0 chữ
Chương 14
Chương 14
Nhà họ Nguyên nằm gần sông Hướng Thiên, nên Nguyên Tri Hà dẫn Nguyên Chi Kiều đến bến tàu trước.
Cái gọi là bến tàu thật ra chỉ là một bãi nước nông, hai bên bãi là đất cát hơi mềm, trên nền cát xây đầy nhà cấp bốn, đây chính là nơi ở của ngư dân.
Có lẽ vì trong nhà không đủ chỗ, nên ngư dân đều mang đồ đạc ra để trước cửa. Nào là xoong nồi chén bát được xếp gọn gàng, nào là quần áo phơi phóng, lò bếp mới xây, nhưng nhiều nhất vẫn là những dụng cụ ra sông đánh cá: Dài có, ngắn có, lưới, giỏ cá tất cả đều được đặt lộn xộn một chỗ. Giữa các căn nhà san sát nhau, nhìn qua thì vô cùng bừa bộn.
Trên bãi cạn đậu kín thuyền đánh cá, chỉ là những chiếc thuyền này đều rất nhỏ, chỉ chở được hai ba người, lại chen chúc dính vào nhau, chẳng mấy ngăn nắp. Những chiếc thuyền lớn hơn thì đậu ở xa hơn, nơi nước sâu, được buộc dây chắc chắn, lắc lư theo nhịp sóng sông.
Lớn hơn nữa, thì sẽ neo ở bờ sông sát đất liền. Nhưng những chiếc thuyền lớn nhất, ví dụ như du thuyền mà lễ tế rồng từng dùng, thì không hề nổi trên nước, mà được quân phiệt khóa trong nhà kho khổng lồ, chẳng mấy khi để người ngoài nhìn thấy. Chỉ là những chiếc thuyền như thế, nay cũng chỉ còn lại đúng một chiếc mà thôi.
Đi dọc bến tàu ra ngoài, có thể thấy thuyền mỗi lúc một to, nhưng vẫn không phải là con thuyền mà Nguyên Chi Kiều đang tìm.
Chỗ nào có thuyền đậu thì chỗ đó có người ở, mà những nhà có thuyền lớn thì thường khá giả hơn, nhà cửa cũng khác với những căn nhà cấp bốn thường là những ngôi nhà hai, ba tầng nhỏ, tường trắng mái ngói, thậm chí có nhà còn xây cả sân vườn. Điều duy nhất giống nhau là những căn nhà này cũng xây theo địa hình, cho nên không hề có quy hoạch rõ ràng, Nguyên Chi Kiều thường xuyên thấy hai căn nhà dính sát vào nhau, hướng đặt lại khác biệt, một ngay ngắn, một nghiêng lệch, nhìn vào vô cùng chướng mắt.
Cô còn thấy có nhà thì cắm nhang đốt giấy ngay trước cửa, có nhà thì đóng kín cửa, treo đèn l*иg trắng đủ để biết trong lễ tế rồng lần này, cũng có người thân của họ đã mất.
Cô quay mắt nhìn về con sông Hướng Thiên rộng lớn, lác đác những con tàu chở hàng giương buồm dài, đang chầm chậm tiến về các thành phố khác.
“Chị ơi, nhà mình có thuyền không?”
Nguyên Tri Hà đang hái hoa bìm bìm ở một bên, trên tay đã cầm được năm sáu bông, xanh biếc tươi thắm, trông vô cùng đẹp mắt. Cô bé băng qua mảnh đất lồi lõm, đi đến bên cạnh Nguyên Chi Kiều, chia cho cô một bông.
“Thuyền à?” Nguyên Tri Hà cẩn thận bó tròn những bông hoa bìm bìm còn lại thành một bó nhỏ, rồi đáp: “Nhà mình không có thuyền đâu, chỉ có chú hai...” Nhắc đến Nguyên An, vẻ mặt Nguyên Tri Hà rõ ràng khựng lại, chỉ nói ngắn gọn: “Chú Hai làm ăn buôn bán trên tàu, dưới tay có một con tàu lớn.”
Nguyên Chi Kiều khẽ gật đầu. Nguyên An có thuyền, nhưng nếu muốn nhờ Nguyên An đưa họ lên thuyền để tránh nạn, thì với quan hệ hiện giờ giữa Nguyên Thiện và Nguyên An, e rằng sẽ rất khó khăn. Huống hồ dù họ có lên được thuyền, đường thủy xa xôi vạn dặm, Nguyên An và Nguyên Thiện ở chung một con thuyền, ngày ngày chạm mặt, nếu trong lòng Nguyên An vẫn còn khúc mắc, thì sớm muộn gì hai nhà cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn. Mà với tính cách của Nguyên Thiện và Lương Hoa, chắc chắn sẽ chọn nhẫn nhịn, đến lúc đó Nguyên Chi Kiều các cô cũng sẽ phải chịu uất ức theo.
