TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2: Phong Thư Năm Ấy

Đám nam nhân đứng trên đài thấy cô phá vỡ kết giới dễ như trở bàn tay, lại nghe Kim chưởng môn gọi một tiếng "sư tỷ" liền thấp thoáng đoán ra thân phận nữ nhân bí ẩn kia.

"Sư tôn, Thủy chưởng môn, Kim chưởng môn, Hỏa chưởng môn, Mộc trưởng lão...Đồ đệ nghe nhóm đệ tử đảm nhiệm hộ pháp kể lại, thông qua gương chiếu, bọn họ thấy trong ảo cảnh có người của Kim môn và Mộc môn va chạm. Sau đó nữ nhân này không biết từ đâu xuất hiện, tự nhận là người Mộc môn, rồi ra tay đánh ba tu sĩ Kim môn..." Một nam nhân gãi đầu, vẻ khó xử, chần chừ mãi mới dám nói. Sau cùng, y bất lực nhìn về phía mấy tên đệ tử đang mặt mày bầm dập trên đài, ra hiệu bọn họ tự hiểu đi.

"Sư tỷ bớt giận, không nên chấp nhặt với đám hậu bối." Kim chưởng môn cười gượng, giọng điệu cầu hòa.

"Kim chưởng môn luôn? Yên Yên thật là tuổi trẻ tài cao." Nữ nhân cười nhưng mắt thì không, rõ ràng vẫn đương ghim vụ khi nãy.

"Muội đừng giận, hạ hỏa hạ hỏa, muội cũng đâu phải là Mạnh sư đệ, cần gì suốt ngày bốc hỏa như vậy." Một nam nhân đứng tuổi lên tiếng hòa giải. Đó là Chu Dinh, chưởng môn hệ Thổ, cũng là đại sư huynh trong năm người. Ngày xưa, mỗi vị chưởng môn chỉ thu một truyền nhân, cơ duyên thế nào mà năm người đệ tử ấy lại rất thân thiết. Trong số đó, đứng đầu là Chu Dinh hệ Thổ, tiếp theo là sư tỷ Cao Phương hệ Thủy, rồi đến Mộc Nguyệt - là cô, sau đó là Thẩm Yên hệ Kim và cuối cùng là Hồ Mạnh, sư đệ hệ Hỏa.

"Chu Dinh! huynh thật là quá đáng, Phương sư tỷ phải làm chủ cho ta!" Nam nhân với khuôn mặt diễm lệ, khoác trên mình y phục vàng óng ánh cùng ngọc bội xác nhận thân phận chưởng môn Hỏa phái, không ai khác, đích xác là Hồ Mạnh thuộc hệ hỏa.

"Thôi, thôi...Về viện rồi nói tiếp, ngoài này ồn ào mất mặt quá." Cao Phương dịu dàng xua tay, cắt ngang cuộc "ẩu đả" vừa chớm nổi.

Năm người họ sau đó liền hóa quang rời đi, để lại Mộc trưởng lão còn chưa hiểu chuyện gì, cùng nhóm đệ tử trợn mắt há mồm không khép lại nổi.

----------------

Dưới tán đào rợp bóng, bên bàn đá, Chu Dinh đang thong thả rót trà, nhấp một ngụm trông vô cùng sảng khoái.

"Các ngươi nhìn ta làm gì? không có tay có chân để tự rót à?" Chu Dinh nhướng mày nhìn bốn con người nãy giờ vẫn đương nhìn chằm chằm y.

"Bọn ta là khách mà..." Hồ Mạnh bĩu môi, nhưng cuối cùng vẫn là tự thân vận động, rót cho bản thân một ly trà thơm ngát vẫn đương nghi ngút khói.

"Sư tôn ta đâu?" Về tới viện của Chu Dinh, Mộc Nguyệt vốn đã định hỏi, nhưng khung cảnh quá đỗi xa lạ nên cô quyết định dành thời gian nhìn ngắm cảnh vật trước đã.

"Phi thăng rồi." Chu Dinh đáp ngắn gọn.

"Sư tỷ đang giả ngốc đó hở?" Thẩm Yến nghe thế liền dẹo giọng đáp, trong đám bọn họ, chỉ có Thẩm Yên là thân thiết đến mức dám dở giọng nói vậy với cô.

Quả nhiên, ngay lập tức như dự đoán, Mộc Nguyệt dùng chân đạp mạnh vào đôi chân đang ở dưới bàn của Thẩm Yên, Thẩm Yên cũng đoán trước được nên đã sớm co giò lên né được một cú đá đau điếng.

"May lỡ bọn họ gặp chuyện? ai biết được, nghe bọn họ gặp chuyện còn khả thi hơn việc nghe năm người bọn họ phi thăng trong một khoảng thời gian ngắn, thật hoang đường." Mộc Nguyệt nhíu mày, chanh chóng lên tiếng lập luận, chứng minh bản thân không ngốc. Ở Huyền Vi tông môn, chỉ khi tiền nhiệm phi thăng hoặc gặp biến cố thì người kế nhiệm mới được chọn làm chưởng môn. Cô thắc mắc cũng là lẽ thường.

