nội dung.
Nguyên Tri Mậu chưa từng thấy tivi, càng chưa từng xem chương trình, nên lập tức bị thu hút, nhanh chóng chìm đắm vào đó. Nhưng thế giới của Nguyên Chi Kiều có trình độ công nghệ phát triển hơn hẳn thế giới trong sách, công nghệ toàn tức (hologram) đã rất hoàn thiện, nên với hình ảnh hỏng hoàn toàn 24K cùng nội dung cốt truyện đơn giản này, cô gần như không hề hứng thú.
Nguyên Chiêu Kiều: “Chung Mặc, tớ có thể đi xem bộ thu tín hiệu của tivi được không?”
Chung Mặc ngẩn ra, không biết Nguyên Chi Kiều đang nói gì, nhưng Colette thì có phần ngạc nhiên, không ngờ một đứa trẻ nhỏ như vậy lại biết cả thứ như bộ thu tín hiệu. Nguyên Chi Kiều giải thích sơ qua nguyên lý hoạt động của tivi cho Chung Mặc nghe, cậu nửa hiểu nửa không, đưa tay làm động tác minh họa: “Cậu đang nói đến cái chảo lớn ấy hả?”
“Đúng rồi.” Colette mỉm cười, nói với Chung Mặc: “Kiều Kiều nói đúng là cái đó, nhưng các con không được lên đó.”
Bộ thu tín hiệu của tivi đặt trên mái nhà, nhà lại cao, rất nguy hiểm, Colette đương nhiên lo lắng.
Chung Mặc nhìn về phía Nguyên Chi Kiều, nhưng không hiểu sao, cậu lại không muốn nói với cô là mẹ mình không đồng ý, nên bắt đầu nài nỉ Colette, mong bà đồng ý. Thấy sắc mặt Colette càng lúc càng khó coi, Nguyên Chi Kiều nghĩ đến thiết lập nhân vật “Kiều Kiều”, lại nhìn thoáng qua Nguyên Tri Mậu đang chăm chú vào chương trình truyền hình, không do dự lâu, lập tức dùng một câu tiếng Anh không quá trôi chảy lên tiếng.
Nguyên Chiêu Kiều bày tỏ rằng mình chỉ muốn nhìn từ xa một cái, chứ không chạm vào hay nghịch phá gì cả.
Lần này Colette càng kinh ngạc hơn, bà nhìn Nguyên Chi Kiều một hồi lâu, ánh mắt không ngừng quan sát đánh giá. Bà theo chồng về nước, đây là lần đầu tiên bà thấy một đứa trẻ bản xứ biết nói tiếng Anh. Colette ngồi xuống bên cạnh Nguyên Chi Kiều, dịu dàng hỏi thăm hoàn cảnh gia đình cô, và hỏi cô học tiếng Anh từ đâu.
Nguyên Chi Kiều đổ việc học tiếng Anh là nhờ trường của Nguyên Tri Mậu, sau đó lại một lần nữa đưa ra yêu cầu được xem.
Lần này Colette không từ chối, bà xoa đầu Nguyên Chi Kiều, không ngớt lời khen ngợi khả năng nói tiếng Anh của cô, còn bảo cô có rảnh thì cứ đến công quán chơi.
Nguyên Chi Kiều đáp ứng cho có lệ, nhưng tâm trí thì hoàn toàn đặt vào bộ thu tín hiệu.
“Vào nhà chứ làm gì.” Nguyên Chi Kiều đáp tự nhiên.
“Không được, không được.” Nguyên Tri Mậu vội xua tay: “Chúng ta đâu có quen với ông chủ Chung, đi vào như vậy sẽ bị đuổi ra mất.”
Nguyên Chi Kiều nhíu mày, ra là nãy giờ nói nhiều như vậy, chỉ là để đưa cô đến xem cái nhà từ ngoài đường?
“Vậy trong đó có xem được tivi không?”