Nếu không phải là bất đắc dĩ, Nguyên Chi Kiều không muốn đi theo Nguyên An.
“Vậy ba có người bạn nào khác có thuyền lớn không?”
Nguyên Tri Hà nghiêng đầu, như đang suy nghĩ: “Hình như... chưa nghe ba nhắc tới.” Cô bé nhìn Nguyên Chi Kiều, đưa một tay ra kéo cô đi chỗ khác: “Kiều Kiều muốn đi thuyền chơi hả? Nếu vậy thì lát nữa mình về hỏi ba xem có chú nào có thể cho mình lên thuyền chơi không.”
“Ừ.” Tuy mục đích không phải là đi chơi, nhưng nếu nhờ vậy mà biết được kết quả, thì coi như cũng đã đạt được mục tiêu.
Nguyên Tri Hà nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Nguyên Chi Kiều, bỗng đôi mắt cong cong, bật cười thành tiếng. Nguyên Chi Kiều thấy vậy, có chút khó hiểu: “Cười gì vậy?”
“Cười em gái chị đáng yêu quá mà.” Nguyên Tri Hà buông tay đang nắm lấy Nguyên Chi Kiều, đưa tay nhéo nhéo má cô bé. Đứa trẻ hơn năm tuổi, trên mặt vẫn còn chút mũm mĩm của trẻ con chưa tan hết, làn da mềm mại mịn màng, khiến Nguyên Tri Hà nhéo một cái rồi lại muốn nhéo thêm cái nữa.
Nguyên Chi Kiều nhíu mày né tránh, nhưng chính phản ứng ấy lại khiến Nguyên Tri Hà càng cười vui vẻ hơn: “Lần đầu tiên chị thấy một đứa em gái sinh động thế này đấy, thật tuyệt.” Cô nhẹ nhàng vuốt dọc theo lọn tóc của Nguyên Chi Kiều: “Tóc Kiều Kiều dài rồi, chị tết tóc cho em nhé.”
Nguyên Chi Kiều ngẩng đầu nhìn Nguyên Tri Hà: “Chị thích em bây giờ sao?” Vừa nói ra khỏi miệng, cô liền sững người một thoáng, không biết tại sao bản thân lại hỏi một câu như thế.
Có lẽ là khoảnh khắc vừa rồi khiến cô thuận miệng bật thốt, hoặc có lẽ là vì ở bên Nguyên Tri Hà quá nhẹ nhàng, khiến cô như thật sự trở thành một đứa trẻ.
Nguyên Chi Kiều khẽ cười khổ trong lòng, chỉ có trẻ con mới trông đợi những điều này thôi, mà cô, rõ ràng từ khi còn là trẻ con đã học được cách từ bỏ rồi.
“Thích chứ.” Nguyên Tri Hà không chút do dự đáp.
Một thoáng rung động như bừng nở, Nguyên Chi Kiều lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Tri Hà, chỉ thấy gương mặt cô hoàn toàn tự nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên. Có lẽ cảm nhận được sự do dự trong lòng Nguyên Chi Kiều, Nguyên Tri Hà chủ động nói thêm: “Bất kể là Kiều Kiều trước đây, hay Kiều Kiều bây giờ, chị đều thích cả.”
Nguyên Chi Kiều bỗng có một cảm giác kỳ lạ, giống như có người mở ra trong tim cô một lon nước ngọt ướp lạnh, những bong bóng mát lạnh đang sủi bọt lăn tăn trào lên. Cô muốn nắm lấy lon nước ấy, muốn biết bên trong chứa đựng điều gì nhưng lại vụng về đẩy nó ra, như thể nếu không kỳ vọng, thì sẽ không bao giờ phải đối diện với thất vọng vậy.
Cô đột ngột dời mắt đi, không nhìn đến nét mặt của Nguyên Tri Hà nữa. Trong ánh mắt là sự cố chấp, cũng là dứt khoát: “Em không phải là Kiều Kiều, chị không nhận ra chúng ta khác nhau sao?”
Cô cúi đầu, nhìn đóa hoa bìm bìm trong tay.
Thật sự rất đẹp cuống hoa trắng ngà, cánh hoa màu lam chàm, nhụy hoa còn vương giọt sương sớm, mỗi cánh đều nguyên vẹn và rực rỡ. Khi hái hoa, cô cũng đã thấy rồi... cả một đám bìm bìm kia, hoặc là hoa chưa nở hết, hoặc là hoa đã nở thì cánh lại sứt mẻ, viền héo úa.