"Càng kỳ lạ hơn là họ lại cùng phi thăng trong cùng một khắc." Cao Phương chậm rãi tiếp lời.

Nghe vậy, Mộc Nguyệt thoáng sững người, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

"Khó tin ghê hen?" Hồ Mạnh cười khẽ, như trêu.

"Đổi tên đi nhóc con, ngươi phải là hồ ly mới đúng!" Mộc Nguyệt ngay lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Hồ Mạnh đương ngồi kế bên cô, tên là Hồ Mạnh nhưng cả về ngoại hình lẫn giọng nói đều như đang muốn rù quến người khác, không có tí mạnh mẽ nào.

"Sư tỷ bớt đi, suốt ngày đay nghiến tên ta, Mộc Nguyệt Mộc Nguyệt Mộc Nguyệt chẳng như ánh trăng tí nào." Dĩ nhiên Hồ Mạnh cũng không chịu thua kém, y liền lên tiếng đáp trả.

"Thôi thôi thôi, muội đợi ta tí." Chu Dinh lên tiếng can ngăn, đoạn đứng dậy đi vào thư phòng.

"Gần cả trăm tuổi rồi, hai người đệ muội trưởng thành tí đi." Cao Phương bất lực xoa xoa mi tâm.

"Gì mà cả trăm cơ ạ?" Mộc Nguyệt giật mình hỏi.

“Sư tỷ yêu dấu ơi, thật tiếc phải nói với tỷ rằng, tỷ đã bế quan suốt năm mươi năm rồi đó, tức là tỷ đã là một bà cụ già tám mươi tám tuổi!" Thẩm Yên lên tiếng giải thích thay Cao Phương.

"Khép khép cái miệng lại dùm đi, muốn rớt cả hàm luôn rồi kìa." Chu Dinh vừa quay lại, tay cầm một phong thư gõ nhẹ lên đầu cô, cười khẽ.

Mộc Nguyệt sau một hồi mới chấp nhận bản thân đã vô cùng già, gãi nhẹ đầu, cầm bức thư được Chu Dinh đưa cho: "Thư sư tôn đưa ạ?"

“Ừm. Có trận pháp phong ấn bên trong, chỉ muội mới mở được. Mộc tông chủ dặn trước khi phi thăng.”

“Chắc là di chúc rồi hen, vì tông chủ không để lại lời giao phó nào, chỉ bảo chờ đệ tử xuất quan rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết. Thế nên đến giờ Mộc phái vẫn chưa có chưởng môn kế nhiệm.” Hồ Mạnh tò mò nhìn phong thư được ấn xanh lục đóng dấu, khẽ xoa cằm suy đoán.

"Huyền Vi tông môn của chúng ta cũng gọi là nổi bật, vì chuyện gần năm mươi năm chưa tìm được chưởng môn kế nhiệm cho Mộc phái mà xáo xào cả thiên hạ đó." Cao Phương cười nhẹ, ánh mắt thoáng chút lo âu.

"Hừ, bởi trong Mộc phái có ai giỏi bằng sư tỷ ta đâu.ko " Thẩm Yên khoanh tay hừ nhẹ, giọng nói pha lẫn sự tự hào, rõ ràng là nữ nhân, nhưng có lẽ bởi sinh ra mang căn cốt hệ Kim, nên y trông mạnh mẽ và khí chất hơn nhiều.

Mộc Nguyệt nghe vậy liền bật cười, lật phong thư xem một lượt rồi nói: “Muội về nghiên cứu, tạm biệt.”

Dứt lời, thân ảnh cô hóa thành luồng sáng xanh lục, rời khỏi viện.

----------------

Ngọc Cát Sơn cao ngút mái trời, phỏng đoán hơn bảy nghìn năm trăm thước, những bậc thang dẫn lêи đỉиɦ núi trải dài đến chín ngàn ba trăm bậc, nghe nói càng lên cao, linh khí càng đậm đặc. Trên đỉnh núi là đại địa chia thành năm khu vực khác nhau: Kim Vân, Mộc Vân, Thủy Vân, Hỏa Vân và Thổ Vân - lãnh thổ của năm hệ trong Huyền Vi tông.

Trong viện riêng, Mộc Nguyệt đương ngồi tại bàn trà, cửa phòng được khép hờ, cũng bởi vậy nên không thể che phủ được âm thanh vang vọng từ xa xa, tiếng người lao động, tiếng huyên náo trò chuyện và cả tiếng "bùm" cùng ho sặc sụa khi luyện đan thất bại.

Cả ngày nay cô vẫn đang nghiên cứu phong thư, dù đã thử đủ mọi cách: mở tay không không được, dùng linh lực cũng chẳng ăn thua.

Tựa cằm vào tay, Mộc Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Trăng đêm nay tròn vành đến lạ. Ánh sáng bạc dịu dàng rọi qua khung gỗ, khiến cô chợt nhớ tới một đoạn ký ức xa xăm đã từ lâu lãng quên...

----------------

End chương 2

6

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.