TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Nguyên Thiện khựng tay lại khi đang cầm đồng bạc: “Bao nhiêu?”

“Hai hào.” Y tá lặp lại lần nữa, như thể nhìn thấu được nghi vấn của Nguyên Thiện, cô chủ động giải thích: “Chúng tôi là một bệnh viện từ thiện.”

“Nếu đã rẻ như vậy, vì sao...” Nguyên Thiện nhìn vào số lượng bệnh nhân ít ỏi trong bệnh viện, ý tứ không cần nói cũng hiểu.

Y tá tất nhiên biết Nguyên Thiện muốn hỏi gì: “Bác sĩ ban đầu muốn mở bệnh viện ở khu lao động nghèo, như vậy mới có thể giúp được nhiều người hơn, nhưng...” Lông mày thanh tú của y tá hơi nhíu lại, trên gương mặt lộ ra vẻ ưu tư: “Xét về an toàn, cuối cùng bác sĩ vẫn quyết định đặt bệnh viện trong khu tô giới.”

“Không phải là chúng tôi không có bệnh nhân, mà là bệnh nhân chỉ khi không còn đường nào khác mới chọn đến bệnh viện Mary, tôi nghĩ... có lẽ họ sợ bộ đồ của chúng tôi.”

Nguyên Thiện thầm gật đầu đồng ý. Lần đầu ông gặp bác sĩ Tây, cũng bị dọa cho giật mình, chỉ vì họ đều mặc toàn trắng, giống như người đưa tang. Dù bệnh nhân biết họ là bác sĩ, nhưng khắp nơi đều là người mặc đồ giống "đưa tang" thế kia, trong lòng sao không cảm thấy xui rủi, như thể khám một lần là hồn lìa khỏi xác vậy, bệnh nhân ít cũng là điều dễ hiểu.

Nguyên Thiện nhớ lại tiệm thuốc Đông y của nhà mình, nhà họ Nguyên mấy đời làm nghề y, đến đời ông, tiền thuốc đã được coi là rất phải chăng rồi. Các tiệm thuốc Đông y khác một thang thuốc mấy chục đồng, còn ở chỗ ông chỉ hơn mười đồng, rẻ nhất thì vài đồng cũng mua được. Nhưng so với bệnh viện Mary thì vẫn còn đắt hơn nhiều.

Nguyên Thiện tuy cho con học trường mới kiểu Tây, nhưng ông chưa từng nghĩ sẽ có người ngoại quốc thật tâm giúp dân nghèo.

Sau khi thanh toán xong, Nguyên Thiện quay lại xem Nguyên Chi Kiều, lúc đặt tay lên trán cô thì đã không còn sốt, ông không khỏi cảm thán trước hiệu quả nhanh chóng của thuốc Tây.

Ra khỏi cổng bệnh viện, Nguyên Chi Kiều phát hiện trước cửa có thêm một ông thầy bói. Ông đeo kính đen, mặc áo dài đen, đi giày vải trắng, đang thong thả ngồi trên ghế xếp nhỏ.

Thầy bói đầu tiên nhìn thấy Nguyên Thiện gã lắc đầu, thấy Nguyên Tri Hà sau lưng ông gã lầm bầm một tiếng, đến khi thấy được nửa người của Nguyên Chi Kiều thì bất ngờ thở dài, lẩm bẩm: “Tiếc quá, đáng tiếc...”

Nguyên Thiện nhíu mày, quyết định hoàn toàn lờ đi.

Họ đứng đợi xe kéo tay tại chỗ, nhưng thường ngày ba phút có một chiếc, hôm nay mười phút trôi qua mà chẳng thấy chiếc nào. Trong lúc chờ đợi, Nguyên Chi Kiều nghiêng đầu quan sát ông thầy bói.

Người này da trắng đến mức gần như chưa từng dãi nắng, hoàn toàn không giống một thầy tướng số giang hồ thường xuyên rong ruổi kiếm sống.

Đôi mắt của ông ta ẩn sau cặp kính đen, ánh mắt đường hoàng dừng lại trên mặt Nguyên Thiện. Thấy Nguyên Thiện làm như không nghe thấy, ông ta ho mạnh một tiếng, tự mình bắt đầu nói: “Tôi thấy ông là người làm nghề y, tiếc là...” Nói xong, lại lắc đầu, như thể thật sự tiếc nuối.

“Tiếc cái gì?” Nguyên Tri Hà không nén được tò mò, cất tiếng hỏi.