Nguyên Chi Kiều nhẹ nhàng xoay xoay cuống hoa trong tay, chắc chắn chị ấy đã tìm rất lâu mới hái được một bông như vậy.
Nhưng liệu sau này, mình còn có thể nhận được nữa không...
Bỗng nhiên, trong tầm mắt của Nguyên Chi Kiều xuất hiện một bàn tay khác, bàn tay ấy cầm một bó hoa đã được buộc lại gọn gàng. Chính là của Nguyên Tri Hà.
Nguyên Chi Kiều ngẩng đầu, thấy Nguyên Tri Hà vẫn giữ nét mặt thân thiết, hoàn toàn không có sự kinh ngạc hay sợ hãi như cô đã tưởng tượng.
Nguyên Tri Hà cố gắng nín cười, để mình trông có vẻ nghiêm túc và chân thành hơn một chút. Tâm tư của trẻ con thật dễ đoán đây là đang ghen tị rồi, sợ rằng sau khi mình thay đổi, chị gái sẽ không còn chăm sóc và thương yêu như trước nữa, đúng không?
“Chị biết mà.” Nguyên Tri Hà thoải mái nói, đưa bó hoa đã sắp xếp gọn gàng trong tay mình thay thế đóa hoa đơn lẻ trong tay Nguyên Chi Kiều: “Kiều Kiều của trước đây và Kiều Kiều của bây giờ thật sự rất khác, cứ như không phải cùng một người vậy.”
Nguyên Chi Kiều nhìn bó hoa được nhét vào tay mình, lại nhìn sang Nguyên Tri Hà, chờ chị tiếp tục nói.
“Kiều Kiều trước kia tuy không thân thiết với người khác, nhưng chị có thể cảm nhận được em là người biết quan tâm, cũng biết dựa dẫm vào người khác, chỉ là hơi chậm hiểu, chưa học được cách thân thiết với tụi chị thôi.”
Nguyên Tri Hà ngừng lại suy nghĩ một chút, như đang cân nhắc cách diễn đạt chính xác: “Kiều Kiều bây giờ, tuy cũng không thân thiết với người khác, nhưng lại là... ừm... cố tình giữ khoảng cách thì đúng hơn? Nhưng Kiều Kiều cũng có điểm chưa từng thay đổi là Kiều Kiều trước kia luôn cảm thấy mình không hòa nhập được, Kiều Kiều bây giờ cũng vẫn cảm thấy mình không hòa nhập được, đúng không?”
“Em... không hòa nhập được sao?”
“Ừm.” Nguyên Tri Hà nắm tay Nguyên Chi Kiều, tiếp tục dắt em đi xem thuyền lớn:, “Kiều Kiều cho chị cảm giác... như một người ngoài vậy.” Cô chợt bật cười, như đang cười chính suy nghĩ của mình: “Có lúc chị còn thấy, Kiều Kiều giống người lớn nữa kìa.”
“Kiều Kiều không biết thân thiết thì cũng không sao, chị sẽ dạy em, ba mẹ và Tri Mậu cũng sẽ dạy em.” Cô siết nhẹ tay Nguyên Chi Kiều: “Em chỉ cần thử chấp nhận nơi này, chấp nhận tụi chị là được rồi.”
Tim Nguyên Chi Kiều đập rất nhanh, như thể đang nóng lên vậy. Cô nắm tay Nguyên Tri Hà, cũng siết nhẹ lại, trong giọng nói có sự căng thẳng mà chính cô cũng không nhận ra: “Chấp nhận cái gì?”
“Chấp nhận việc tụi chị tốt với em chứ sao nữa. Em có thể thử dựa dẫm, thử mỉm cười, cũng có thể thử nổi giận... Nếu những điều đó em vẫn chưa biết làm, vậy thì học theo chị nè. Học chị lúc vui thì cười toe, lúc không vui thì chu môi...”
Nguyên Chi Kiều bỗng nhiên dâng lên một loại xúc động mãnh liệt, chỉ là cô của hiện tại vẫn chưa biết cảm xúc đó là gì. Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ bên trong, rồi quyết định hỏi ra câu hỏi cuối cùng.
“Vậy... nếu em không phải là em gái của chị, chị còn như vậy không?”
Nguyên Chi Kiều vừa hỏi xong liền theo phản xạ cụp mắt xuống, như thể sợ nhìn thấy vẻ mặt phủ định của Nguyên Tri Hà. Nhưng chỉ một giây sau, cô lại kiên quyết ngẩng lên, muốn nhìn thật rõ gương mặt của Nguyên Tri Hà.
