TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19
Chương 19

Con ngươi Lý Nhiên bỗng co rút, tách trà trong tay suýt nữa thì rơi xuống.

Nguyên Thiện cũng bán tín bán nghi, nhưng ông lại nghĩ đến mấy lần dự đoán trước đó của Nguyên Chi Kiều, những lời nghe tưởng như kỳ quái hoang đường ấy, vậy mà đều lần lượt trở thành sự thật. Nếu lần này cũng vậy thì...

Nguyên Chi Kiều liếc thấy vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng của Nguyên Thiện, biết rằng dục tốc bất đạt, bèn chủ động chuyển sang đề tài khác:

“Ba ơi, em gái của anh Lý Nhiên bị bệnh, chân không tiện, không thể ra ngoài khám được. Có thể nhờ ba đến tận nhà khám giúp không ạ?”

Nghe thấy vậy, Lý Nhiên lập tức đặt chén trà xuống, sự hoảng loạn trong mắt dần chuyển thành cảm kích. Anh vội vàng móc từ trong túi ra một đồng bạc trắng, hai tay dâng lên trước mặt Nguyên Thiện:

“Bác sĩ Nguyên, bây giờ cháu chỉ có ngần này, nhưng sau này cháu nhất định sẽ trả đủ.”

Nguyên Thiện đẩy tay Lý Nhiên về:

“Tiểu Nhiên, đừng vội. Có khi chừng này còn chẳng cần đến.” Ông liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, kim giờ vừa qua năm giờ: “Thế này nhé, con ở lại nhà ta ăn cơm tối. Ăn xong ta sẽ đưa con về nhà, tiện thể khám cho em gái con luôn.”

Lý Nhiên cúi đầu, có chút do dự. Nguyên Thiện nói tiếp:

“Bởi vì con đã để lộ mặt, nếu bên ngoài còn có những kẻ...” Như sợ bị người ngoài nghe thấy, ông dừng lại một lát, rồi chủ động đổi từ gián điệp thành kẻ gian: “Thì con quay về một mình sẽ không an toàn.”

Nghe đến đây, cuối cùng Lý Nhiên cũng khẽ gật đầu:

“Vâng.” Anh đáp khẽ, rồi lại hơi ngại ngùng nói: “Bác sĩ Nguyên, vậy cháu ra ngoài mua chút bánh bao nhé. Bình thường đều là cháu về nấu cho em gái ăn, hôm nay lại ăn cơm ở nhà bác, sợ về muộn thì...”

“Không cần phiền phức thế đâu.” Nguyên Thiện kéo tay Lý Nhiên lại, ngăn anh bước ra ngoài: “Trong nhà có sẵn, con cứ mang về một ít là được.” Ông quay đầu nhìn về phía Lương Hoa, ra hiệu bảo bà lát nữa trước khi bày cơm nhớ phần riêng một ít để đóng gói, Lương Hoa gật đầu, rồi vào bếp dặn dì giúp việc chuẩn bị thêm một bộ bát đũa.

Đến giờ cơm tối, không ai có vẻ hứng thú, ngay cả Nguyên Tri Mậu người lúc nào cũng vui vẻ hoạt bát giờ cũng trở nên im lặng ít nói. Bóng mây chiến tranh đang phủ xuống từng nóc nhà, chỉ là người nặng, người nhẹ mà thôi.

Ăn tối xong, Nguyên Thiện gọi một chiếc xe kéo. Trước khi rời đi, Lý Nhiên nhìn Nguyên Chi Kiều, nói rằng ngày mai sẽ không đi bán báo, nhưng sẽ giúp hỏi thăm bạn bè xem có ai không đến hay không. Nếu có, anh sẽ lập tức đến nhà họ Nguyên báo tin, còn nếu không thì ngày mai sẽ không làm phiền nữa.

Nguyên Tri Hà đứng nhìn theo bóng lưng cha và Lý Nhiên rời đi, trong lòng lo lắng khôn nguôi, sợ cha ra ngoài rồi lại gặp chuyện chẳng lành. Còn Lương Hoa lúc này lại càng lo cho Nguyên Tri Mậu, nghe nói trước đó suýt nữa bị thương, bà vẫn chưa có thời gian kiểm tra kỹ, giờ mới rảnh, liền kéo con vào trong phòng, cẩn thận hỏi han.

