TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1

Nóng.

Không khí như hơi nước bị đun sôi, bỏng rát khiến Nguyên Chi Kiều khó thở.

Nguyên Chi Kiều muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, phải giãy giụa rất lâu mới nhìn rõ thế giới trước mắt. Thì ra cô đang ngồi trên một chiếc xe kéo tay, có người đang ôm lấy cô, ngoài ra bên cạnh cô còn có một người đàn ông.

Nguyên Chi Kiều lơ mơ, vừa cử động một chút, cả người đã dấy lên một cơn tê dại lạnh buốt.

“Ba ơi, Kiều Kiều tỉnh rồi.”

Người ôm cô lên tiếng, Nguyên Chi Kiều quay đầu lại, là một bé gái khoảng mười hai tuổi. Cô bé buộc hai bím tóc sau tai, cùng với người đàn ông bên cạnh đều là người xa lạ.

Nguyên Chi Kiều vừa định mở miệng thì ký ức của nguyên chủ như mưa đá rơi xuống dồn dập.

Sau khi tiếp nhận hết ký ức, Nguyên Chi Kiều mới biết mình đã xuyên vào cuốn ngược văn vừa đọc xong có tên “Phi Luyến”, mà gia đình nguyên chủ chỉ là pháo hôi được nhắc sơ qua ở đầu và cuối truyện.

Nhà họ Nguyên có ba đứa con, lớn là một cặp song sinh long phượng, nhỏ nhất là nguyên chủ năm tuổi. Nguyên chủ không có tên thật, chỉ có nhủ danh là Kiều Kiều, hiện đang sốt cao. Chị gái và ba của cô đang đưa cô đến phòng khám Tây y gần nhất.

Nguyên chủ mắc hội chứng Asperger, đầu óc thông minh nhưng hành vi cứng nhắc, hầu như không giao tiếp với ai, tính cách vô cùng cô lập.

Nguyên Chi Kiều quan sát cha và chị gái. Người cha trẻ trung tuấn tú, mặc một chiếc áo dài tay màu lam nhạt, trên vải có in họa tiết trúc xanh nhạt, trông tầm ngoài ba mươi tuổi.

Cha là Nguyên Thiện thấy Nguyên Chi Kiều nhìn mình, liền nở một nụ cười ôn hòa.

Nguyên Chi Kiều tránh ánh mắt ông, cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của mình. Đây là một thế giới hư cấu, tác giả của nguyên tác rõ ràng đã tham khảo thời Dân quốc, nên hoàn cảnh nơi đây khá tương đồng.

Hiện tại, có lẽ đang là phần mở đầu của truyện, nữ chính Đường Hi chào đời. Nguyên chủ “Kiều Kiều” chính là người trợ giúp đắc lực cho sự ra đời của nữ chính.

[Con gái nhà họ Nguyên cứu mẹ Đường khỏi chết đuối, hy sinh tính mạng, mẹ Đường sinh non và trở thành danh kỹ.]

Nữ chính khi sinh ra không được mang theo tiếc nuối, cho nên trong phiên ngoại, tác giả một lần nữa nhắc đến nhà họ Nguyên.

Trước lúc lâm chung, mẹ Đường kể lại hoàn cảnh ra đời của nữ chính, hy vọng cô có thể đến viếng “Kiều Kiều”. Nữ chính đồng ý, nhưng vì thời cuộc hỗn loạn và cô luôn dây dưa không dứt với nam chính, việc đó cứ bị trì hoãn mãi. Mãi đến khi nữ chính kết hôn, con cái đã học cấp ba, cô mới thực hiện nguyện vọng của mẹ.

Nữ chính quay về quê cũ, biết rằng nhà họ Nguyên đã dọn đi từ hai mươi năm trước. Nam chính tra ra tung tích, cả nhà họ Nguyên đều đã mất, chỉ còn mẹ của “Kiều Kiều” là Lương Hoa tái giá với người khác.

Kết truyện, dĩ nhiên là nữ chính tìm được Lương Hoa để tỏ lòng xin lỗi, hai bên hòa giải, Lương Hoa chúc phúc cho nữ chính, kết thúc đoàn viên kiểu lễ nghi.

Nguyên Chi Kiều vốn là người lạnh nhạt, không mấy hứng thú với thế giới trong truyện, càng không quan tâm đến gia đình nguyên chủ, chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt để quay về thế giới của mình. Nhưng trước khi làm được điều đó, cô phải đảm bảo thân thể này khỏe mạnh, ít nhất sống đủ lâu để tìm ra cách quay về.