Nếu là phủ định... thì cô sẽ quay lại làm chính mình trước kia, còn nếu vô cùng may mắn thì...
“Đương nhiên rồi.” Nguyên Tri Hà đáp không chút do dự: “Cho dù em không phải là em gái ruột của chị, chị cũng vẫn thích cô em gái nhỏ này. Nếu tụi mình quen nhau, chị vẫn sẽ làm chị của em, vẫn sẽ thân thiết với em như bây giờ.”
Cô nghĩ, mình đã nhận được một đáp án vô cùng may mắn.
Nguyên Chi Kiều cẩn thận đặt bông bìm bìm vào chiếc túi nhỏ màu trắng đeo bên mình, nhẹ nhàng chỉnh lại vị trí, để lộ phần hoa phía trên, rồi khẽ lắc tay Nguyên Tri Hà, lần đầu tiên nở một nụ cười đúng tuổi trẻ thơ: “Chị ơi, tụi mình đi xem mấy con tàu lớn khác đi.”
“Còn muốn xem nữa hả?” Nguyên Tri Hà có chút mỏi mệt, mấy chiếc thuyền này trông cái nào cũng như cái nào, thật chẳng hiểu được Kiều Kiều muốn xem gì. Nhưng thấy Nguyên Chi Kiều vui vẻ, Nguyên Tri Hà vẫn chiều theo ý cô bé.
Điều mà Nguyên Chi Kiều đang tìm, chính là con thuyền mà mẹ của Đường lên để chạy nạn trong đêm đó.
Trong chương hai, trước khi mẹ Đường lên thuyền, có miêu tả khung cảnh xung quanh, trong đó có một chiếc du thuyền cỡ nhỏ màu trắng. Chiếc du thuyền đó rất nổi bật, ngay cả trong màn đêm đen như mực cũng có thể lờ mờ trông thấy được hình dáng.
Theo diễn biến trong cốt truyện gốc, quân địch đoán được trên thuyền có nhân vật quan trọng, liền nhảy lên thuyền tàn sát, cướp bóc. Chiếc du thuyền vì muốn ngăn chặn đám địch liên tục xông tới, buộc phải vội vàng rời bến. Mẹ Đường cùng những người khác ở phía xa nghe thấy tiếng súng nổ thì hoảng sợ kêu thành tiếng, hành động đó khiến quân địch chú ý, lập tức điều hướng thuyền về phía họ.
Khi chiếc du thuyền tiến lại gần mẹ Đường, những viên đạn lạc trên thuyền cũng bắt đầu bay sượt qua con thuyền nơi mẹ Đường đang đứng. Chính lúc ấy mới xảy ra chuyện cha Đường đẩy mẹ Đường ra để đỡ đạn thay, còn mẹ Đường thì vô ý rơi xuống nước.
Có thể nói, chuỗi sự kiện dồn dập này nếu truy ngược lại nguồn cơn, thì đều bắt đầu từ chiếc du thuyền màu trắng, rộng rãi, xa hoa kia.
Và chỉ khi hiểu rõ hơn hiện trường cùng diễn biến, Nguyên Chi Kiều mới càng có khả năng ứng phó với kiếp nạn tử vong của “Kiều Kiều”.
Cả hai đi dọc một đoạn đường, cuối cùng khi đến khu vực gần Tương Thiên Giang và khu nhượng địa, họ nhìn thấy một chiếc du thuyền khớp hoàn toàn với mô tả trong [Phi Luyến].
“Chị ơi, thuyền đó của ai vậy?”
Nguyên Tri Hà nhìn theo hướng Nguyên Chi Kiều chỉ, khẽ lắc đầu: “Không biết nữa, thuyền đó neo ở khu nhượng địa, chắc là của mấy người Tây rồi.”
Nguyên Chi Kiều khẽ nhíu mày, cảm thấy con thuyền kia hẳn không phải của người Tây. Trong truyện có nhắc đến việc quân địch tấn công vào thành Lăng, khu nhượng địa bên trong bên ngoài đều bị quét sạch, thế nhưng họ lại không hề gϊếŧ hại người nước ngoài. Vậy mà trên chiếc du thuyền trắng kia, rõ ràng đã từng xảy ra đấu súng.
“Có cách nào biết được con thuyền đó cụ thể thuộc về ai không?” Nguyên Chi Kiều hỏi.
Nguyên Tri Hà nghĩ một lát: “Thuyền của người Tây thường sẽ khắc huy hiệu, mỗi nước có một ký hiệu khác nhau.” Cô kéo tay Nguyên Chi Kiều, định dẫn đường: “Chúng ta qua đó xem thử đi, mấy cái này là thầy giáo kể, chị cũng chưa từng tận mắt thấy bao giờ.”
