TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 3.3: Diên Châu

Giờ Tuất (7 giờ đến 9 giờ tối).

Đêm vắng, gió lặng, ánh trăng rọi sáng khắp sân viện, Mộc Nguyệt tay cầm đèn l*иg, bước từng bước nhẹ qua hành lang dài hun hút dẫn về viện của Diên Châu. Trong lòng cô thầm tụng Nam Mô A Di Đà Phật, mong được bình an, không gặp điều kỳ quái nào trên đường đi.

Cuối cùng cũng đến nơi, Mộc Nguyệt đứng trước bậc cửa, khẽ rút khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Tiếng dép gỗ lộc cộc vang vọng trong đêm yên tĩnh, tựa như giọt nước chạm vào mặt hồ phẳng lặng.

“Lại mang dép gỗ... Con thật là kỳ cục.” Diên Châu nhướng mày nhìn đệ tử, giọng nửa trêu chọc nửa trách yêu. Dép gỗ vừa cứng vừa khó đi, trừ khi luyện kiếm, Mộc Nguyệt mới chịu mang giày vải, còn đâu cứ khăng khăng giữ kiểu dáng cổ lỗ này.

“Giày vải bí chân lắm, lại khó chịu nữa.” Mộc Nguyệt vừa trả lời vừa đặt chiếc đèn l*иg xuống bàn, sau đó nhẹ nhàng ngồi cạnh sư tôn, ánh mắt lấp lánh mong chờ.

“Thế à? Vậy sao giờ này con mới tới? Ngủ quên hả?” Diên Châu nheo mắt cười, giọng khẽ khàng mà đầy châm chọc.

"Sư tôn đừng đùa con, đừng tưởng con nhỏ thì dễ bắt nạt, người bảo đợi trăng lêи đỉиɦ mới đến còn gì. Con đến sớm thì bị rầy chứ chả được khen đâu.” Mộc Nguyệt khoanh tay, môi mím lại như giận dỗi.

“Ha ha! Tốt! Giỏi lắm! Không hổ là đồ đệ của bản cô nương.” Diên Châu bật cười sảng khoái.

"Sư tôn, người là "lão nương" rồi, chứ cô nương gì nữa..." Mộc Nguyệt liền ngay lập tức sửa lại lời Diên Châu.

"Con nhỏ hỗn xược này, nghịch tử, coi ta trị con thế nào!" Diên Châu làm bộ tức giận, gõ đầu Mộc Nguyệt cái cốc rõ đau.

Mộc Nguyệt vừa xoa đầu vừa bật cười, cuối cùng cũng nghiêm túc lại: “Sư tôn, người kể đi, con chờ nãy giờ rồi đấy.”

Diên Châu ngồi thẳng người, tay cầm quạt gõ nhẹ cằm, mắt nàng đăm chiêu nhìn mặt trăng sáng tỏ trên bầu trời đêm, đêm nay đặc biệt nhiều sao, đẹp vô kể.

"Nhiều sao quá." Mộc Nguyệt thì thầm, trong lòng thoáng chút ngẩn ngơ.

"Ừ, trùng hợp thật đấy." Diên Châu khẽ gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi trời cao.

Chờ thêm một lúc, khi hương nhang đã cháy gần nửa, Diên Châu vỗ nhẹ tay, rồi kéo Mộc Nguyệt đến bên cửa sổ. Cô không hiểu gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn theo, không rõ sư tôn muốn cho mình xem điều chi.

"Đồ nhi nghe kĩ nhé, sư tôn chỉ nói duy nhất một lần thôi." Diên Châu cụp mắt nhìn Mộc Nguyệt, cười nhẹ.

Nụ cười ấy khiến Mộc Nguyệt sững người. Nụ cười ấm áp, nhưng lại lặng lẽ chứa đựng nỗi đau. Có lẽ cô đã suy nghĩ quá nhiều. Mộc Nguyệt khẽ vỗ đầu mình một cái, cố gắng giữ lòng yên tĩnh.

