TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Nguyên Chi Kiều nhìn chữ Chung trên mũi thuyền, điều đầu tiên nghĩ tới là Chung Mặc, mà trong Lăng Thành, người mang họ Chung lại sở hữu du thuyền cao cấp cỡ nhỏ, e rằng chỉ có Chung Khánh Quốc.

“Chị, chị đã từng thấy con thuyền này chưa?” Nguyên Chi Kiều nhớ lại lần đầu tiên được Nguyên Tri Mậu dẫn đến nhà họ Chung, tuy không đi con đường này, nhưng khi đó cũng có thể nhìn thấy sông Hướng Thiên. Cô chưa từng thấy chiếc du thuyền này, nên đoán rằng rất có thể thuyền vừa được nhà họ Chung thả ra gần đây.

Điều đó có thể có nghĩa là nhà họ Chung cũng đã bắt đầu chuẩn bị rút lui... Nếu nhà họ Nguyên có thể rời đi cùng với nhà họ Chung, và kịp xuống thuyền trước khi quân địch tấn công thành, thì theo mạch truyện vốn có, nhà họ Đường sẽ tránh được một tai kiếp, và thuận lợi rời khỏi nơi đây.

Như vậy không chỉ tránh được đại nạn của “Kiều Kiều”, mà còn có thể giảm thiểu thương vong cho nhiều người.

“Kiều Kiều, em xem!” Tiếng kêu kinh ngạc của Nguyên Tri Hà cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Chỉ thấy Tri Hà chỉ tay về một hướng, giọng hạ xuống đầy thần bí: “Là Chú Hai”

Nguyên Chi Kiều nhìn theo, thấy một bóng người mơ hồ mà quen thuộc đang đứng bên bờ sông gần ranh giới khu tô giới. Mà Nguyên Tri Hà thấy Kiều Kiều đang đường hoàng kiễng chân, rướn đầu nhìn về phía ấy, thì lập tức hoảng sợ kéo tay cô, đưa cô trốn vào một góc khuất.

“Vì sao phải trốn?” Nguyên Chi Kiều thấy kỳ lạ liền hỏi, nhưng chính Nguyên Tri Hà cũng không rõ lý do, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng mà trốn đi.

Nguyên Chi Kiều hỏi tiếp: “Thật sự là Chú Hai sao?”

“Chắc chắn mà.” Nguyên Tri Hà khẳng định chắc nịch, còn len lén liếc ra ngoài một cái: “Đó là thuyền của Chú Hai, Nguyên Chí Tĩnh từng khoe với chị, nói rằng lá cờ treo trên thuyền là do anh ấy giúp Chú Hai treo lên, anh ấy còn lén để lại dấu hiệu của mình trên đó, kìa... chính là cái đó đó.” Nguyên Tri Hà chỉ về lá cờ vàng treo ở đuôi thuyền, trên cờ có một vết bẩn rất mờ, nếu không nhờ thị lực của Nguyên Chi Kiều tốt thì thật chẳng thể nhận ra Nguyên Tri Hà đang nói gì.

Nguyên Chi Kiều cũng nhìn trộm theo, bóng người quen thuộc ngồi ở bờ sông, các lái thuyền đi qua đều cúi đầu chào, gật đầu với ông, ông ngồi đờ ra, chẳng rõ có đáp lại không. Ông quay mặt về phía lá cờ vàng ở đuôi thuyền, đột nhiên cúi người, vùi mặt vào hai tay.

Xem ra tám, chín phần là Nguyên An rồi.

“Chị ơi, đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi.” Nguyên Chi Kiều quay người, kéo tay áo Nguyên Tri Hà, muốn quay về.

“Đợi đã.” Nguyên Tri Hà bỗng khựng lại, mắt tròn xoe như thấy điều gì đó, Nguyên Chi Kiều nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ đang đi về phía Nguyên An.

Khu vực này thường xuyên có thuyền hàng cập bến dỡ hàng, xung quanh toàn là đàn ông mình trần, rất hiếm khi thấy bóng dáng phụ nữ. Dù có phụ nữ đi ngang qua, họ cũng bước đi vội vàng, thoắt cái đã rời khỏi nơi này.