Hai người vòng một đoạn đường xa, cuối cùng cũng tới được bờ sông gần khu nhượng địa. Nguyên Tri Hà men theo bờ đi một vòng, không khỏi cảm thán: “Lúc đứng bên kia nhìn sang, đâu có thấy thuyền to thế này đâu... Chi Kiều, em nhìn kìa, đó chính là huy hiệu.” Nguyên Tri Hà gãi gãi cằm, vẻ mặt nghi hoặc: “Nhưng mà... sao lại không phải là động vật nhỉ?”
Nguyên Chi Kiều nhìn về dòng chữ biến thể được vẽ ở đầu thuyền, tim bỗng khựng lại một nhịp.
Thì ra mối nhân duyên giữa các nhân vật chính... lại bắt đầu từ sớm như vậy.
Cái gọi là bến tàu thật ra chỉ là một bãi nước nông, hai bên bãi là đất cát hơi mềm, trên nền cát xây đầy nhà cấp bốn, đây chính là nơi ở của ngư dân.
Có lẽ vì trong nhà không đủ chỗ, nên ngư dân đều mang đồ đạc ra để trước cửa. Nào là xoong nồi chén bát được xếp gọn gàng, nào là quần áo phơi phóng, lò bếp mới xây, nhưng nhiều nhất vẫn là những dụng cụ ra sông đánh cá: Dài có, ngắn có, lưới, giỏ cá tất cả đều được đặt lộn xộn một chỗ. Giữa các căn nhà san sát nhau, nhìn qua thì vô cùng bừa bộn.
Trên bãi cạn đậu kín thuyền đánh cá, chỉ là những chiếc thuyền này đều rất nhỏ, chỉ chở được hai ba người, lại chen chúc dính vào nhau, chẳng mấy ngăn nắp. Những chiếc thuyền lớn hơn thì đậu ở xa hơn, nơi nước sâu, được buộc dây chắc chắn, lắc lư theo nhịp sóng sông.
Đi dọc bến tàu ra ngoài, có thể thấy thuyền mỗi lúc một to, nhưng vẫn không phải là con thuyền mà Nguyên Chi Kiều đang tìm.
Chỗ nào có thuyền đậu thì chỗ đó có người ở, mà những nhà có thuyền lớn thì thường khá giả hơn, nhà cửa cũng khác với những căn nhà cấp bốn thường là những ngôi nhà hai, ba tầng nhỏ, tường trắng mái ngói, thậm chí có nhà còn xây cả sân vườn. Điều duy nhất giống nhau là những căn nhà này cũng xây theo địa hình, cho nên không hề có quy hoạch rõ ràng, Nguyên Chi Kiều thường xuyên thấy hai căn nhà dính sát vào nhau, hướng đặt lại khác biệt, một ngay ngắn, một nghiêng lệch, nhìn vào vô cùng chướng mắt.
Cô quay mắt nhìn về con sông Hướng Thiên rộng lớn, lác đác những con tàu chở hàng giương buồm dài, đang chầm chậm tiến về các thành phố khác.
“Chị ơi, nhà mình có thuyền không?”
Nguyên Tri Hà đang hái hoa bìm bìm ở một bên, trên tay đã cầm được năm sáu bông, xanh biếc tươi thắm, trông vô cùng đẹp mắt. Cô bé băng qua mảnh đất lồi lõm, đi đến bên cạnh Nguyên Chi Kiều, chia cho cô một bông.
“Thuyền à?” Nguyên Tri Hà cẩn thận bó tròn những bông hoa bìm bìm còn lại thành một bó nhỏ, rồi đáp: “Nhà mình không có thuyền đâu, chỉ có chú hai...” Nhắc đến Nguyên An, vẻ mặt Nguyên Tri Hà rõ ràng khựng lại, chỉ nói ngắn gọn: “Chú Hai làm ăn buôn bán trên tàu, dưới tay có một con tàu lớn.”
Nếu không phải là bất đắc dĩ, Nguyên Chi Kiều không muốn đi theo Nguyên An.
“Vậy ba có người bạn nào khác có thuyền lớn không?”
Nguyên Tri Hà nghiêng đầu, như đang suy nghĩ: “Hình như... chưa nghe ba nhắc tới.” Cô bé nhìn Nguyên Chi Kiều, đưa một tay ra kéo cô đi chỗ khác: “Kiều Kiều muốn đi thuyền chơi hả? Nếu vậy thì lát nữa mình về hỏi ba xem có chú nào có thể cho mình lên thuyền chơi không.”