Nhân vật nguyên bản không thể tiếp cận công nghệ tiên tiến của thế giới này, Nguyên Chi Kiều không thể dùng kỹ thuật để đưa ý thức trở về thế giới ban đầu, đành thử sử dụng tín hiệu sóng dài để phát tín hiệu, xem có thể liên lạc với thế giới ban đầu hay không, để người bên đó tới đón mình.
Tivi hiển thị hình ảnh chính là sử dụng sóng dài, vì thế Nguyên Chi Kiều mới cần tìm tivi.
Nguyên Chi Kiều đột nhiên nhìn đối phương: “Chung Khánh Quốc là ông Chung đó à?”
“Đúng vậy.” Nguyên Tri Mậu gật đầu, không hiểu sao em gái lại hỏi như thế: “Ông Chung Khánh Quốc có một cậu con trai sáu tuổi, tên là Chung Mặc, tuần trước mới nhập học ở trường chúng ta, học cùng lớp với anh. Lẽ ra cậu ta phải học lớp nhỏ, nhưng nghe nói từng đi du học ở nước ngoài, kiến thức lớp nhỏ học hết rồi, nên được phân vào lớp của tụi anh.”
Ánh mắt Nguyên Chi Kiều lóe lên. Chung Mặc, chính là nam phụ trong cuốn tiểu thuyết bi tình này.
Chung Mặc sinh ra trong gia đình thương nhân giàu có, nhưng số phận lại rất lận đận. Thuở nhỏ bị quân phiệt để mắt tới khiến gia đình tan nát, lớn lên bị người ta nhận nuôi rồi vướng vào tình cảm đau khổ, đến tuổi trưởng thành lại bị đấu tố khiến thân thể tàn tật, u uất mà qua đời.
“Đi thôi Kiều Kiều, anh dẫn em đi chỗ khác chơi, em muốn đến trường của tụi anh xem thử không?” Nguyên Tri Mậu nắm tay Nguyên Chi Kiều định rời đi, nhưng cô lại quay đầu nhìn về phía tòa công quán.
Đúng lúc đó, trong công quán vang lên tiếng động.
“Thiếu gia, chậm thôi.” Giọng quát của phụ nữ vang lên, kế đó, cánh cửa gỗ trắng mở ra, một cậu bé chạy nhảy từ trong bước ra.
Cậu bé có khuôn mặt trắng trẻo, mặc một bộ comple nâu, áo gilê kẻ caro phủ ngoài áo sơ mi trắng, trông như một quý ông nhỏ. Chung Mặc có mái tóc xoăn ngắn, khi chạy nhìn không khác gì một quả bông tắm màu đen xù xì sinh động.
Cậu chạy ngang qua đài phun nước trước cửa, ánh mắt vừa vặn chạm vào Nguyên Chiêu Kiều đang đứng ngoài hàng rào sắt hoa văn.
Đó là thói quen của Kiều Kiều, cô bé luôn mang theo vật gắn bó bên người, và thường xuyên nhìn chằm chằm vào nó, nên những thứ đó phải luôn đem theo bên mình, đề phòng lúc Tiểu Kiều không thấy sẽ đột nhiên phát bệnh.
“Bạn là ai?” Chung Mặc nghiêng đầu, vòng qua lan can chắn tầm mắt để nhìn rõ toàn bộ thân hình của Nguyên Chi Kiều.
Nguyên Chi Kiều không trả lời, Chung Mặc lại tiến thêm hai bước, ánh mắt tò mò.
Trong lúc Chung Mặc đang đánh giá cô, thì Nguyên Chi Kiều cũng đang quan sát cậu.
Chung Khánh Quốc từng du học ở nước ngoài, lúc về mang theo người vợ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, Chung Mặc chính là con trai họ. Trong sách, Chung Mặc có ngoại hình rất đẹp, tác giả cũng miêu tả tỉ mỉ đôi mắt cao mũi thẳng, tóc xoăn mềm mại, dáng người cao ráo, nhưng trong mắt Nguyên Chi Kiều hiện tại, chỉ là một cậu nhóc có tóc và lông mi xoăn tít mà thôi.
