0 chữ
Chương 4
Chương 3.2: Diên Châu
Từ làng Trài lên phương Bắc, đến được núi Ngọc Cát phải mất ít nhất bốn tháng đường dài. Trong quãng thời gian ấy, cô nhóc không được ngơi tay, ngày ngày bị Diên Châu mang ra rèn luyện, vừa luyện thân pháp, vừa học lý thuyết tu đạo.
“Đây là... núi Ngọc Cát sao? Cao quá đi mất...” Cô há hốc miệng khi ngẩng đầu nhìn lêи đỉиɦ núi cao không thấy bóng đỉnh, chỉ thấy từng tầng mây bảng lảng trôi ngang.
“Ừ, hơn chín ngàn bậc đấy.” Diên Châu thản nhiên đáp, giọng như thể chỉ đang kể sáng nay ăn món gì.
“Dạ? Chín... chín ngàn bậc thang ạ?” Cô nhóc tròn xoe mắt, suýt nữa thì rớt cả hàm.
"Nghe thì dài, nhưng sử dụng phi kiếm thì không mấy hồi đâu, nào nắm chắc tay ta." Vừa dứt lời, Diên Châu đã triệu ra một thanh kiếm linh vô cùng tinh xảo, nàng truyền chút linh lực vào liền khiến nó phóng to ra gấp bội, rộng đủ để chở một lớn một nhỏ.
Cô nhóc sợ đến nỗi nắm chặt tay Diên Châu, mắt nhắm nghiền, không dám hé ra dù chỉ một khe nhỏ. Tai chỉ còn nghe tiếng gió rít bên tai, thân kiếm rung nhẹ giữa tầng không.
Không bao lâu sau, cô được Diên Châu nhẹ nhàng bế xuống đất. Lần nữa mở mắt ra, phi kiếm đã biến mất tự lúc nào. Diên Châu dắt cô bước vào một tiểu viện yên tĩnh nằm nép mình giữa rừng trúc rộng bạt ngàn.
"Giờ ta sẽ khai thông linh mạch cho con." Diên Châu nói ngắn gọn. Đoạn, nàng đưa cô nhóc đến bể linh tuyền, bắt đầu quá trình thanh tẩy.
Sau khi được gội sạch bụi trần, khoác trên mình y phục trắng thuần, cô liền ngồi xếp bằng trên giường lớn, sau đó...
"Aaa!" Cô nhóc hét toáng lên vì đau đơn, trán rịn đầy mồ hôi.
"Đừng nhúc nhích!" Diên Châu nghiêm giọng, nhíu mày quát khẽ.
Hai tay nàng nắm chặt tay đứa nhỏ, ngón cái nhấn mạnh mạch máu trên cổ tay, dò tìm vị trí linh mạch, sau khi tìm được, nàng liền truyền thần thức của mình vào bên trong dò xét, phát hiện vị trí linh mạch bị che giấu, nàng liền sử dụng linh lực phá vỡ, đánh tan lớp cản trở đang bịt kín huyệt mạch. Suốt mười tám canh giờ, nàng không ngơi nghỉ.
Đến khi cô nhóc ngất đi vì đau, tựa vào lòng nàng, mặt trời cũng đã đứng bóng. Diên Châu thở dài, linh lực tiêu hao gần cạn, nàng mong đứa trẻ sẽ không làm nàng thất vọng.
Ôm dáng người nhỏ nhắn ngả xuống giường, Diên Châu cũng vì mệt mỏi mà chợp mặt, dự tính sau này nhất định phải tìm hiểu rõ thân thế đứa nhỏ này.
----------------
"Sư tôn, bọn họ nói con là đồ bỏ đi..." Một buổi chiều, cô nhóc chạy ào vào phòng Diên Châu. Khi ấy Diên Châu đương viết thứ gì đó lên trang giấy sớm đã ngả vàng, nhưng cô nhóc chẳng mấy quá để tâm, cứ thế tựa lưng vào người nàng.
"Ai nói?" Diên Châu giơ tờ giấy lên khẽ thổi cho khô nét mực, rồi cẩn thận gấp giấy lại, cất vào trong hộp gỗ.
"Bọn họ nói..." Cô nhóc lẩm bẩm, rõ ràng không biết tên ai, tuy nhiên, nét giọng không giấu được sự tủi thân.
Diên Châu mỉm cười, xoay người ôm cô vào lòng, cúi xuống hỏi nhỏ: “Đồ nhi có giận sư tôn không?”
“Không ạ, sư tôn dạo này rất mệt mà.” Cô nhóc lắc đầu nguầy nguậy.