Ông thầy bói nhướn mày, giọng nói nâng cao: “Tiếc là cả đời tích đức hành thiện, cuối cùng lại chết nơi đất khách quê người.”

“Ông nói bậy,” Nguyên Tri Hà ba bước thành hai vội vàng bước lên, nhổ hai cái: “Điềm xấu nhổ hết đi, không tính nữa.”

“Cô bé con, cháu không tin sao?”

Nguyên Tri Hà quay đầu không đáp, thầy bói lại bắt chước dáng vẻ của cô bĩu môi, nhìn sang Nguyên Chi Kiều bên cạnh: “Em gái cháu, năm nay năm tuổi phải không?”

Nghe vậy, mắt Nguyên Tri Hà hơi trợn tròn, quay phắt đầu lại, chỉ thấy thầy bói bấm ngón tay, rồi đọc ra địa chỉ nhà mình.

Nguyên Tri Hà mở to mắt hơn, kinh ngạc nói: “Ông... sao ông biết?” Cô liếc nhìn Nguyên Thiện, thấy ông cũng có phần ngạc nhiên nhưng không tỏ vẻ không vui vì lời mình nói, cô mới yên tâm.

Thầy bói cười hì hì hai tiếng, rồi nhanh chóng thu lại nụ cười: “Tôi còn biết, cha cháu sẽ chết đói, cháu sẽ chết vì bị chồng bạo hành, anh cháu bị hãm hại mà chết, còn em cháu thì định sẵn không sống qua sáu tuổi.”

Nghe xong, Nguyên Thiện tức giận, lập tức nắm tay Nguyên Chi Kiều và Nguyên Tri Hà, bước nhanh rời đi, nhưng Nguyên Chi Kiều bất ngờ giãy khỏi tay ông, quay người lại nhìn ông thầy bói.

“Tôi chết như thế nào?” Nguyên Chi Kiều lặng lẽ nhìn ông ta, trong lòng nghĩ, người này lại biết được cốt truyện nhà họ Nguyên, chẳng lẽ cũng giống mình là người xuyên sách?

Thầy bói đẩy gọng kính, giọng thong thả: “Chết đuối.” nói xong liền nghiêng người về phía trước như muốn nhìn rõ biểu cảm hoảng sợ của cô, nhưng ngay giây tiếp theo, lại bị chính mình làm cho kinh ngạc, hét lớn một tiếng: “Không đúng không đúng...”

Ông ta đẩy kính lên trán, để lộ đôi mắt dài hẹp, chăm chú nhìn chằm chằm vào Nguyên Chi Kiều: “Là chết vì bệnh...”

Nguyên Thiện giận đến sôi máu, bước nhanh vài bước đẩy thầy bói một cái suýt ngã: “Còn dám nói bậy, tôi sẽ dạy dỗ ông một trận.”

Thầy bói đeo lại kính, từ từ ngồi thẳng dậy, hoàn toàn không sợ vẻ mặt giận dữ của Nguyên Thiện: “Cho dù tôi không nói, chuyện cũng sẽ xảy ra, chẳng phải tôi nói bừa. Nhưng...” Ông nhìn Nguyên Thiện: “không phải không có cách hóa giải...”

Nguyên Chi Kiều không đợi ông ta nói hết, kéo tay áo Nguyên Thiện quay người rời đi.

Là cô nghĩ sai rồi, ông thầy bói này chỉ tình cờ đoán trúng mà thôi.

Nguyên Thiện giận đến cực điểm, tất nhiên không muốn nghe thêm, chỉ có Nguyên Tri Hà lo lắng cho hai người họ, vẫn muốn nghe thử cách hóa giải mà ông thầy nói.

Thầy bói thấy còn một cô gái ở lại, cũng không chê, lập tức xòe tay ra, ra hiệu phải trả tiền trước.

Nguyên Tri Hà ngượng ngùng vặn tay, cô không có tiền.

Khi còn đang do dự không biết phải làm sao, thì Nguyên Chi Kiều quay đầu gọi cô: “Chị, về nhà thôi.”

Em gái rất hiếm khi gọi cô là chị, vừa nghe xong, Nguyên Tri Hà lập tức không quan tâm đến thầy bói nữa, chạy đến bên Nguyên Chi Kiều: “Kiều Kiều, vừa rồi em nói gì cơ?”

Nguyên Chi Kiều ngoan ngoãn nắm lại tay cô, biết chị gái muốn nghe gì, bèn gọi thêm một tiếng chị nữa, quả nhiên khiến Nguyên Tri Hà vui sướиɠ, lại bắt đầu kể chuyện xưa.