“Ừ.” Tuy mục đích không phải là đi chơi, nhưng nếu nhờ vậy mà biết được kết quả, thì coi như cũng đã đạt được mục tiêu.
Nguyên Tri Hà nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Nguyên Chi Kiều, bỗng đôi mắt cong cong, bật cười thành tiếng. Nguyên Chi Kiều thấy vậy, có chút khó hiểu: “Cười gì vậy?”
“Cười em gái chị đáng yêu quá mà.” Nguyên Tri Hà buông tay đang nắm lấy Nguyên Chi Kiều, đưa tay nhéo nhéo má cô bé. Đứa trẻ hơn năm tuổi, trên mặt vẫn còn chút mũm mĩm của trẻ con chưa tan hết, làn da mềm mại mịn màng, khiến Nguyên Tri Hà nhéo một cái rồi lại muốn nhéo thêm cái nữa.
Nguyên Chi Kiều nhíu mày né tránh, nhưng chính phản ứng ấy lại khiến Nguyên Tri Hà càng cười vui vẻ hơn: “Lần đầu tiên chị thấy một đứa em gái sinh động thế này đấy, thật tuyệt.” Cô nhẹ nhàng vuốt dọc theo lọn tóc của Nguyên Chi Kiều: “Tóc Kiều Kiều dài rồi, chị tết tóc cho em nhé.”
Nguyên Chi Kiều ngẩng đầu nhìn Nguyên Tri Hà: “Chị thích em bây giờ sao?” Vừa nói ra khỏi miệng, cô liền sững người một thoáng, không biết tại sao bản thân lại hỏi một câu như thế.
Có lẽ là khoảnh khắc vừa rồi khiến cô thuận miệng bật thốt, hoặc có lẽ là vì ở bên Nguyên Tri Hà quá nhẹ nhàng, khiến cô như thật sự trở thành một đứa trẻ.
Nguyên Chi Kiều khẽ cười khổ trong lòng, chỉ có trẻ con mới trông đợi những điều này thôi, mà cô, rõ ràng từ khi còn là trẻ con đã học được cách từ bỏ rồi.
“Thích chứ.” Nguyên Tri Hà không chút do dự đáp.
Một thoáng rung động như bừng nở, Nguyên Chi Kiều lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Tri Hà, chỉ thấy gương mặt cô hoàn toàn tự nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên. Có lẽ cảm nhận được sự do dự trong lòng Nguyên Chi Kiều, Nguyên Tri Hà chủ động nói thêm: “Bất kể là Kiều Kiều trước đây, hay Kiều Kiều bây giờ, chị đều thích cả.”
Nguyên Chi Kiều bỗng có một cảm giác kỳ lạ, giống như có người mở ra trong tim cô một lon nước ngọt ướp lạnh, những bong bóng mát lạnh đang sủi bọt lăn tăn trào lên. Cô muốn nắm lấy lon nước ấy, muốn biết bên trong chứa đựng điều gì nhưng lại vụng về đẩy nó ra, như thể nếu không kỳ vọng, thì sẽ không bao giờ phải đối diện với thất vọng vậy.
Cô đột ngột dời mắt đi, không nhìn đến nét mặt của Nguyên Tri Hà nữa. Trong ánh mắt là sự cố chấp, cũng là dứt khoát: “Em không phải là Kiều Kiều, chị không nhận ra chúng ta khác nhau sao?”
Cô cúi đầu, nhìn đóa hoa bìm bìm trong tay.
Thật sự rất đẹp cuống hoa trắng ngà, cánh hoa màu lam chàm, nhụy hoa còn vương giọt sương sớm, mỗi cánh đều nguyên vẹn và rực rỡ. Khi hái hoa, cô cũng đã thấy rồi... cả một đám bìm bìm kia, hoặc là hoa chưa nở hết, hoặc là hoa đã nở thì cánh lại sứt mẻ, viền héo úa.
Nguyên Chi Kiều nhẹ nhàng xoay xoay cuống hoa trong tay, chắc chắn chị ấy đã tìm rất lâu mới hái được một bông như vậy.
Nhưng liệu sau này, mình còn có thể nhận được nữa không...
Bỗng nhiên, trong tầm mắt của Nguyên Chi Kiều xuất hiện một bàn tay khác, bàn tay ấy cầm một bó hoa đã được buộc lại gọn gàng. Chính là của Nguyên Tri Hà.
Nguyên Chi Kiều ngẩng đầu, thấy Nguyên Tri Hà vẫn giữ nét mặt thân thiết, hoàn toàn không có sự kinh ngạc hay sợ hãi như cô đã tưởng tượng.