Nguyên Thiện về đến nhà thì đã hơn tám giờ, Lương Hoa đứng bên cửa sổ chờ sẵn, vừa thấy ông bước vào liền vội vàng đón lấy.

Hai người bắt đầu bàn bạc về những chuyện mà Nguyên Chi Kiều đã nói ban ngày, mãi đến khi trời gần sáng, ngọn đèn trong phòng ngủ của họ mới tắt.

Nằm trên giường, Nguyên Thiện trằn trọc mãi không ngủ được, trong lòng đầy tâm sự. Xem ra y quán chỉ có thể tiếp tục đóng cửa, còn Lăng Thành không thể ở lâu nữa, ông phải nhanh chóng đưa vợ con rời khỏi nơi này, đến núi Du ẩn náu.

Núi Du đã bị quân Tân chiếm giữ từ hai năm trước, nghe nói nơi đó được quản lý rất an toàn, ngay cả người Tây cũng không có bóng dáng một ai. Hơn nữa, Núi Du là quê ngoại của ông, tuy mẹ ông đã mất sớm, nhưng ông và người em họ vẫn luôn hòa thuận, lần này rời đi, hoàn toàn có thể nương nhờ nhà em họ một thời gian.

Gửi thư báo tin thì quá chậm, vì vậy Nguyên Thiện dự tính trời vừa sáng sẽ lập tức đi gửi điện báo. Núi Du không có tàu hỏa, chỉ có thể đi thuyền hoặc đi xe, mà ông lo khi chiến sự nổ ra sẽ không kịp trở tay. So với đi thuyền, đi xe nhanh hơn, vé xe tốt nhất nên đặt trước.

Tiếp theo là vấn đề giữ lại y quán. Lăng Thành là quê hương của ông, là nơi ông sinh ra và lớn lên. Y quán nhà họ Nguyên đã truyền qua bốn đời, không thể để đến đời ông thì căn nhà tổ cùng tấm biển hiệu bị hủy hoại. Vì vậy, căn nhà này nhất định phải nhờ người trông coi cẩn thận đợi đến khi thiên hạ thái bình trở lại, ông còn muốn quay về.

Cuối cùng là một việc lớn: Phải báo cho thân bằng cố hữu sớm rời khỏi Lăng Thành để lánh nạn. Nhưng việc này không thể để lộ quá rõ ràng, nếu bị những kẻ do thám trong bóng tối biết được, hậu quả e là khó lường.

Người nằm cạnh Nguyên Thiện là Lương Hoa cũng đang đầy tâm sự. Hai người đã bàn bạc xong sẽ về quê mẹ chồng ở Núi Du lánh nạn. Mẹ chồng bà mất khi bà mang thai Nguyên Chi Kiều, đến nay đã sáu năm chưa từng liên lạc với nhà bên đó. Núi Du hiện giờ ra sao, chuyển đến sống ở đó sẽ thế nào, tất cả đối với bà đều là những điều không biết trước được.

Tim Lương Hoa đập thình thịch vì lo lắng, nhưng khi bà nghiêng đầu, thấy gương mặt nghiêng của Nguyên Thiện, nỗi sợ hãi lại dịu xuống. Chỉ cần có ông ở bên, trời có sập xuống cũng chẳng sao, bà chỉ cần dựa vào ông, ở bên ông là đủ rồi.

Lương Hoa yên lòng trong chốc lát, rồi bắt đầu suy tính những việc cần làm vào ngày mai: Chuẩn bị lương thực và hành lý lên đường, thu xếp lại đồ đạc trong nhà, còn phải âm thầm đổi số tiền tiết kiệm trong nhà thành vàng sao cho không gây chú ý.

Cuối cùng là phải viết một bức thư gửi về nhà mẹ đẻ. Nhà mẹ bà ở Hồ thành, từ sau khi lấy Nguyên Thiện, vài năm bà mới được về thăm một lần. Lần này đi đến Núi Du, không biết khi nào mới có thể quay lại, chỉ sợ là càng ngày sẽ càng xa cách.

Hai người chỉ chợp mắt được một lát rồi đã thức dậy. Nguyên Chi Kiều dậy sớm, thấy hành động của Nguyên Thiện và Lương Hoa khác hẳn mọi khi, liền biết kế hoạch đã bắt đầu đi vào quỹ đạo.