"Ừm, giải quyết chút chuyện trong môn, bận quá nên không thể để ý nhiều tới con." Diên Châu nhìn cô nhóc bằng ánh mắt ôn hòa, đã gần 1 năm ở chung, cô nhóc lại càng hiểu rõ sư tôn hơn, ánh mắt rõ là đang nhìn cô, nhưng tưởng chừng đang xuyên qua mình để tìm một bóng dáng ai đó, ngay sau đó, Diên Châu cụp mắt, che dấu đi cảm xúc nhất thời.
"Sao họ dám mắng chửi con như vậy, tâm sự cùng sư tôn được không?" Diên Châu xoa nhẹ mái tóc đen dài của cô nhóc chỉ mới mười tuổi, ánh mắt đong đầy yêu thương.
"Họ nói, con không có tên, trần đời những kẻ không có tên, là không được đất trời chứng nhận, là không đáng làm con người...phải không ạ?" Nhắc tới chuyện ưu thương, cô nhóc lại đỏ ửng mặt.
“Nói linh tinh. Vậy thì để ta đặt tên cho con, chịu không?”
“Thật... thật ạ?” Đứa nhỏ ngây người, sau đó mừng rỡ đến độ quay người nhìn Diên Châu không chớp mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ như ánh nắng ban mai.
“Mộc Nguyệt.” Diên Châu trầm ngâm giây lát, ánh mắt vô thức lướt qua khung cửa sổ, trời hôm nay nắng gắt, nhưng những tia sáng xuyên qua tán cây lại khiến cảnh vật thêm mơ hồ, đầy chất thơ. Như một linh cảm chợt lóe, nàng mỉm cười, quả quyết đáp.
"Sao lại là Mộc Nguyệt ạ?" Mộc Nguyệt ngạc nhiên, tò mò về cái tên của mình.
"Sao câu đầu không khen tên hay?" Diên Châu cười hỏi.
“Con... con không giỏi văn chương, không dám tùy tiện đánh giá tên mà sư tôn ban.” Mộc Nguyệt lí nhí, nói rồi xấu hổ che mặt.
“Ha ha, ngoan lắm. Nào, lại đây quạt cho sư tôn, năm nay nóng quá.” Diên Châu xoa nhẹ đầu cô.
Mộc Nguyệt vâng lời, cầm chiếc quạt giấy trên bàn, ngồi cạnh Diên Châu. Trên mặt quạt là những nét vẽ núi sông trùng điệp cùng mấy dòng thơ khó hiểu. Cô im lặng ngồi quạt, gió nhè nhẹ thổi qua vai áo Diên Châu.
Một lúc sau, Diên Châu lên tiếng: “Con quạt làm khô hết mực rồi. Thôi, về nghỉ đi. Tối ta sẽ giải thích cho con ý nghĩa cái tên ấy.”
“Dạ! Con về trước ạ!” Mộc Nguyệt cười hớn hở, cẩn thận gấp chiếc quạt đặt lại bàn, rồi tung tăng rời khỏi phòng, lòng vui như mở hội.
----------------
End chương 3.2
“Đây là... núi Ngọc Cát sao? Cao quá đi mất...” Cô há hốc miệng khi ngẩng đầu nhìn lêи đỉиɦ núi cao không thấy bóng đỉnh, chỉ thấy từng tầng mây bảng lảng trôi ngang.
“Ừ, hơn chín ngàn bậc đấy.” Diên Châu thản nhiên đáp, giọng như thể chỉ đang kể sáng nay ăn món gì.
“Dạ? Chín... chín ngàn bậc thang ạ?” Cô nhóc tròn xoe mắt, suýt nữa thì rớt cả hàm.
"Nghe thì dài, nhưng sử dụng phi kiếm thì không mấy hồi đâu, nào nắm chắc tay ta." Vừa dứt lời, Diên Châu đã triệu ra một thanh kiếm linh vô cùng tinh xảo, nàng truyền chút linh lực vào liền khiến nó phóng to ra gấp bội, rộng đủ để chở một lớn một nhỏ.
Không bao lâu sau, cô được Diên Châu nhẹ nhàng bế xuống đất. Lần nữa mở mắt ra, phi kiếm đã biến mất tự lúc nào. Diên Châu dắt cô bước vào một tiểu viện yên tĩnh nằm nép mình giữa rừng trúc rộng bạt ngàn.
"Giờ ta sẽ khai thông linh mạch cho con." Diên Châu nói ngắn gọn. Đoạn, nàng đưa cô nhóc đến bể linh tuyền, bắt đầu quá trình thanh tẩy.
Sau khi được gội sạch bụi trần, khoác trên mình y phục trắng thuần, cô liền ngồi xếp bằng trên giường lớn, sau đó...
"Aaa!" Cô nhóc hét toáng lên vì đau đơn, trán rịn đầy mồ hôi.