Nguyên Tri Hà cố gắng nín cười, để mình trông có vẻ nghiêm túc và chân thành hơn một chút. Tâm tư của trẻ con thật dễ đoán đây là đang ghen tị rồi, sợ rằng sau khi mình thay đổi, chị gái sẽ không còn chăm sóc và thương yêu như trước nữa, đúng không?
“Chị biết mà.” Nguyên Tri Hà thoải mái nói, đưa bó hoa đã sắp xếp gọn gàng trong tay mình thay thế đóa hoa đơn lẻ trong tay Nguyên Chi Kiều: “Kiều Kiều của trước đây và Kiều Kiều của bây giờ thật sự rất khác, cứ như không phải cùng một người vậy.”
Nguyên Chi Kiều nhìn bó hoa được nhét vào tay mình, lại nhìn sang Nguyên Tri Hà, chờ chị tiếp tục nói.
“Kiều Kiều trước kia tuy không thân thiết với người khác, nhưng chị có thể cảm nhận được em là người biết quan tâm, cũng biết dựa dẫm vào người khác, chỉ là hơi chậm hiểu, chưa học được cách thân thiết với tụi chị thôi.”
Nguyên Tri Hà ngừng lại suy nghĩ một chút, như đang cân nhắc cách diễn đạt chính xác: “Kiều Kiều bây giờ, tuy cũng không thân thiết với người khác, nhưng lại là... ừm... cố tình giữ khoảng cách thì đúng hơn? Nhưng Kiều Kiều cũng có điểm chưa từng thay đổi là Kiều Kiều trước kia luôn cảm thấy mình không hòa nhập được, Kiều Kiều bây giờ cũng vẫn cảm thấy mình không hòa nhập được, đúng không?”
“Em... không hòa nhập được sao?”
“Ừm.” Nguyên Tri Hà nắm tay Nguyên Chi Kiều, tiếp tục dắt em đi xem thuyền lớn:, “Kiều Kiều cho chị cảm giác... như một người ngoài vậy.” Cô chợt bật cười, như đang cười chính suy nghĩ của mình: “Có lúc chị còn thấy, Kiều Kiều giống người lớn nữa kìa.”
“Kiều Kiều không biết thân thiết thì cũng không sao, chị sẽ dạy em, ba mẹ và Tri Mậu cũng sẽ dạy em.” Cô siết nhẹ tay Nguyên Chi Kiều: “Em chỉ cần thử chấp nhận nơi này, chấp nhận tụi chị là được rồi.”
Tim Nguyên Chi Kiều đập rất nhanh, như thể đang nóng lên vậy. Cô nắm tay Nguyên Tri Hà, cũng siết nhẹ lại, trong giọng nói có sự căng thẳng mà chính cô cũng không nhận ra: “Chấp nhận cái gì?”
“Chấp nhận việc tụi chị tốt với em chứ sao nữa. Em có thể thử dựa dẫm, thử mỉm cười, cũng có thể thử nổi giận... Nếu những điều đó em vẫn chưa biết làm, vậy thì học theo chị nè. Học chị lúc vui thì cười toe, lúc không vui thì chu môi...”
Nguyên Chi Kiều bỗng nhiên dâng lên một loại xúc động mãnh liệt, chỉ là cô của hiện tại vẫn chưa biết cảm xúc đó là gì. Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ bên trong, rồi quyết định hỏi ra câu hỏi cuối cùng.
“Vậy... nếu em không phải là em gái của chị, chị còn như vậy không?”
Nguyên Chi Kiều vừa hỏi xong liền theo phản xạ cụp mắt xuống, như thể sợ nhìn thấy vẻ mặt phủ định của Nguyên Tri Hà. Nhưng chỉ một giây sau, cô lại kiên quyết ngẩng lên, muốn nhìn thật rõ gương mặt của Nguyên Tri Hà.
Nếu là phủ định... thì cô sẽ quay lại làm chính mình trước kia, còn nếu vô cùng may mắn thì...
“Đương nhiên rồi.” Nguyên Tri Hà đáp không chút do dự: “Cho dù em không phải là em gái ruột của chị, chị cũng vẫn thích cô em gái nhỏ này. Nếu tụi mình quen nhau, chị vẫn sẽ làm chị của em, vẫn sẽ thân thiết với em như bây giờ.”
Cô nghĩ, mình đã nhận được một đáp án vô cùng may mắn.
Nguyên Chi Kiều cẩn thận đặt bông bìm bìm vào chiếc túi nhỏ màu trắng đeo bên mình, nhẹ nhàng chỉnh lại vị trí, để lộ phần hoa phía trên, rồi khẽ lắc tay Nguyên Tri Hà, lần đầu tiên nở một nụ cười đúng tuổi trẻ thơ: “Chị ơi, tụi mình đi xem mấy con tàu lớn khác đi.”
