0 chữ
Chương 1
Chương 1: Nữ Nhân Bí Ẩn
🌷Truyện Gồm Các Cấp Bật, Hệ Thống Như Sau:1.Phàm Thể
2. Luyện Căn
3. Dẫn Linh
4. Trúc Mạch
- Kim: Thiết Cốt Mạch
- Mộc: Thảo Mộc Mạch
- Thủy: Hàn Tuyền Mạch
- Hỏa: Viêm Dương Mạch
- Thổ: Hậu Thổ Mạch
5. Kết Thai
6. Hóa Linh
7. Nguyên Tinh
8. Dung Hư
- Kim: Bạch Kim Thánh Thể
- Mộc: Vạn Mộc Hóa Linh
- Thủy: Thái Âm Chân Thủy
- Hỏa: Bất Diệt Hỏa Linh
- Thổ: Sơn Hà Bất Động
9. Hợp Nguyên
10. Độ Kiếp
- Kim: Kim Lôi Kiếp
- Mộc: Thiên Mộc Kiếp
- Thủy: Huyền Băng Kiếp
- Hỏa: Cửu Dương Kiếp
- Thổ: Địa Mạch Kiếp
11: Chân Tiên
- Kim: Bạch Kim Tiên Quân
- Mộc: Thần Mộc Chân Tiên
- Thủy: Huyễn Hải Tiên Nhân
- Hỏa: Thái Dương Chân Quân
- Thổ: Sơn Hà Tiên Tôn
****************
“Đám Mộc môn các ngươi suốt ngày chỉ biết quanh quẩn làm mấy việc vô ích, không gọi là giẻ rách thì gọi là gì cho đúng?” Tại làng Hà Sơn, vùng An Nam, có một khu rừng nhỏ nằm yên vị trên đỉnh núi Ngọc Cát. Nơi đây quanh năm sương mù lãng đãng, mưa thuận gió hòa, cảnh sắc yên bình tựa như trong tranh vẽ. Ngàn năm trước, vô tình được nhóm năm người đồng sư môn tình cờ phát hiện ra chốn này, bèn quyết định cùng nhau lập địa tu hành, gây dựng tông môn lấy tên là Huyền Vi, dần dà lớn mạnh, danh chấn một phương.
Giữa khung cảnh vốn yên lành, hôm nay lại vang lên tiếng cãi vã gay gắt. Một thiếu niên ăn nói hỗn xược chỉ tay năm ngón, hùng hổ chia rẽ môn phái, khiến ai nấy đều khó chịu.
"Ngươi... ngươi đúng là vô phép tắc! Nếu Kim chưởng môn mà biết, ngươi chắc chắn sẽ bị phạt thật nặng!" Một cô nhóc nhỏ khi nghe thấy lời giễu cợt này, liền tức giận quát.
"Hừ, rồi sao? Ngươi dám chắc có thể giữ được mạng nhỏ này không? Nhìn dáng vẻ yếu đuối của các ngươi, không những không biết lượng sức mình mà còn đòi tranh với bọn ta?" Thiếu niên kia bật cười khẩy, dáng vẻ trào phúng. Chiếc áo lam nhạt dài thượt che khuất đôi tay, hắn đưa tay lên làm bộ kiểu cách, cố tình nhái lại sự yếu đuối của cô nhóc, giọng điệu khinh khỉnh khiến cô tức đến phát khóc.
Thì ra bọn họ đang tham gia đại hội ba mươi lăm năm tổ chức một lần, phần thưởng là thanh bảo kiếm có linh tính mạnh mẽ cùng một yêu cầu tuỳ chọn – phần thưởng không ai không khao khát. Nhưng bởi vì mảnh ghép hệ Mộc trong đại trận lần này bị thiếu sót, không hoàn thiện, vì vậy, ảo cảnh đã trở nên hỗn loạn, một số người vô tình tiến vào lãnh địa của tông phái khác, làm phát sinh tranh chấp.
Số lượng người tham gia từ năm tông phái lên tới cả ngàn, chuyện hỗn loạn cũng là điều dễ hiểu.