Chỉ thấy người phụ nữ kia từ tốn bước đến bên cạnh Nguyên An, nhẹ nhàng vuốt đầu ông như đang trấn an. Nguyên An ngẩng đầu lên nhìn thấy cô ta, lập tức ôm lấy eo cô, tựa đầu vào người cô, chẳng mấy chốc liền ôm cô đứng dậy rời đi.

Thấy Nguyên An đang cùng người phụ nữ kia đi về phía khúc ngoặt nơi hai chị em đang trốn, Nguyên Tri Hà lập tức sợ đến rụt người lại, dán sát vào tường, như thể làm vậy sẽ không bị phát hiện. Thấy vậy mà Nguyên Chi Kiều vẫn nửa người thò ra ngoài hóng chuyện, Nguyên Tri Hà lập tức như hồn bay phách lạc, cuống quýt kéo cô vào.

Nguyên Tri Hà không dám nói gì, còn Nguyên Chi Kiều lại thản nhiên nói: “Chú Hai bọn họ đi về phía ngã ba phía trước rồi.”

Nguyên Tri Hà nghe vậy, cẩn thận rướn cổ ra, chỉ lộ nửa con mắt, xác nhận không còn ai mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy vừa nãy đúng là Chú Hai sao?”

“Đúng vậy.” Lần này đến lượt Nguyên Chi Kiều khẳng định chắc nịch. Cô lại kéo tay áo Nguyên Tri Hà, định dẫn người về nhà: “Chị không thấy kỳ lạ sao? Lúc trước Chú Hai nhắc đến tai nạn, rõ ràng chỉ nhắc tới anh họ, lại không hề nhắc đến Thím Hai cũng mất trong đó. Hừ, có lẽ vừa nãy chính là câu trả lời rồi.”

Nguyên Tri Hà không biết trong lòng mình là cảm xúc gì. Vừa cảm thấy buồn cho tình cảnh của Chú Hai, lại vừa giận hành vi của Chú Hai: “Đi thôi, về nhà.”

Nguyên Chi Kiều tò mò hỏi: “Về rồi có kể với ba mẹ không?”

Nguyên Tri Hà mím môi, không trả lời mà chuyển chủ đề: “Kiều Kiều, chiều nay còn muốn ra ngoài không? Hôm nay mới đi ra đến bến tàu, chẳng đi được chỗ nào cả, ban đầu chị còn muốn dẫn em đi chợ nữa cơ.”

Nguyên Chi Kiều nghĩ một lúc rồi nói: “Chiều đi đến cổng thành.” Hiện tại trong thành khá yên ổn, phòng bị cũng không nghiêm ngặt, vậy thì người đi thám thính hoàn toàn có thể chọn lối chính, hiên ngang ra vào.

Khi hai người về đến nhà, Nguyên Thiện và Lương Hoa vẫn chưa quay lại. Nguyên Tri Hà đi tìm Nguyên Tri Mậu, còn Nguyên Chi Kiều thì lấy hoa bìm bìm trong túi ra, tìm một chiếc lọ thủy tinh để cắm, rồi đặt cả lọ hoa lên bệ cửa sổ.

Đến giờ ăn trưa, Lương Hoa và Nguyên Thiện mới về. Lương Hoa không thể thuận lợi đưa đồ về nhà họ Chung, lại còn xách thêm một giỏ trái cây về. Hỏi ra nguyên nhân, thì ra là vì bà không thể giao tiếp với phu nhân Claire do bất đồng ngôn ngữ.

Bên phía Nguyên Thiện cũng không thuận lợi. Nguyên Trân giống như Nguyên An, tuy biết vé tàu là do chính bản thân mình đi xin về, chuyện đó không liên quan đến anh mình, nhưng vì trước đó bà đã đưa vé cho chồng, đẩy chồng vào chỗ nguy hiểm, sau đó lại vì rơi xuống nước mà khiến chồng thiệt mạng. Vì vậy, Nguyên Trân không thể tha thứ cho hành động của mình, cũng không thể tha thứ cho chính bản thân.