"Thấy gì chưa?" Diên Châu quan sát một lúc, mới quay đầu nhìn Mộc Nguyệt hỏi khẽ.

"Chưa ạ...có phải tinh linh không?" Mộc Nguyệt hỏi trong mơ hồ, làm gì có cái gì cơ chứ.

"Ừ, tinh linh. Tinh linh cái đầu con ấy" Diên Châu bực mình, dí tay vào trán Mộc Nguyệt.

Mộc Nguyệt bất lực, ôm chặt tay Diên Châu, làm nũng: "Sư tôn, con không biết thật, đồ nhi ngu dại, mong sư tôn chỉ điểm".

Ngoài cửa sổ là một hoa viên rộng lớn. Thỉnh thoảng vọng lại tiếng ve kêu, tiếng côn trùng gặm quả. Nhưng có một loài cây gần như bị che khuất giữa muôn sắc hoa. Cây ấy trồng sát cửa sổ, chỉ cao chừng một thước, bị cánh cửa chắn ngang nên rất khó phát hiện. Nghe nói, đó là giống cây quý mà Diên Châu mang về từ một chuyến du ngoạn xa xưa.

Chừng một tuần hương sau, ánh trăng lên cao hơn, sáng tỏ hơn, từng tia bạc len lỏi khắp viện. Diên Châu lúc ấy mới đẩy hẳn cánh cửa ra. Cây con lập tức hiện ra ngay chính diện khung cửa, tươi tốt sum suê, khiến Mộc Nguyệt ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột ấy.

Lúc này Diên Châu mới lên tiếng: "Thời gian trăng sáng tỏ rõ vành nhất, các tia sáng sẽ soi rọi chiếu qua những ngóc ngách nhỏ, có những tia vô tình chiếu sáng qua lá cây, con nhìn xem, ánh sáng khi chiếu qua lá cây này, mang một màu sắc rõ rệt và dịu nhẹ hơn bao giờ hết, ánh sáng kết hợp cùng lá cây, luôn là thứ tuyệt dịu như vậy, như cách ta vô tình tìm thấy con, như cách con cùng năng lực Mộc có một sự hòa hợp đến khó tả, chưa từng ai có thể làm được..."

"Đó là sự kết hợp của Mộc và Nguyệt, con biết sao sư tôn đặt tên con là Nguyệt không?" Diên Châu tiếp tục đánh đố.

"Con không hiểu." Mộc Nguyệt ngượng ngùng gãi đầu.

"Người con mát lắm, đến mức cả núi Ngọc Cát giữa mùa hạ nóng như lửa, mà đứng cạnh con vẫn thấy dễ chịu. Qua Thủy phái thì hợp, nhưng căn cốt trong con lại như sinh ra cho Mộc phái vậy.” Diên Châu im lặng, rồi nói tiếp: "Con biết không, mặt trời lêи đỉиɦ là lúc nóng nhất, nhưng trăng lêи đỉиɦ lại là lúc mát lạnh nhất. Nhiệt độ ấy, dịu như chính thân thể con quanh năm."

Mộc Nguyệt im lặng một hồi, rồi nhỏ giọng góp ý: “Sư tôn, người nên nói ý nghĩa tên trước rồi mới giải thích đến họ. Như vậy con sẽ bất ngờ hơn đó ạ.”

"Nhóc con ranh mãnh! Nói xong rồi, về viện mau lên, phiền quá!” Diên Châu tức quá hóa cười, vung quạt đuổi khéo.

Mộc Nguyệt bật cười, cũng không cãi thêm, lẳng lặng rời khỏi. Cô không mang theo đèn l*иg nữa, để nó lại trên bàn sư tôn.

Cô muốn để ánh trăng soi đường mình trở về. Vì giờ đây, cô lại càng muốn hiểu rõ hơn ý nghĩa cái tên mà sư tôn đặt cho mình.

----------------

End chương 3.3

6

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.