Chung Mặc bám vào hàng rào, hai má bị ép thành hai vệt hằn, đôi mắt nâu sâu thẳm nhìn Nguyên Chi Kiều: “Bạn đến nhà tôi là để tìm ba tôi à?”
Người phụ nữ cuối cùng cũng đuổi tới, bà là người giúp việc chăm sóc Chung Mặc: “Thiếu gia cẩn thận, cậu lại quên lời ông nội dặn rồi, không được nói chuyện với người lạ.” Bà vừa nói vừa vội vã ôm Chung Mặc rời khỏi cổng, không quên liếc mắt mang ý chê bai về phía hai anh em Nguyên gia.
Nguyên Tri Mậu theo phản xạ phản cảm với ánh nhìn khinh thường đó: “Kiều Kiều, tụi mình đi thôi.”
Nguyên Chi Kiều lấy từ trong túi ra con sư tử nhỏ mà bác sĩ tặng, trong sách từng nhắc đến việc Chung Mặc thích đồ len, và sở thích đó bắt đầu từ nhỏ. Vì mẹ cậu, bà Colette rất giỏi đan len, không chỉ đan áo mà còn đan cả chăn và thú nhồi bông, Chung Mặc rất thích những thứ đó.
Sau này gia đình họ sa sút, họ còn nhờ vào tay nghề của bà Colette để vượt qua giai đoạn khó khăn.
Nguyên Chi Kiều muốn thử xem, liệu có thể lợi dụng con sư tử nhỏ này để đổi lấy cơ hội xem tivi hay không.
“Đợi chút.” Chung Mặc quả nhiên sáng mắt lên, lại chen đến trước lan can, lớn tiếng gọi Nguyên Chi Kiều, “Đó là... sư tử sao?”
Nguyên Chi Kiều gật đầu.
Chung Mặc hào hứng nắm chặt cổng sắt, quay sang người giúp việc: “Dì Triệu, mau mở cổng.”
Người giúp việc còn muốn can ngăn, nhưng thấy Chung Mặc chu môi như sắp khóc, đành miễn cưỡng mở cổng. Cổng vừa mở, Chung Mặc đã chạy về phía Nguyên Chi Kiều, còn Nguyên Tri Mậu sợ đối phương làm em gái bị thương, cũng sợ em bị kí©h thí©ɧ phát bệnh nên dang tay cản lại.
Chung Mặc bị cản cũng không giận, lập tức bám lấy cánh tay Nguyên Tri Mậu, chỉ vào con sư tử trong tay Nguyên Chi Kiều: “Cái đó cho mình xem được không?”
Nguyên Chi Kiều bóp con sư tử len trong tay, phần bờm được làm theo hình hoa hướng dương, giống như một con sư tử hoa. Cô nhìn cậu bé với gương mặt ngây thơ, đối với trẻ con, thẳng thắn là cách tốt nhất: “Tớ có thể đổi nó, để được xem tivi nhà cậu không?”
Chung Mặc còn chưa kịp trả lời, dì Triệu đã “chậc” một tiếng rõ to, vô cùng khinh thường: “Lấy cái đồ đó đổi tivi, còn nhỏ tuổi mà đã biết mơ tưởng.”
Nguyên Tri Mậu mơ hồ cảm nhận được ác ý từ phía đối phương, càng muốn đưa em gái rời khỏi đây hơn, bất mãn nói: “Chung Mặc, người nhà cậu thật là mất lịch sự. Kiều Kiều, tụi mình đừng xem nữa, về nhà thôi.”
“Khoan đã anh Tri Mậu,” Chung Mặc đuổi theo, mắt nhìn chằm chằm con sư tử màu vàng, rồi lại nhìn Nguyên Chi Kiều: “Cậu ấy là em gái anh à? Được thôi, cậu có thể đến nhà tớ xem tivi.”
Dì Triệu: “Thiếu gia?”
