TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3.1: Diên Châu

Tại làng Trài - một ngôi làng nhỏ, hẻo lánh khuất sau những cánh rừng phương Nam, Diên Châu đang ngồi tại một quán trà nhỏ ven đường, ánh mắt lặng lẽ dõi theo dòng người tấp nập qua lại giữa buổi trưa nắng nhẹ.

Nàng vốn là một trong bốn đệ tử thân truyền của Mộc tông chủ đời thứ 104. Ba mươi sáu năm trước, sau khi trải qua nhiều cuộc đấu ngầm gay gắt trong tông môn, nàng thuận lợi đảm nhiệm chức chưởng môn nhiệm kì. Sư tôn sau đó cũng ẩn cư về sau núi, một lòng tu luyện chờ ngày phi thăng.

Nghĩ tới đây, Diên Châu khẽ cười khổ. Từ trước tới nay, Huyền Vi tông luôn giữ một luật bất di bất dịch: trừ khi chưởng môn gặp đại nạn hoặc phi thăng, thì tuyệt đối không có chuyện người còn đang khỏe mạnh lại bị kẻ khác thay thế. Nhưng có lẽ, sư tôn đã quá mỏi mệt với thế tục, không còn thiết tha tranh đoạt. Người bèn làm giả tin mình mắc bệnh hiểm nghèo, loan báo khắp thiên hạ rằng bản thân không còn sống được bao lâu nữa, từ đó xin về quê dưỡng lão, sống nốt những tháng ngày còn lại trong yên bình.

Diên Châu hiện đang trong quá trình bế quan tu luyện. Nàng cảm nhận được bản thân đã gần chạm đến ngưỡng Dung Hư, chỉ còn cách một bước nhỏ là có thể đột phá. Thế nhưng bức tường mỏng manh ấy lại vững như đá tảng, dù thử qua bao nhiêu phương pháp cũng không thể phá vỡ. Cuối cùng, nàng quyết định xuống núi cầu duyên tu đạo, vì tận mắt chứng kiến không ít kẻ phi thăng từ cảnh giới thấp hơn cả Độ Kiếp, nàng biết cơ hội luôn ẩn hiện ở những nơi bất ngờ nhất. Hơn nữa, đến nay nàng vẫn chưa có đồ đệ truyền thừa, nếu kéo dài e rằng Mộc phái sẽ mai một.

----------------

"Aaa, buông ta ra! Lũ tặc tử! Ai cho các ngươi cướp đồ ăn của ta!" Tiếng hét the thé vang lên ngay bên tai, kéo Diên Châu khỏi dòng suy nghĩ. Nàng nghiêng đầu nhìn sang, thấy một cậu nhóc chừng mười hai tuổi đang bị bốn đứa trẻ lớn nhỏ bao vây, giằng co giữa góc chợ bụi bặm.

"Đồ ăn gì của ngươi? Nhóc thối, thứ chưa bỏ vô miệng thì vẫn là vật vô chủ!" Một đứa lớn tuổi nhất hừ lạnh rồi đẩy cậu nhóc ngã nhào xuống đất.

Người xung quanh tuy thấy rõ, nhưng chẳng ai mảy may bận tâm, cứ thản nhiên đi qua như thể đó chỉ là chuyện vặt vãnh. Diên Châu ngồi yên, lòng khẽ trầm xuống – đúng là thế gian dơ bẩn đến mức lòng người cũng dửng dưng.

"Lão Lý đang phát bánh ở cổng làng kìa!" Một cô nhóc bất ngờ chạy tới hét toáng lên. Đám trẻ đánh hội đồng lập tức buông tay, hừ một tiếng rồi kéo nhau chạy biến, bỏ lại cậu nhóc cùng chiếc bánh nát trên tay.

Diên Châu đưa mắt nhìn cô nhóc vừa xuất hiện. Dù quần áo chẳng khác gì đám ăn xin kia, nhưng rõ ràng khí chất nơi cô nhóc mang theo sự trầm tĩnh khác thường – một dáng vẻ không nên thuộc về đứa trẻ nay đây mai đó.