“Ba ơi, hôm nay ba có đi khám bệnh không ạ?”

“Hôm nay không đi.” Nguyên Thiện cạo sạch râu, nhìn thấy quầng thâm to dưới mắt mình trong gương, liền hơi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Xem ra buổi trưa vẫn phải chợp mắt một lúc. Ông quay đầu, xóa đi vẻ mệt mỏi trên gương mặt, cố tỏ ra thoải mái nhìn Nguyên Chi Kiều, nói: “Hôm nay ba có việc phải làm, nên y quán vẫn sẽ đóng cửa. Nhưng các con phải ở yên trong nhà, không được ra ngoài, nghe rõ chưa?”

“Bận gì vậy ạ?” Nguyên Chi Kiều không trả lời mà hỏi ngược lại, ngẩng đầu nhìn Nguyên Thiện.

Nguyên Thiện vốn không định nói, nhưng thấy người hỏi là Chi Kiều, liền do dự mấy giây rồi quyết định nói thật: “Ba phải gửi điện báo cho chú con ở Núi Du, rồi mua vé xe đi Núi Du. Cuối cùng là báo cho cô và chú của con, để họ chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi đây.”

Nguyên Chi Kiều hơi nhướn mày: “Chúng ta sẽ đi cùng với cô chú sao? Nhưng nếu đi xe thì hình như không tiện lắm.”

“Sao lại không tiện?” Nguyên Thiện nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Nguyên Chi Kiều.

Nguyên Chi Kiều hơi ngạc nhiên: “Ba không đọc báo à?” Cô quay người, từ trong chiếc hòm tre chất đầy báo chí bên cạnh trông có vẻ là một đống lộn xộn, nhưng thực ra đã được cô sắp xếp cẩn thận lấy ra mấy tờ rồi đưa đến trước mặt Nguyên Thiện: “Ba xem này, mỗi lần địch tấn công thành đều sẽ dùng máy bay ném bom vào các ga tàu, bến xe và những nơi như bến cảng.”

“So với bến cảng nơi đường thủy rộng mở, thì các nhà ga và bến xe, một khi bị phá hủy tuyến đường di chuyển, cũng đồng nghĩa với việc bị bóp nghẹt yết hầu. Ví dụ như chỗ này...” Nguyên Chi Kiều chỉ vào một bản tin, đọc lớn: “Đường ray bị phá hủy, toàn bộ hành khách trên tàu bị bắt.” Sau đó cô lật sang trang khác, chỉ vào một đoạn tin nhỏ ở góc, tiếp tục đọc: “Hai bên đường bị đánh sập, đá tảng chất đống, xe cộ bị buộc phải dừng lại, sau đó bị quân cướp truy kích, toàn bộ tử vong.”

Hơi thở của Nguyên Thiện bỗng trở nên gấp gáp, ông giật lấy tờ báo trong tay Nguyên Chi Kiều, vừa nhanh vừa cẩn thận đọc kỹ lại. Nguyên Chi Kiều thấy ông đã để tâm, liền ôm thêm một chồng tin tức tương tự nữa tới, đặt lên chiếc ghế đẩu nhỏ của mình rồi đẩy tới bên chân Nguyên Thiện: “Còn mấy cái này nữa.” Cô vỗ vỗ đống báo trên cùng: “Nếu ba thấy hứng thú, có thể xem hết một lượt.”

Nói xong cô đi rửa mặt. Khi cô bước ra, Nguyên Tri Hà cũng đã dậy, còn Nguyên Thiện thì vẫn đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ của Nguyên Chi Kiều, không biết đang trầm ngâm điều gì.

“Kiều Kiều” Nguyên Thiện vừa thấy cô liền hoàn hồn: “Con còn ý kiến gì không?”

“Ba hỏi cái gì cơ ạ?”

Nguyên Thiện lắc lắc tờ báo trong tay, những tờ giấy theo đó kêu xào xạc: “Những cái này ấy, con còn lời nhắc nhở nào không?”

Nguyên Chi Kiều bình tĩnh liếc nhìn ông một cái, ông đã dùng từ nhắc nhở. Có lẽ chính Nguyên Thiện cũng không nhận ra điều đó: Ông đã không còn xem cô như một đứa trẻ đơn thuần nữa, mà đặt cô ở một vị trí có thể trao đổi, thảo luận cùng.