Chung Mặc không vui liếc bà ta một cái, vốn dĩ cậu đã không thích người giúp việc hay lắm lời này, nên quay sang nói với Nguyên Tri Mậu: “Bà ấy không phải người nhà tớ, bà ấy là do ba tớ thuê về để chăm sóc tớ.” Nói xong, Chung Mặc lại nhìn dì Triệu: “Anh ấy là bạn học của cháu, mẹ nói cháu có thể dẫn bạn học về nhà chơi.”
Thấy là lời dặn của phu nhân, dì Triệu không nói thêm gì nữa.
Chung Mặc vòng ra sau lưng Nguyên Tri Mậu, định nắm tay Nguyên Chi Kiều, nhưng cô dĩ nhiên gạt ra, còn cậu bị từ chối cũng không buồn, đổi sang kéo ống tay áo của cô, dắt cô vào trong công quán: “Tớ tên là Chung Mặc, chữ Chung trong đồng hồ, Mặc trong mực viết, cậu tên gì?”
Nguyên Tri Mậu lo em gái lại không để ý tới người khác như trước đây, liền trả lời trước: “Em ấy tên là Kiều Kiều, chữ Kiều trong kiều mạch.”
Chung Mặc biết được tên Nguyên Chi Kiều, lập tức huyên thuyên không ngừng, còn Nguyên Tri Mậu luôn quan sát biểu hiện của em gái, thấy cô bình tĩnh suốt quãng đường, như một người bình thường, thỉnh thoảng còn đáp lời Chung Mặc, lúc đó mới yên tâm.
Bên trong công quán được trang trí vô cùng xa hoa, đập vào mắt đầu tiên là hai bức tranh sơn dầu phương Tây, đều là tác phẩm của danh họa. Trên sàn trải những tấm thảm lớn với màu sắc rực rỡ. Trên bàn đặt những ly chén thủy tinh, xà nhà treo đèn chùm pha lê, một bên còn có đặt khung đàn piano tam giác màu trắng, không ít người hầu đang dọn dẹp.
Nguyên Chi Kiều đi theo Chung Mặc, chỉ thấy ban ngày mà trong công quán cũng bật đèn điện, chiếu sáng khắp nơi.
“Tivi ở trên lầu.” Chung Mặc vừa nói xong, liền thấy một người phụ nữ tóc xoăn bước xuống từ cầu thang, không cần đoán cũng biết là mẹ của Chung Mặc phu nhân Colette.
Colette có sống mũi cao và đôi mắt sâu, mái tóc vàng nhạt mềm mại buông trên vai, đôi mắt xanh lam như biển cả dịu dàng nhìn về phía Nguyên Chi Kiều và Nguyên Tri Mậu. Colette nghe hiểu tiếng địa phương, nhưng chỉ biết nói tiếng Anh. Thấy có khách đến, bà liền dùng tiếng Anh hỏi Chung Mặc.
Ngôn ngữ mà Colette nói, đối với Nguyên Chi Kiều thì có thể coi là Anh ngữ cổ, tuy không thành thạo nhưng cũng hiểu được phần lớn, còn đối với Nguyên Tri Mậu, dù đã học ở trường Tây thì vẫn là tiếng chim hót.
Colette biết Nguyên Tri Mậu là bạn học của con trai mình, lại thấy hai người đều tò mò về tivi nên mỉm cười tỏ ý chào đón, đồng thời bảo người hầu chuẩn bị trà bánh.
Ba người vừa lên đến lầu hai, Chung Mặc đã vội vàng chạy tới một chỗ, nhanh chóng kéo tấm khăn ren móc tay che bên ngoài ra, để lộ chiếc tivi bên trong. Màn hình tivi không lớn, có màu xám xanh, hình vuông nằm giữa một cái hộp to cồng kềnh, hai bên là những lỗ nhỏ chi chít như loa, bên phải còn có mấy cái núm vặn, trông như là nút điều chỉnh tần số.
Nguyên Chi Kiều nhìn qua một cái, cảm thấy so với gọi là tivi thì thà gọi nó là cái tủ lớn còn đúng hơn, và gần như chỉ cần nhìn một cái, cô liền từ bỏ kế hoạch sóng dài, vì thiết bị của chiếc tivi này quá cổ lỗ, căn bản không thể phát được sóng dài đủ mạnh.