Giữa lúc không khí đang căng thẳng, đột nhiên, từ phía sau đám nhóc gây rối vang lên một tiếng bước chân, rõ đến mồn một, khí trời sớm đã vào thu, xung quanh núi toàn những mảnh lá khô rơi rụng trãi đầy mặt đất như một tấm chăn khổng lồ, đám nhóc sững người, ăn ý quay đầu nhìn về một phía, chủ nhân tiếng bước chân cắt đứt cuộc cãi nhau là một nữ nhân, vô cùng lạ mắt.
"Tên nhóc hỗn xược, ngươi vừa nói cái gì?" Nữ nhân lên tiếng, ánh mắt đăm đăm như dao sắc lẻm nhìn thẳng vào tên nhóc mặc y phục Lam, cô chỉ vừa mới mở mắt, liền phát hiện bản thân đang ở trong khu rừng trên đỉnh núi Ngọc Cát, vừa vặn nghe thấy tiếng nói phát ra từ tên nhóc mặc áo Lam, tuy tức giận nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh, chân lẹ bước bước về phía bọn họ, bởi vị trí cô đang ngồi cách bọn họ chỉ cỡ tầm vài chục bước chân, tên nhóc này mặc y phục Lam nhạt, khác hẳn so với đám nhóc xung quanh hắn, nhờ vậy, việc nhận dạng ra hắn không hề khó.
Tên nhóc thấy vậy liền lùi về sau vài bước theo quán tính, đám nhóc gồm ba người, hai tên nhóc mặc y phục đậm màu hơn cũng tinh ý đứng lên che chắn nhóc, nét mặt bướng bỉnh cùng khinh thường, một kẻ trong đám chủ động lên tiếng: "Ngươi là người môn phái nào? Nếu không phải Mộc phái thì cút ra chỗ khác, lão tử sẽ không đánh người không liên quan, với cả...tỷ tỷ cũng xinh đẹp đấy chứ."
"Câm cái miệng thúi của ngươi lại! Lão nương là người của Mộc môn đây! Vừa mở mắt đã nghe các ngươi khinh rẻ Mộc môn? Gan to lắm! Hôm nay không dạy dỗ các ngươi, lão nương không phải là người!" Dứt lời, cô giật lấy một nhánh tre gần đó, thi triển quyền cước, một mình đối đầu ba thiếu niên. Những tiểu nữ khác chứng kiến đều hoảng hốt, run rẩy lùi ra sau.
"Tiêu rồi...tiêu thật rồi...tỷ tỷ sẽ không sao chứ?" Một cô bé lắp bắp.
"Chúng ta... cùng giúp tỷ đi! Không thể để tỷ tỷ bị thương vì chúng ta!" Một cô bé khác run rẩy lên tiếng.
Nữ nhân kia nghe vậy liền nhíu mày, quát: "Cút ra chỗ khác, lão nương đang dạy dỗ người, các ngươi đừng vô làm vướng víu."
Chẳng mấy chốc, ba tên nhóc kia liền bị đánh cho tơi tả, vừa hay ảo cảnh cũng kết thúc, một đám nam tu sĩ cỡ độ hai tám tuổi xông vô, có lẽ là hộ pháp của trận pháp này, liếc mắt nhìn cô, không nói nhiều, họ liền chia ra, người thì đỡ ba tên thiếu niên, người thì kéo hai cô nhóc kia ra khỏi trận pháp.
Một vị hộ pháp tiến lại gần nữ nhân, nắm lấy tay cô: "Thật thất lễ, nhưng mời nữ tu sĩ hãy đi theo tại hạ."
Lời thì như đương mời mọc, nhưng thật chất là ép buộc cô phải đi theo, nữ nhân hất tay ra, lạnh lùng khịt mũi: "Hừ, ta tự đi được, không cần chạm vào người ta."
Các hộ pháp liếc nhìn nhau, chỉ đành nhún vai để cô tự đi theo.
----------------
Tại sảnh chính - nơi vốn dùng để tuyên thưởng, hôm nay lại trở thành nơi xét xử.