Sự tự trách nặng nề khiến bà đánh mất ý chí sống. Dù con trẻ khóc lóc bên cạnh, bà vẫn hoàn toàn thờ ơ. Thậm chí vì không thể chịu đựng được nỗi đau ấy, bà lựa chọn chuyển dời đau khổ, lựa chọn đổ lỗi lên người Nguyên Thiện.

Sau khi về đến nhà, Nguyên Thiện lại càng nặng nề hơn. Ông là một bác sĩ, có thể chữa lành vết thương trên thân thể con người, nhưng vết thương trong lòng thì biết chữa thế nào?

Nguyên Thiện ngồi xuống bàn ăn, thở dài một tiếng. Nhìn mâm cơm đầy ắp trước mặt, anh lại không có chút khẩu vị nào. Lương Hoa gắp cho ông một đũa măng xuân mà ông thích ăn, nhẹ nhàng đặt vào bát, dịu giọng an ủi:

“Thời gian sẽ khiến mọi thứ qua đi. Giờ chúng ta chỉ có thể làm tròn trách nhiệm của anh cả chị dâu, cố gắng giúp họ bước ra khỏi nỗi đau, hoặc chờ họ tự bước ra. Anh cứ lo lắng mãi cũng vô ích, chỉ khiến thân thể mệt mỏi thêm mà thôi.”

Nguyên Thiện cũng hiểu đạo lý đó, nhưng nét u sầu trên mặt vẫn chưa tan, ông chỉ lặng lẽ ăn cơm, không nói một lời.

Nguyên Tri Hà vốn định giúp Nguyên Chi Kiều hỏi chuyện về chiếc thuyền, nhưng lúc này bầu không khí quá mức nặng nề, nếu nhắc đến e rằng sẽ bị coi là không hiểu chuyện. Vì thế cô do dự một lúc, rồi chuyển sang kể chuyện Nguyên An bao nuôi tình nhân bên ngoài, muốn dùng đề tài này để làm dịu bầu không khí trong bữa ăn.

Nguyên Thiện nghe xong, chỉ khựng lại một giây, rồi thở dài một tiếng thật dài.

Còn Lương Hoa thì chỉ lặng lẽ nhìn Nguyên Thiện, thấy ông không tỏ rõ thái độ gì, gương mặt bà liền hiện lên vẻ nặng nề, như đang mang tâm sự. Nguyên Tri Hà thấy vậy, tưởng mình lỡ lời, trong lòng lập tức vô cùng áy náy.

Chỉ có Nguyên Tri Mậu vẫn giữ vẻ vui tươi như thường, cậu hăm hở hỏi Nguyên Tri Hà sáng nay đã đi chơi ở đâu. Nguyên Chi Kiều thấy Nguyên Tri Hà vừa dè dặt quan sát sắc mặt Nguyên Thiện và Lương Hoa, vừa cẩn trọng chọn từng lời để trả lời Nguyên Tri Mậu, như thể sợ lỡ nói sai điều gì sẽ khiến cha mẹ không vui, thì cảm thấy cách hành xử như vậy thật quá mệt mỏi. Vì thế, cô chủ động thay Nguyên Tri Hà trả lời.

Cuộc trò chuyện suôn sẻ giữa Nguyên Chi Kiều và Nguyên Tri Mậu khiến Nguyên Thiện và Lương Hoa dần ngẩng đầu lên, bầu không khí trong bữa ăn nhờ vào sự góp mặt khéo léo của Nguyên Chi Kiều mà trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Thấy Nguyên Thiện đã hồi phục phần nào tinh thần, Nguyên Chi Kiều liền nhân cơ hội nhắc đến chuyện du thuyền của nhà họ Chung, bóng gió rằng nhà họ có thể đang có ý định rời khỏi Lăng Thành để tránh nạn. Cô chú ý thấy Nguyên Thiện có một vài động tác nhỏ không tự nhiên, liền biết ông đã bắt đầu để tâm đến chuyện này.