Colette dặn dò Chung Mặc chỉ được xem mười phút, rồi gọi mấy người hầu đứng bên trông chừng.
Khi tivi được bật lên, màn hình lóe sáng như hoa tuyết một lát, sau đó mới hiện ra hình ảnh đen trắng.
“Đây là bộ Tương Tư do Lý Lệ Lệ đóng.” Chung Mặc chen tới bên cạnh Nguyên Chi Kiều, chỉ vào nhân vật trên màn hình bắt đầu tiết lộ nội dung.
Nguyên Tri Mậu chưa từng thấy tivi, càng chưa từng xem chương trình, nên lập tức bị thu hút, nhanh chóng chìm đắm vào đó. Nhưng thế giới của Nguyên Chi Kiều có trình độ công nghệ phát triển hơn hẳn thế giới trong sách, công nghệ toàn tức (hologram) đã rất hoàn thiện, nên với hình ảnh hỏng hoàn toàn 24K cùng nội dung cốt truyện đơn giản này, cô gần như không hề hứng thú.
Nguyên Chiêu Kiều: “Chung Mặc, tớ có thể đi xem bộ thu tín hiệu của tivi được không?”
Chung Mặc ngẩn ra, không biết Nguyên Chi Kiều đang nói gì, nhưng Colette thì có phần ngạc nhiên, không ngờ một đứa trẻ nhỏ như vậy lại biết cả thứ như bộ thu tín hiệu. Nguyên Chi Kiều giải thích sơ qua nguyên lý hoạt động của tivi cho Chung Mặc nghe, cậu nửa hiểu nửa không, đưa tay làm động tác minh họa: “Cậu đang nói đến cái chảo lớn ấy hả?”
“Đúng rồi.” Colette mỉm cười, nói với Chung Mặc: “Kiều Kiều nói đúng là cái đó, nhưng các con không được lên đó.”
Bộ thu tín hiệu của tivi đặt trên mái nhà, nhà lại cao, rất nguy hiểm, Colette đương nhiên lo lắng.
Chung Mặc nhìn về phía Nguyên Chi Kiều, nhưng không hiểu sao, cậu lại không muốn nói với cô là mẹ mình không đồng ý, nên bắt đầu nài nỉ Colette, mong bà đồng ý. Thấy sắc mặt Colette càng lúc càng khó coi, Nguyên Chi Kiều nghĩ đến thiết lập nhân vật “Kiều Kiều”, lại nhìn thoáng qua Nguyên Tri Mậu đang chăm chú vào chương trình truyền hình, không do dự lâu, lập tức dùng một câu tiếng Anh không quá trôi chảy lên tiếng.
Nguyên Chiêu Kiều bày tỏ rằng mình chỉ muốn nhìn từ xa một cái, chứ không chạm vào hay nghịch phá gì cả.
Lần này Colette càng kinh ngạc hơn, bà nhìn Nguyên Chi Kiều một hồi lâu, ánh mắt không ngừng quan sát đánh giá. Bà theo chồng về nước, đây là lần đầu tiên bà thấy một đứa trẻ bản xứ biết nói tiếng Anh. Colette ngồi xuống bên cạnh Nguyên Chi Kiều, dịu dàng hỏi thăm hoàn cảnh gia đình cô, và hỏi cô học tiếng Anh từ đâu.
Nguyên Chi Kiều đổ việc học tiếng Anh là nhờ trường của Nguyên Tri Mậu, sau đó lại một lần nữa đưa ra yêu cầu được xem.
Lần này Colette không từ chối, bà xoa đầu Nguyên Chi Kiều, không ngớt lời khen ngợi khả năng nói tiếng Anh của cô, còn bảo cô có rảnh thì cứ đến công quán chơi.
Nguyên Chi Kiều đáp ứng cho có lệ, nhưng tâm trí thì hoàn toàn đặt vào bộ thu tín hiệu.
2
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