Đúng lúc này, người lái xe báo đã đến nơi.

Nguyên Thiện xuống xe, lấy ra một đồng bạc trắng, người lái xe vội vàng hai tay nhận lấy, cúi người cảm ơn: “Nguyên lão gia thật tốt bụng, đúng là đại thiện nhân mà.”

Nguyên Thiện phất tay, xoay người định bế Nguyên Chi Kiều, thì thấy cô đang tự mình vịn vào thành xe để xuống.

“Kiều Kiều, chị dắt em.” Nguyên Chi Kiều vừa xuống xe, liền bị Nguyên Tri Hà chộp lấy tay.

Bàn tay nóng rực sau khi bị nắm lại càng thêm bỏng, Nguyên Chi Kiều cố gắng giật tay ra, nhưng Nguyên Tri Hà nắm quá chặt, cô thử vài lần đều không thành, đành thuận theo để chị gái dắt đi, không phản kháng nữa.

Ba người cùng bước vào Bệnh viện Mã Lệ.

Bệnh viện được xây bằng gạch trắng, cao ba tầng, cửa sổ tầng một to tròn, sáng sủa như nhà thờ. Cửa vào đặt một bức tượng Đức Mẹ Maria màu trắng, Đức Mẹ trùm khăn, ánh mắt từ bi cúi xuống. Sau tượng là cầu thang dẫn lên tầng trên, hai bên trái phải là hành lang.

Nguyên Thiện nhìn quanh, không biết nên đi lối nào.

Y tá hỏi: “Tiên sinh, ngài cần gì ạ?”

“Con gái tôi bị sốt cao mãi không lui.” Vừa dứt lời, y tá đã nhìn về phía hai bé gái bên cạnh, khẽ cúi người: “Em bị làm sao? Hay là em gái nhỏ bên cạnh em không khỏe?”

“Bác sĩ, là em gái em không khỏe.” Nguyên Tri Hà nhanh miệng trả lời.

Y tá mỉm cười: “Chị không phải bác sĩ, chị là y tá.” Nói rồi cô đưa tay ra định kéo Nguyên Chi Kiều, nhưng bị Nguyên Tri Hà nhanh chóng kéo lại, giấu ra sau lưng.

“Chị y tá, em gái em nhát người lạ, để em dắt là được rồi.” Kiều Kiều không thích người lạ, Nguyên Tri Hà sợ em gái phát bệnh đột ngột, cũng không muốn người khác phát hiện ra sự khác thường của em, dù cho đây là bệnh viện.

Y tá thấy Nguyên Tri Hà kiên quyết, liền quay sang nhìn Nguyên Thiện. Nguyên Thiện cũng lo Kiều Kiều sẽ đột nhiên phát bệnh, nên gật đầu ra hiệu cho y tá dẫn đường là được.

Y tá dẫn họ vào phòng khám, trong đó có một nữ bác sĩ tóc vàng mắt xanh. Bác sĩ búi tóc cao, mặc áo blouse trắng như y tá, chỉ khác là áo bác sĩ không cài cúc, để lộ áo sơ mi xanh lam và quần dài đen bên trong.

Bác sĩ nói tiếng Anh, y tá phiên dịch sang tiếng phổ thông cho họ.

Bác sĩ trấn an hai bé, rồi lần lượt tặng cho Nguyên Chi Kiều và Nguyên Tri Hà mỗi người một con sư tử đan tay cỡ bàn tay, sau đó mới đo nhiệt độ cho Kiều Kiều. Quá trình khám rất thuận lợi, sau khi kê đơn, y tá lại dẫn họ đến một phòng bệnh. Phòng có sáu giường, chỉ có một bệnh nhân đang nằm.

Nguyên Chi Kiều ngồi bên giường, chờ y tá mang thuốc đến.

Trước khi uống thuốc, Nguyên Thiện cầm lấy chai thuốc màu nâu. Nguyên Thiện là thầy thuốc Đông y, hầu như không hiểu gì về Tây y. Ông ngửi kỹ một lúc mà vẫn không nhận ra thành phần bên trong, đành đưa thuốc cho Nguyên Tri Hà để cô đút cho Nguyên Chi Kiều.

Nguyên Chi Kiều nhận thuốc, không hề kháng cự, uống cạn gọn gàng. Việc này khiến Nguyên Thiện hơi bất ngờ. Nguyên Chi Kiều liếc ông một cái đầy thản nhiên, bây giờ cô không những có thể bắt chước nguyên chủ, mà còn có thể khiến căn bệnh tự kỷ kỳ quặc của nguyên chủ dần dần khỏi hẳn.

2

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.