Ăn trưa xong, Nguyên Tri Mậu đề nghị muốn đi cùng em gái ra cổng thành chơi, nhưng Nguyên Tri Hà lập tức từ chối: “Chân anh còn chưa khỏi hẳn mà.”

“Chân anh có sao đâu, bọn mình cứ đi chậm là được.” Nguyên Tri Mậu bĩu môi cãi: “Hơn nữa cổng thành xa như vậy, bình thường đến cả bác bán kẹo cũng không tới đó, hai em đi mà không có anh, anh không yên tâm đâu. Anh phải đi để bảo vệ hai người chứ.”

Nguyên Tri Hà hừ một tiếng: “Ai mà không yên tâm chứ, rõ ràng là anh muốn ra ngoài chơi thôi. Hơn nữa...” Cô liếc mắt đánh giá Nguyên Tri Mậu từ trên xuống dưới: “Nhìn anh còn nhỏ hơn cả em, nói gì mà bảo vệ, chẳng bằng em bảo vệ anh thì có!”

“Ơ kìa, cho anh đi cùng với mà, từ hôm qua tới giờ anh gần như bị nhốt ở nhà cả ngày rồi, Hổ Tử với tụi nó tới rủ chơi, anh còn không ra ngoài ấy chứ...”

Nguyên Tri Hà vẫn không đồng ý, còn cố ý dọa sẽ đi mách Nguyên Thiện. Nguyên Tri Mậu nghe vậy thì cuống lên, lắp ba lắp bắp: “Em... em...” Nửa ngày cũng không nghĩ ra chuyện gì có thể uy hϊếp lại Nguyên Tri Hà, bèn tức tối quay phắt người sang chỗ khác, dỗi: “Cho dù em không cho anh đi, thì mai ba đi làm rồi, anh vẫn sẽ tìm cách lén ra ngoài. Đồ mách lẻo!”

Thấy Nguyên Tri Mậu buồn bã thật sự, ý định kiên quyết ban đầu của Nguyên Tri Hà cũng mềm xuống. Cô do dự một lát, cuối cùng đành đồng ý: “Được rồi, được rồi, nhưng anh phải cẩn thận đó, đừng có làm chân đau thêm nữa đấy.”

Nguyên Tri Mậu thấy Nguyên Tri Hà đồng ý, lập tức vui mừng đến nhe răng cười toe toét, không ngừng giục em gái nhanh nhanh ra cửa.

Thế là ba người cứ thế chầm chậm đi trên đường. Nguyên Tri Mậu khi thì kể chuyện vui, lúc lại pha trò cười chọc cho Nguyên Chi Kiều. Nguyên Chi Kiều nhìn người anh trai này, những thiện ý và tình cảm mà cậu dành cho cô đều bộc lộ thẳng thắn, không hề che giấu, gần như không cần kiểm chứng cũng có thể nhìn thấy được tấm lòng chân thành ấy. Nguyên Chi Kiều tin rằng, dù một ngày nào đó cậu biết cô không phải là “Kiều Kiều” thật sự, thì nhiều nhất cũng chỉ là đau buồn tiếc thương cho “Kiều Kiều”, chứ sẽ không vì thế mà xa lánh cô của bây giờ.

Còn cách cổng thành một đoạn, Nguyên Chi Kiều đã trông thấy cổng từ xa. Khu vực này ít người, nhưng lại có rất nhiều người dắt ngựa kéo hàng qua lại. Có xe chở theo những bao tải lớn, cũng có xe chất đầy thúng mủng, bên trong chủ yếu là hàng hóa tồn lại chưa bán hết. Cổng thành rất cao, bốn phía đều là tường thành, trên tường có vọng gác và trạm canh. Nguyên Chi Kiều ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chỉ có biển tên trên cổng là được thay mới, còn lại tất cả đều giữ nguyên dáng dấp từ triều đại cũ.