Sảnh ngoài trời hình tròn, nâng cao khoảng một thước, chính giữa là đồ án kết hợp năm nguyên tố ngũ hành. Cả ba kẻ gây sự và hai cô nhóc đều đang quỳ, đọc lại tông quy, tổng cộng hai ngàn điều, mỗi năm lại thêm vào, không bớt một chữ: [Điều 105: Không được đánh người cùng tông môn.]
[Điều 1837: Không gây chuyện vô cớ.]
Riêng nữ nhân nọ thì đương đứng tựa cột, mắt cụp xuống nhìn lũ nhỏ bên cạnh. Thân phận cô vẫn chưa được xác nhận, nên chưa ai dám ép cô phải quỳ, chỉ buộc phải ở lại trong sảnh. Bên ngoài sảnh đã được kết giới phong kín, chờ bốn chưởng môn và trưởng lão Mộc môn tới xác minh.
Gió bất chợt thổi mạnh, báo hiệu người sắp đến. Quả nhiên, chỉ lát sau, bốn tông chủ và trưởng lão Mộc môn đã vội vã có mặt, cắt đứt tiếng ồn bàn tán của đám tu sĩ. Lẽ ra việc nhỏ thế này họ không cần phải đích thân ra mặt, nhưng vì để răn đe và rà soát những ai còn mắc kẹt trong mộng cảnh, họ vẫn quyết định tới xem.
Gió lớn quét mạnh vào mặt, bọn họ đều bước từng bước, chậm rãi đi đến, trong số đó, chỉ có Kim tông chủ là phi kiếm, chơi trội vô cùng, từ đại sảnh tới nơi bọn họ ở không quá xa, không nhất thiết phải phi kiếm, nữ nhân nghe thấy tiếng động liền ngẩng mặt nhìn, không nhịn được cười khẩy: "Vẫn là cái chất làm màu khốn kiếp như vậy."
Đã tu luyện tới một cảnh giới nhất định, khoảng cách mấy chục mét sao mà không nghe rõ được? Kim chưởng môn khựng lại, ánh mắt đầy ngỡ ngàng.
"Sư tỷ!" Kim chưởng môn là người nhận ra cô đầu tiên, y bèn gọi lớn, giọng đầy xúc động.
Nữ nhân nọ rốt cuộc cũng rời lưng khỏi cột, không còn bộ dạng cà lơ phất phơ như trước nữa. Cô giơ tay, thi triển vài thuật pháp, kết giới không chút tiếng động, âm thầm bị phá vỡ, bước chân cô vững vàng tiến về phía bốn vị chưởng môn đang kinh ngạc nhìn mình.
----------------
End chương 1
2. Luyện Căn
3. Dẫn Linh
4. Trúc Mạch
- Kim: Thiết Cốt Mạch
- Mộc: Thảo Mộc Mạch
- Thủy: Hàn Tuyền Mạch
- Hỏa: Viêm Dương Mạch
- Thổ: Hậu Thổ Mạch
5. Kết Thai
6. Hóa Linh
7. Nguyên Tinh
8. Dung Hư
- Kim: Bạch Kim Thánh Thể
- Mộc: Vạn Mộc Hóa Linh
- Thủy: Thái Âm Chân Thủy
- Hỏa: Bất Diệt Hỏa Linh
- Thổ: Sơn Hà Bất Động
9. Hợp Nguyên
10. Độ Kiếp
- Kim: Kim Lôi Kiếp
- Mộc: Thiên Mộc Kiếp
- Thủy: Huyền Băng Kiếp
- Hỏa: Cửu Dương Kiếp
- Thổ: Địa Mạch Kiếp
11: Chân Tiên
- Kim: Bạch Kim Tiên Quân
- Mộc: Thần Mộc Chân Tiên
- Thủy: Huyễn Hải Tiên Nhân
- Hỏa: Thái Dương Chân Quân
- Thổ: Sơn Hà Tiên Tôn
****************
“Đám Mộc môn các ngươi suốt ngày chỉ biết quanh quẩn làm mấy việc vô ích, không gọi là giẻ rách thì gọi là gì cho đúng?” Tại làng Hà Sơn, vùng An Nam, có một khu rừng nhỏ nằm yên vị trên đỉnh núi Ngọc Cát. Nơi đây quanh năm sương mù lãng đãng, mưa thuận gió hòa, cảnh sắc yên bình tựa như trong tranh vẽ. Ngàn năm trước, vô tình được nhóm năm người đồng sư môn tình cờ phát hiện ra chốn này, bèn quyết định cùng nhau lập địa tu hành, gây dựng tông môn lấy tên là Huyền Vi, dần dà lớn mạnh, danh chấn một phương.