“Còn muốn xem nữa hả?” Nguyên Tri Hà có chút mỏi mệt, mấy chiếc thuyền này trông cái nào cũng như cái nào, thật chẳng hiểu được Kiều Kiều muốn xem gì. Nhưng thấy Nguyên Chi Kiều vui vẻ, Nguyên Tri Hà vẫn chiều theo ý cô bé.
Điều mà Nguyên Chi Kiều đang tìm, chính là con thuyền mà mẹ của Đường lên để chạy nạn trong đêm đó.
Trong chương hai, trước khi mẹ Đường lên thuyền, có miêu tả khung cảnh xung quanh, trong đó có một chiếc du thuyền cỡ nhỏ màu trắng. Chiếc du thuyền đó rất nổi bật, ngay cả trong màn đêm đen như mực cũng có thể lờ mờ trông thấy được hình dáng.
Theo diễn biến trong cốt truyện gốc, quân địch đoán được trên thuyền có nhân vật quan trọng, liền nhảy lên thuyền tàn sát, cướp bóc. Chiếc du thuyền vì muốn ngăn chặn đám địch liên tục xông tới, buộc phải vội vàng rời bến. Mẹ Đường cùng những người khác ở phía xa nghe thấy tiếng súng nổ thì hoảng sợ kêu thành tiếng, hành động đó khiến quân địch chú ý, lập tức điều hướng thuyền về phía họ.
Khi chiếc du thuyền tiến lại gần mẹ Đường, những viên đạn lạc trên thuyền cũng bắt đầu bay sượt qua con thuyền nơi mẹ Đường đang đứng. Chính lúc ấy mới xảy ra chuyện cha Đường đẩy mẹ Đường ra để đỡ đạn thay, còn mẹ Đường thì vô ý rơi xuống nước.
Có thể nói, chuỗi sự kiện dồn dập này nếu truy ngược lại nguồn cơn, thì đều bắt đầu từ chiếc du thuyền màu trắng, rộng rãi, xa hoa kia.
Và chỉ khi hiểu rõ hơn hiện trường cùng diễn biến, Nguyên Chi Kiều mới càng có khả năng ứng phó với kiếp nạn tử vong của “Kiều Kiều”.
Cả hai đi dọc một đoạn đường, cuối cùng khi đến khu vực gần Tương Thiên Giang và khu nhượng địa, họ nhìn thấy một chiếc du thuyền khớp hoàn toàn với mô tả trong [Phi Luyến].
“Chị ơi, thuyền đó của ai vậy?”
Nguyên Tri Hà nhìn theo hướng Nguyên Chi Kiều chỉ, khẽ lắc đầu: “Không biết nữa, thuyền đó neo ở khu nhượng địa, chắc là của mấy người Tây rồi.”
Nguyên Chi Kiều khẽ nhíu mày, cảm thấy con thuyền kia hẳn không phải của người Tây. Trong truyện có nhắc đến việc quân địch tấn công vào thành Lăng, khu nhượng địa bên trong bên ngoài đều bị quét sạch, thế nhưng họ lại không hề gϊếŧ hại người nước ngoài. Vậy mà trên chiếc du thuyền trắng kia, rõ ràng đã từng xảy ra đấu súng.
“Có cách nào biết được con thuyền đó cụ thể thuộc về ai không?” Nguyên Chi Kiều hỏi.
Nguyên Tri Hà nghĩ một lát: “Thuyền của người Tây thường sẽ khắc huy hiệu, mỗi nước có một ký hiệu khác nhau.” Cô kéo tay Nguyên Chi Kiều, định dẫn đường: “Chúng ta qua đó xem thử đi, mấy cái này là thầy giáo kể, chị cũng chưa từng tận mắt thấy bao giờ.”
Hai người vòng một đoạn đường xa, cuối cùng cũng tới được bờ sông gần khu nhượng địa. Nguyên Tri Hà men theo bờ đi một vòng, không khỏi cảm thán: “Lúc đứng bên kia nhìn sang, đâu có thấy thuyền to thế này đâu... Chi Kiều, em nhìn kìa, đó chính là huy hiệu.” Nguyên Tri Hà gãi gãi cằm, vẻ mặt nghi hoặc: “Nhưng mà... sao lại không phải là động vật nhỉ?”
Nguyên Chi Kiều nhìn về dòng chữ biến thể được vẽ ở đầu thuyền, tim bỗng khựng lại một nhịp.
Thì ra mối nhân duyên giữa các nhân vật chính... lại bắt đầu từ sớm như vậy.
2
0
3 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