Nguyên Chi Kiều quay đầu lại, thấy thầy bói đang lặng lẽ ngồi xổm dưới cửa sổ, mà nơi đó chính là phòng khám của bác sĩ. Người này dựa vào nghe lén để lấy thông tin cơ bản về bệnh nhân, quả thật chỉ là một kẻ lừa gạt.

Nguyên Chi Kiều dời mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Thầy bói ngồi xổm dưới cửa sổ, đưa ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn về phía gia đình Nguyên Chi Kiều đang đi xa. Ông ta phủi mẩu ráy tai dính trên tay, thổi thổi, tháo kính xuống, nheo mắt nhìn theo bóng lưng cô, lẩm bẩm: “Lần đầu tiên thấy một người mà tương lai thay đổi không ngừng, mệnh cách như vậy, có khi thật sự có thể thay đổi kết cục của những người xung quanh.”

Nguyên Chi Kiều hoàn toàn không hay biết gì.

Ba người về đến nhà, Nguyên Thiện lập tức bảo Lương Hoa chuẩn bị lá bưởi.

Mẹ là Lương Hoa bị bó chân, đi lại bất tiện, bà đưa lá bưởi cho chồng rồi sờ trán Nguyên Chi Kiều: “Tổ tiên phù hộ, cuối cùng cũng hết sốt rồi,” Lương Hoa xót xa nhìn con, vuốt tóc mềm của cô: “Kiều Kiều nếu khó chịu thì phải nói với mẹ nhé.”

Nguyên Chi Kiều không đáp, giống hệt nguyên chủ.

Nguyên Thiện lấy lá bưởi vỗ lên người mình, nói là để xua đuổi vận xui, sau đó gọi Nguyên Tri Hà và Nguyên Chi Kiều lại, vỗ cho cả hai, còn dặn tối nay phải dùng lá bưởi tắm.

Anh trai Nguyên Tri Mậu cũng chạy lại, cậu và Nguyên Tri Hà là cặp song sinh khác trứng, dù là anh nhưng lại thấp hơn em gái.

Nghe em gái khỏi bệnh, cậu ghé sát Nguyên Chi Kiều: “Kiều Kiều, anh dẫn em ra ngoài chơi nhé?”

Nguyên Chi Kiều nhìn cậu: “Đi đâu?” Nếu có thể hiểu rõ hơn về thế giới này, biết đâu cô sẽ tìm được cách quay về.

Thấy cô chịu nói chuyện, Nguyên Tri Mậu mừng rỡ chẳng khác gì Nguyên Tri Hà lúc nãy: “Chiêu Chiêu chịu nói với anh rồi.” Cậu vỗ ngực: “Nói đi, em muốn đi đâu, anh sẽ dẫn em đi.”

Nguyên Chi Kiều giọng thản nhiên: “Em muốn đến chỗ có tín hiệu điện.”

Nguyên Tri Mậu sững người: “Không được không được, chúng ta học trong trường Tây rồi, điện nguy hiểm lắm, Kiều Kiều không được chơi với điện.”

Nguyên Chi Kiều im lặng hai giây: “Em không chơi điện...” Cô nghĩ ngợi, cuối cùng nhớ lại vài từ cổ điển: “Em muốn xem tivi, trạm tín hiệu gì đó.”

Nguyên Tri Mậu hơi bất ngờ, trong thành phố chỉ khu tô giới là có điện khắp nơi, những chỗ khác dù có điện thì do chi phí đắt đỏ nên ít ai dùng đèn hay thiết bị điện, tivi thì càng hiếm. Một đứa bé như Kiều Kiều, sao lại biết đến mấy thứ đó?

Chưa kịp nghĩ kỹ, Nguyên Chi Kiều lại hỏi, lúc này Nguyên Tri Mậu mới phát hiện, hôm nay Kiều Kiều nói nhiều lạ thường, cũng không tự cô lập như mọi khi.

“Kiều Kiều biết đến mấy thứ mới lạ thì vui phải không?” Nguyên Tri Mậu nói theo suy đoán của mình, nếu như vậy thật, thì cậu không thể từ chối.

Nguyên Tri Mậu dắt cô ra ngoài: “Anh không biết trạm tín hiệu ở đâu, dù có thì cũng bị người lớn kiểm soát, tụi mình không thấy được.”

“Nhưng, anh biết chỗ có tivi.”

Chưa đợi cô hỏi, cậu tiếp: “Chung đại thiện nhân năm ngoái về mới về nước, mang về một cái tivi thật to, anh đưa em đến biệt thự của ông ấy xem.”