"Ngươi... ngươi đúng là vô phép tắc! Nếu Kim chưởng môn mà biết, ngươi chắc chắn sẽ bị phạt thật nặng!" Một cô nhóc nhỏ khi nghe thấy lời giễu cợt này, liền tức giận quát.
"Hừ, rồi sao? Ngươi dám chắc có thể giữ được mạng nhỏ này không? Nhìn dáng vẻ yếu đuối của các ngươi, không những không biết lượng sức mình mà còn đòi tranh với bọn ta?" Thiếu niên kia bật cười khẩy, dáng vẻ trào phúng. Chiếc áo lam nhạt dài thượt che khuất đôi tay, hắn đưa tay lên làm bộ kiểu cách, cố tình nhái lại sự yếu đuối của cô nhóc, giọng điệu khinh khỉnh khiến cô tức đến phát khóc.
Thì ra bọn họ đang tham gia đại hội ba mươi lăm năm tổ chức một lần, phần thưởng là thanh bảo kiếm có linh tính mạnh mẽ cùng một yêu cầu tuỳ chọn – phần thưởng không ai không khao khát. Nhưng bởi vì mảnh ghép hệ Mộc trong đại trận lần này bị thiếu sót, không hoàn thiện, vì vậy, ảo cảnh đã trở nên hỗn loạn, một số người vô tình tiến vào lãnh địa của tông phái khác, làm phát sinh tranh chấp.
Giữa lúc không khí đang căng thẳng, đột nhiên, từ phía sau đám nhóc gây rối vang lên một tiếng bước chân, rõ đến mồn một, khí trời sớm đã vào thu, xung quanh núi toàn những mảnh lá khô rơi rụng trãi đầy mặt đất như một tấm chăn khổng lồ, đám nhóc sững người, ăn ý quay đầu nhìn về một phía, chủ nhân tiếng bước chân cắt đứt cuộc cãi nhau là một nữ nhân, vô cùng lạ mắt.
"Tên nhóc hỗn xược, ngươi vừa nói cái gì?" Nữ nhân lên tiếng, ánh mắt đăm đăm như dao sắc lẻm nhìn thẳng vào tên nhóc mặc y phục Lam, cô chỉ vừa mới mở mắt, liền phát hiện bản thân đang ở trong khu rừng trên đỉnh núi Ngọc Cát, vừa vặn nghe thấy tiếng nói phát ra từ tên nhóc mặc áo Lam, tuy tức giận nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh, chân lẹ bước bước về phía bọn họ, bởi vị trí cô đang ngồi cách bọn họ chỉ cỡ tầm vài chục bước chân, tên nhóc này mặc y phục Lam nhạt, khác hẳn so với đám nhóc xung quanh hắn, nhờ vậy, việc nhận dạng ra hắn không hề khó.
"Câm cái miệng thúi của ngươi lại! Lão nương là người của Mộc môn đây! Vừa mở mắt đã nghe các ngươi khinh rẻ Mộc môn? Gan to lắm! Hôm nay không dạy dỗ các ngươi, lão nương không phải là người!" Dứt lời, cô giật lấy một nhánh tre gần đó, thi triển quyền cước, một mình đối đầu ba thiếu niên. Những tiểu nữ khác chứng kiến đều hoảng hốt, run rẩy lùi ra sau.
"Tiêu rồi...tiêu thật rồi...tỷ tỷ sẽ không sao chứ?" Một cô bé lắp bắp.