Bên trong cổng có lính gác đứng rải rác, ba ba năm năm một nhóm, lười nhác dựa vào tường trò chuyện, hoàn toàn không kiểm tra người ra vào qua cổng.

Nguyên Chi Kiều nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài thành là những cánh đồng kéo dài tít tắp, có những đứa trẻ đang cưỡi trâu vui đùa, cũng có vài vũng nước lớn, nơi nông dân đang gánh nước:

“Anh ơi, bên ngoài đều như vậy sao?”

Nguyên Tri Mậu cũng nhìn ra ngoài theo, hồi nhỏ cậu từng hỏi bố mình câu này, nhưng lúc đó bố trả lời thế nào nhỉ?

“Ờ... chắc là vậy?” Nguyên Tri Mậu gãi gãi ống quần, bắt đầu dựa vào trí nhớ mà bịa thêm: “Còn có làng nữa, ba nói bên ngoài có rất nhiều ngôi làng, ừm... bên ngoài làng là huyện hạ, có rất nhiều núi lớn...”

Nguyên Chi Kiều đang hình dung theo lời miêu tả của Nguyên Tri Mậu, thì đột nhiên, cô nhìn thấy một người đàn ông kỳ lạ.

Người đàn ông ấy dáng người thấp bé, mặc đồ mộc mạc, trông không khác gì những người khuân vác hàng hóa xung quanh đang đội nón và mặc áo vải xám. Điều duy nhất khiến Nguyên Chi Kiều chú ý, chính là tay trái của người đàn ông đang nắm chặt lấy một đứa trẻ độ tuổi chừng bằng Nguyên Tri Mậu, diện mạo chẳng giống ông ta chút nào, ngược lại trông giống mấy cậu bé bán báo hơn.

Cậu bé rõ ràng có vẻ đang giãy dụa, không muốn bước tiếp, nhưng người đàn ông lại kéo rất mạnh, đến mức có thể nhìn thấy các ngón tay ông ta siết chặt vào áo của cậu bé, như thể không phải đang nắm lấy cánh tay, mà là bóp chặt xương cốt gầy guộc của cậu bé vậy.

Cậu bé đi được mấy bước thì nói gì đó với người đàn ông bên cạnh, nhưng có vẻ như bị từ chối. Người đàn ông bước nhanh hơn, móc trong túi ra một đồng bạc đưa cho cậu bé. Cậu bé cầm đồng bạc trong tay, vẻ mặt như muốn nhận mà lại không dám nhận. Chính vì do dự một khắc ấy mà cậu không kịp theo kịp bước chân người đàn ông, bị kéo mạnh một cái, lảo đảo mấy bước, rồi bị ông ta lôi đi tiếp về phía cổng thành.

Khi họ đi ngang qua Nguyên Chi Kiều, cậu bé nghiêng đầu lại. Đôi mắt của cậu lần lượt lướt qua Nguyên Tri Hà, Nguyên Chi Kiều, và Nguyên Tri Mậu, rồi đột ngột dừng lại không phải dừng ở ba người bọn họ, mà dừng ở những người lớn đang đứng bên cạnh, ở mấy người phu xe đang dắt ngựa chở hàng kia.

Nguyên Tri Hà gần như ngay lập tức bắt được ánh nhìn hoảng sợ, bất an trong mắt cậu bé. Cô theo bản năng tiến sát lại gần Nguyên Chi Kiều và Nguyên Tri Mậu, giọng run nhẹ, khẽ hỏi:

“Tri Mậu... có phải là bọn buôn người không...?”

Nguyên Tri Mậu nghe vậy thì chưa hiểu chuyện gì, nhưng phản xạ đầu tiên là lập tức nắm lấy tay Nguyên Chi Kiều, rồi nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh.

Không phải, Nguyên Chi Kiều thầm đáp trong lòng. Cô nhìn bóng lưng của người đàn ông và cậu bé, trong lòng vang lên một câu chắc nịch: Không phải buôn người... là tàn binh quân phỉ.

Tay cô hơi siết lại, như đang nắm chặt lấy tay anh chị mình.

Cô muốn cứu người.

2

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.