“Chung đại thiện nhân là thương gia lớn ở Lăng thành, nhà ông ấy giàu lắm.” Nói tới đây, cậu hạ thấp giọng, bắt chước người lớn tiết lộ bí mật: “Ba nói, ông Chung ghê gớm lắm, đến tướng quân còn phải nể mặt.”

Nguyên Tri Mậu dắt tay cô, khéo léo tránh xe cộ trên đường, vòng qua từng hàng quán: “Ông Chung về nước rồi tặng cho Lăng thành một bệnh viện và một trường học, chờ em lớn lên trường cũng xây xong rồi, đến lúc đó em có thể đến đó học.”

Nguyên Chi Kiều nhìn quanh, quần áo cũ mới xen kẽ, đàn ông đã bỏ búi tóc thời xưa, chỉ giữ lại trường sam, áo dài và giày vải. Phụ nữ cũng không mặc đồ cũ, mà chọn sườn xám, dù là người bảo thủ cũng mặc loại tay dài, để lộ cổ tay và cổ.

Khắp nơi là tiệm cắt tóc, chỉ cần chữ “Tóc”, một cái ghế, một tấm vải dài che tóc, thêm cái hộp gỗ là đủ mở hàng.

Bên cạnh tiệm cắt tóc thường là tiệm nhổ lông mặt, còn đơn giản hơn, hầu như không có biển hiệu, chỉ nhìn vào sợi chỉ dài và kem trên tay bà lão mới biết là thợ nhổ mặt.

Không đủ tiền đến tiệm làm đẹp thì đến đây, nhổ sạch lông tơ trên mặt để da mịn màng hơn.

Ngoài các gánh hàng rong còn có nhiều cửa tiệm cố định, chủ yếu là quán ăn, trà thất và phòng đánh bài. Trên đường cũng thấy lính tuần tra mặc đồng phục mang vũ khí. Dù là tuần tra, nhưng trông họ rất thoải mái, đi một vòng rồi vào phòng bài cười nói vui vẻ.

Càng đến gần khu tô giới, phố xá càng sầm uất. Trẻ bán báo nhan nhản, đeo túi đưa thư lớn, vừa rao vừa chạy khắp nơi. Ngoài ra còn có bé gái bán hoa và bé trai đánh giày.

Nguyên Tri Mậu cố ý chọn đường ít người, nhưng vẫn rất sợ gặp bọn buôn người. Cứ đi vài bước lại nhìn quanh, tay nắm chặt tay Kiều Kiều.

Biên giới tô giới như một ranh giới rõ rệt, cô nhận ra nơi này khác hẳn khu cũ. Tô giới canh phòng nghiêm ngặt, vài trăm mét là có lính gác. Đàn ông ăn mặc tươm tất, hiếm ai mặc trường sam, nếu có thì cũng đeo kính, nuôi râu để trông trí thức.

Phụ nữ phần lớn mặc đồ Tây, dù mặc sườn xám thì cũng là loại ngắn trên gối, màu sắc kiểu dáng rực rỡ tươi mới.

Ngoài ra còn có nhiều người ngoại quốc, rất ít người bán hàng rong, nếu có cũng nhanh chóng bị lính đuổi đi.

Nguyên Chi Kiều vốn là cán bộ kiểm chứng thông tin ở thế giới cũ, cô nhận thấy thế giới trong sách dù hư cấu nhưng rõ ràng tham khảo từ lịch sử mấy trăm năm trước, mà những thứ đó từng học ở sách giáo khoa, dù trí nhớ tốt đến đâu, nay cũng quên gần hết.

Nhìn đám lính và xe cộ, cô nghĩ, nếu không thể rời khỏi thế giới này, thì chắc chắn sẽ bị dòng thác lịch sử nuốt chửng, vùng vẫy trong chiến loạn và thiên tai.

“Đến rồi.” Nguyên Tri Mậu vui mừng chỉ vào căn biệt thự ba tầng kiểu Tây, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: “Kiều Kiều, nhìn kìa, đó là nhà ông Chung đó.”

Nguyên Chi Kiều nhìn theo tay cậu, thấy ngay trên nóc nhà là một thiết bị thu tín hiệu khổng lồ, màu trắng xanh, mấy chiếc ăng-ten dài chỉa chéo lên bầu trời.

Nguyên Chi Kiều lập tức định bước vào, nhưng bị Nguyên Tri Mậu kéo lại.

2

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.