"Chúng ta... cùng giúp tỷ đi! Không thể để tỷ tỷ bị thương vì chúng ta!" Một cô bé khác run rẩy lên tiếng.
Nữ nhân kia nghe vậy liền nhíu mày, quát: "Cút ra chỗ khác, lão nương đang dạy dỗ người, các ngươi đừng vô làm vướng víu."
Chẳng mấy chốc, ba tên nhóc kia liền bị đánh cho tơi tả, vừa hay ảo cảnh cũng kết thúc, một đám nam tu sĩ cỡ độ hai tám tuổi xông vô, có lẽ là hộ pháp của trận pháp này, liếc mắt nhìn cô, không nói nhiều, họ liền chia ra, người thì đỡ ba tên thiếu niên, người thì kéo hai cô nhóc kia ra khỏi trận pháp.
Một vị hộ pháp tiến lại gần nữ nhân, nắm lấy tay cô: "Thật thất lễ, nhưng mời nữ tu sĩ hãy đi theo tại hạ."
Lời thì như đương mời mọc, nhưng thật chất là ép buộc cô phải đi theo, nữ nhân hất tay ra, lạnh lùng khịt mũi: "Hừ, ta tự đi được, không cần chạm vào người ta."
Các hộ pháp liếc nhìn nhau, chỉ đành nhún vai để cô tự đi theo.
----------------
Tại sảnh chính - nơi vốn dùng để tuyên thưởng, hôm nay lại trở thành nơi xét xử.
Sảnh ngoài trời hình tròn, nâng cao khoảng một thước, chính giữa là đồ án kết hợp năm nguyên tố ngũ hành. Cả ba kẻ gây sự và hai cô nhóc đều đang quỳ, đọc lại tông quy, tổng cộng hai ngàn điều, mỗi năm lại thêm vào, không bớt một chữ: [Điều 105: Không được đánh người cùng tông môn.]
[Điều 1837: Không gây chuyện vô cớ.]
Riêng nữ nhân nọ thì đương đứng tựa cột, mắt cụp xuống nhìn lũ nhỏ bên cạnh. Thân phận cô vẫn chưa được xác nhận, nên chưa ai dám ép cô phải quỳ, chỉ buộc phải ở lại trong sảnh. Bên ngoài sảnh đã được kết giới phong kín, chờ bốn chưởng môn và trưởng lão Mộc môn tới xác minh.
Gió bất chợt thổi mạnh, báo hiệu người sắp đến. Quả nhiên, chỉ lát sau, bốn tông chủ và trưởng lão Mộc môn đã vội vã có mặt, cắt đứt tiếng ồn bàn tán của đám tu sĩ. Lẽ ra việc nhỏ thế này họ không cần phải đích thân ra mặt, nhưng vì để răn đe và rà soát những ai còn mắc kẹt trong mộng cảnh, họ vẫn quyết định tới xem.
Gió lớn quét mạnh vào mặt, bọn họ đều bước từng bước, chậm rãi đi đến, trong số đó, chỉ có Kim tông chủ là phi kiếm, chơi trội vô cùng, từ đại sảnh tới nơi bọn họ ở không quá xa, không nhất thiết phải phi kiếm, nữ nhân nghe thấy tiếng động liền ngẩng mặt nhìn, không nhịn được cười khẩy: "Vẫn là cái chất làm màu khốn kiếp như vậy."
Đã tu luyện tới một cảnh giới nhất định, khoảng cách mấy chục mét sao mà không nghe rõ được? Kim chưởng môn khựng lại, ánh mắt đầy ngỡ ngàng.
"Sư tỷ!" Kim chưởng môn là người nhận ra cô đầu tiên, y bèn gọi lớn, giọng đầy xúc động.
Nữ nhân nọ rốt cuộc cũng rời lưng khỏi cột, không còn bộ dạng cà lơ phất phơ như trước nữa. Cô giơ tay, thi triển vài thuật pháp, kết giới không chút tiếng động, âm thầm bị phá vỡ, bước chân cô vững vàng tiến về phía bốn vị chưởng môn đang kinh ngạc nhìn mình.
----------------
End chương 1
7
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