Tuy Nguyên Chi Kiều vẫn luôn muốn mọi người sớm chấp nhận rằng mình không còn là “Kiều Kiều” ngây thơ như trước kia nữa, nhưng nếu quá nhanh, rất dễ khiến người ta về sau sinh nghi.

Ví dụ như bây giờ Nguyên Thiện chẳng qua là bị cảm xúc chi phối nên mới rối trí mà hỏi cô. Nếu cô thật sự trả lời bằng một chuỗi phân tích mạch lạc, logic rõ ràng, bổ sung thêm nhiều chi tiết khác, thì đến khi Nguyên Thiện bình tĩnh lại, nhớ lại khoảnh khắc này, rất có thể sẽ cảm thấy khó tin, cảm thấy sự thông minh của Nguyên Chi Kiều quá mức dị thường, thậm chí sinh nghi.

Cho nên, Nguyên Chi Kiều chỉ có thể là một đứa trẻ thông minh, nhưng không thể vượt quá giới hạn.

Cô bắt chước dáng vẻ của Nguyên Tri Hà, nghiêng đầu một cách đáng yêu:

“Nhắc nhở gì ạ? Con chỉ cảm thấy đi thuyền thì an toàn hơn đi xe, nên mong ba đi thuyền thôi.”

Nguyên Thiện nhìn khuôn mặt ngây thơ của Nguyên Chi Kiều, đột nhiên cảm thấy đúng là mình hồ đồ rồi. Kiều Kiều vẫn còn nhỏ như vậy, dù có thông minh vượt trội thì cũng chỉ mới hơn năm tuổi, làm sao có thể có được kiến thức và kinh nghiệm mà ngay cả người lớn như ông còn chưa biết?

Nguyên Thiện khẽ vỗ tay con gái:

“Là ba nghĩ nhiều rồi. Kiều Kiều nói đúng, đi thuyền vẫn an toàn hơn. Lát nữa ba sẽ đi tìm thuyền.”

Thuyền khách đi đến Núi Du không nhiều, không biết gần đây có chuyến nào không. Nếu không có, đành phải tìm cách lên một chuyến tàu chở hàng để rời đi.

“Ba ơi, chú hai chẳng phải cũng có thuyền sao?”

Trước đó, khi hỏi liệu có đi cùng Nguyên Trân và Nguyên An không, Nguyên Thiện đã không trả lời, nên giờ Nguyên Chi Kiều cố tình nhắc đến để thăm dò thái độ của ông.

Nguyên Thiện không nói gì, khiến cô đoán được phần nào. Cô liền nói tiếp:

“Nhà Chung Mặc cũng có thuyền, to lắm cơ, nhìn là biết chở mười mấy hai chục người cũng dư sức.”

Nghe vậy, Nguyên Thiện chợt nhớ lại chuyện trước đây Kiều Kiều từng vô tình nhắc đến nhà họ Chung dường như đang chuẩn bị rút lui. Bọn họ tài lực hùng hậu, chắc chắn không thiếu vũ khí phòng thân và bảo tiêu. Nếu có thể theo thuyền nhà họ rời đi, thì nhà họ Nguyên cũng có thể tăng thêm một phần đảm bảo. Chỉ là không biết họ định đi đâu, hơn nữa quan hệ giữa hai nhà cũng không thân thiết, giờ mà đột ngột đến nhà nhờ giúp đỡ, e là quá đường đột.

“Được rồi.” Nguyên Thiện xoa mái tóc mềm mại của con gái: “Chuyện thuyền con đừng lo, con ở nhà với anh chị, ba làm xong việc sẽ về ngay.”

Nguyên Chi Kiều gật đầu. Giờ gần bảy giờ sáng, cô cùng Nguyên Thiện ăn sáng. Chỉ còn Nguyên Tri Mậu vẫn còn ngủ nướng, Lương Hoa thấy thằng bé còn chưa dậy liền chuẩn bị lên lầu kéo nó xuống.

Đúng lúc này, cửa lớn bị ai đó gõ dồn dập, vừa nhanh vừa gấp.

“Bác sĩ Nguyên! Cháu là Lý Nhiên! Có chuyện không hay rồi!”

2

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.