"Cảm ơn ngươi." Cậu nhóc nước mắt lưng tròng, run run nhìn cô nhóc nhỏ.

"Hừ, lo mà ăn đi, đồ ăn đến miệng còn để bị cướp." Cô nhóc khoanh tay lườm nguýt thằng bé, thằng bé nghe vậy cũng vội vã cuối đầu ăn ngấu nghiến.

Diên Châu sau một lúc quan sát, cuối cùng bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô nhóc, ánh mắt dịu dàng: "Ta đứng từ kia quan sát đã lâu. Ngươi có khí chất rất đặc biệt. Người nhà ngươi đâu rồi?"

"Tỷ tỷ, ta mà có gia đình thì cần phải ăn mặc như này ư?" Cô nhóc bật cười hỏi lại.

"Haha, vậy thì, cho ta kiểm tra lại suy đoán của mình nhé." Nói rồi, Diên Châu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay trái của cô nhóc. Khi linh mạch vừa hiện ra dưới đầu ngón tay, ánh mắt nàng thoáng chốc mở to.

Cô nhóc vẫn đứng yên, không hề phản kháng. Có lẽ do nét mặt ôn hòa và khí chất thanh nhã của Diên Châu khiến cô tự nhiên nảy sinh niềm tin.

"Nhóc con, ngươi muốn sống những ngày ấm no, có cơm ngon áo đẹp không?" Giọng nàng rất nhẹ, như lời thủ thỉ giữa gió.

Cô nhóc ngẩng đầu nhìn nàng thật lâu, rồi khẽ đáp: "Muốn."

Ngay sau đó, cô liền được Diên Châu ôm vào lòng, bế bổng lên: "Tốt lắm. Ta là Diên Châu. Từ nay sẽ là sư tôn của ngươi."

"Ta... ta sẽ sống với tỷ thật sao? Nhà tỷ ở đâu?" Cô nhóc bất giác siết chặt áo nàng, ánh mắt hoảng hốt.

"Ở núi Ngọc Cát phía Bắc, rất xa nơi này"

"Ta...Vậy... tỷ có thể mua ít đồ ăn cho tên nhóc ngốc đó được không?" Cô nhóc khẽ mím môi, đoạn chỉ tay về phía cậu bé đang còn ngơ ngác, nhỏ giọng nói, đôi mắt sáng lên vẻ khẩn cầu.

"Được." Diên Châu mỉm cười gật đầu. Nàng bèn ghé quán ăn sáng gần đó, gọi một tô bún nóng hổi, lại mua thêm mấy cái bánh bao đưa cho cậu nhóc.

"Hức... đa tạ tỷ tỷ..." Cậu bé bật khóc. Nhưng sẽ chẳng ai biết được – nó khóc không phải vì được ăn ngon, mà là vì lần đầu tiên, và có lẽ cũng là lần cuối cùng, có người lo lắng cho nó thật lòng như thế.

ΩΩΩ – End chương 3.1 – ΩΩΩ

🎋 Góc giải thích:

Trong thế giới này, sức mạnh được phân chia theo ngũ hành: Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ.

– Kim thiên về vũ khí, sử dụng kiếm làm chính.

– Thủy có khả năng điều khiển và tạo nước.

– Hỏa sử dụng hỏa thuật, tấn công bạo liệt.

– Thổ có thể khống chế đất đá, dựng tường, di chuyển lòng đất.

– Mộc là hệ phức tạp nhất, chia thành hai nhánh chính: Luyện đan sư và Kiếm sư.

Trong đó, luyện đan sư chuyên về thảo dược, trị thương, luyện đan và thường thu nhận những người không biết võ – như thư sinh, con nhà nghèo – khiến hệ này bị coi thường, gọi là phái yếu. Còn kiếm sư trong Mộc lại cực kỳ hiếm, ít người biết đến.

Một người đủ tư cách kế thừa chức chưởng môn Mộc phái, bắt buộc phải tinh thông cả hai nhánh ấy. Vì vậy, việc tuyển đồ đệ ở Mộc phái xưa nay luôn khó khăn hơn các tông môn khác.

6

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.