"Đừng nhúc nhích!" Diên Châu nghiêm giọng, nhíu mày quát khẽ.
Hai tay nàng nắm chặt tay đứa nhỏ, ngón cái nhấn mạnh mạch máu trên cổ tay, dò tìm vị trí linh mạch, sau khi tìm được, nàng liền truyền thần thức của mình vào bên trong dò xét, phát hiện vị trí linh mạch bị che giấu, nàng liền sử dụng linh lực phá vỡ, đánh tan lớp cản trở đang bịt kín huyệt mạch. Suốt mười tám canh giờ, nàng không ngơi nghỉ.
Ôm dáng người nhỏ nhắn ngả xuống giường, Diên Châu cũng vì mệt mỏi mà chợp mặt, dự tính sau này nhất định phải tìm hiểu rõ thân thế đứa nhỏ này.
----------------
"Sư tôn, bọn họ nói con là đồ bỏ đi..." Một buổi chiều, cô nhóc chạy ào vào phòng Diên Châu. Khi ấy Diên Châu đương viết thứ gì đó lên trang giấy sớm đã ngả vàng, nhưng cô nhóc chẳng mấy quá để tâm, cứ thế tựa lưng vào người nàng.
"Ai nói?" Diên Châu giơ tờ giấy lên khẽ thổi cho khô nét mực, rồi cẩn thận gấp giấy lại, cất vào trong hộp gỗ.
"Bọn họ nói..." Cô nhóc lẩm bẩm, rõ ràng không biết tên ai, tuy nhiên, nét giọng không giấu được sự tủi thân.
“Không ạ, sư tôn dạo này rất mệt mà.” Cô nhóc lắc đầu nguầy nguậy.
"Ừm, giải quyết chút chuyện trong môn, bận quá nên không thể để ý nhiều tới con." Diên Châu nhìn cô nhóc bằng ánh mắt ôn hòa, đã gần 1 năm ở chung, cô nhóc lại càng hiểu rõ sư tôn hơn, ánh mắt rõ là đang nhìn cô, nhưng tưởng chừng đang xuyên qua mình để tìm một bóng dáng ai đó, ngay sau đó, Diên Châu cụp mắt, che dấu đi cảm xúc nhất thời.
"Sao họ dám mắng chửi con như vậy, tâm sự cùng sư tôn được không?" Diên Châu xoa nhẹ mái tóc đen dài của cô nhóc chỉ mới mười tuổi, ánh mắt đong đầy yêu thương.
"Họ nói, con không có tên, trần đời những kẻ không có tên, là không được đất trời chứng nhận, là không đáng làm con người...phải không ạ?" Nhắc tới chuyện ưu thương, cô nhóc lại đỏ ửng mặt.
“Nói linh tinh. Vậy thì để ta đặt tên cho con, chịu không?”
“Thật... thật ạ?” Đứa nhỏ ngây người, sau đó mừng rỡ đến độ quay người nhìn Diên Châu không chớp mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ như ánh nắng ban mai.
“Mộc Nguyệt.” Diên Châu trầm ngâm giây lát, ánh mắt vô thức lướt qua khung cửa sổ, trời hôm nay nắng gắt, nhưng những tia sáng xuyên qua tán cây lại khiến cảnh vật thêm mơ hồ, đầy chất thơ. Như một linh cảm chợt lóe, nàng mỉm cười, quả quyết đáp.
"Sao lại là Mộc Nguyệt ạ?" Mộc Nguyệt ngạc nhiên, tò mò về cái tên của mình.
"Sao câu đầu không khen tên hay?" Diên Châu cười hỏi.
“Con... con không giỏi văn chương, không dám tùy tiện đánh giá tên mà sư tôn ban.” Mộc Nguyệt lí nhí, nói rồi xấu hổ che mặt.
“Ha ha, ngoan lắm. Nào, lại đây quạt cho sư tôn, năm nay nóng quá.” Diên Châu xoa nhẹ đầu cô.
Mộc Nguyệt vâng lời, cầm chiếc quạt giấy trên bàn, ngồi cạnh Diên Châu. Trên mặt quạt là những nét vẽ núi sông trùng điệp cùng mấy dòng thơ khó hiểu. Cô im lặng ngồi quạt, gió nhè nhẹ thổi qua vai áo Diên Châu.
Một lúc sau, Diên Châu lên tiếng: “Con quạt làm khô hết mực rồi. Thôi, về nghỉ đi. Tối ta sẽ giải thích cho con ý nghĩa cái tên ấy.”
“Dạ! Con về trước ạ!” Mộc Nguyệt cười hớn hở, cẩn thận gấp chiếc quạt đặt lại bàn, rồi tung tăng rời khỏi phòng, lòng vui như mở hội.
----------------
End chương 3.2
7
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
