0 chữ
Chương 14
Chương 14
Mẹ của Lâm Dạ Tinh mất rất sớm để lại một bản di chúc, trao toàn bộ tài sản cho đứa con trai duy nhất của mình.
Sau khi Lâm Dạ Tinh gặp tai nạn hàng không ngoài ý muốn qua đời, cha anh đã cấu kết với người khác chiếm đoạt toàn bộ tài sản này, mọi dấu vết liên quan đến Lâm Dạ Tinh bị xóa sạch, chỉ còn lại một bức ảnh thờ do nguyên chủ giữ lại.
Đột nhiên Nhiễm Tư giật mình, không khỏi mở mắt nhìn chằm chằm tấm ảnh thờ trên bàn cúng.
Giờ cậu mới phát hiện, dấu tích Lâm Dạ Tinh để lại ở thế giới này ít đến đáng thương hoặc có thể nói người này đã sắp bị thế giới hoàn toàn lãng quên.
Điều đó khiến Nhiễm Tư không khỏi nhớ đến một câu nói: Con người chết hai lần, một lần là cái chết sinh học và lần thứ hai là khi bị tất cả mọi người lãng quên.
Lẽ nào...
Nhiệm vụ yêu đương mà hệ thống giao, trọng tâm không phải ở “yêu” mà là mượn danh nghĩa tình yêu, mong có người ghi nhớ Lâm Dạ Tinh và để anh không thật sự “chết” đi?
Dù sao thì trong phần lớn trường hợp, ngoài người thân có huyết thống, cũng chỉ còn người yêu thân thiết nhất mới có thể mãi mãi không quên, vẫn luôn nhớ đến một người dù họ đã chết nhiều năm rồi.
Đầu óc đột nhiên sáng bừng, ánh mắt Nhiễm Tư dần dần sáng lên.
Cậu cảm thấy lần này có lẽ mình đã nắm được mấu chốt phá cục.
Để kiểm chứng suy đoán của mình, việc tiếp theo cậu cần làm là đến một nơi.
Ngoài bức ảnh thờ, nơi đó có lẽ là dấu vết duy nhất còn lưu lại về Lâm Dạ Tinh ở thế gian này.
Bình minh dần ló rạng, ánh sáng vàng kim chiếu sáng một cơ sở xám xịt đứng sừng sững nơi đường chân trời vùng ngoại ô.
Cụm công trình xám đồ sộ ấy như tường đồng vách sắt, cứ năm bước một trạm gác mười bước một lính canh, bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt.
Bên trong bức tường cao vυ"t thì một chiếc xe quân dụng màu đen lăn bánh đến trước trạm gác, tài xế bên trong đưa ra giấy phép thông hành.
Lính gác nhìn tên trên giấy phép, thuận miệng hỏi: “Là Thượng tá Cố Quyết muốn ra ngoài sao?”
Tài xế còn chưa kịp trả lời thì trong xe đã vang lên một giọng nói lạnh lẽo như sương tuyết: “Đúng, tôi ra ngoài làm chút việc riêng.”
Lính gác vội vàng chào theo quân lễ về hướng đó, sau đó đưa sổ ghi danh qua cửa sổ xe.
“Theo quy định, cần ghi rõ địa điểm ra ngoài.”
Tài xế nhanh chóng điền xong rồi trả lại sổ cho lính gác, cổng lớn liền mở ra và chiếc xe màu đen theo ánh sáng ban mai phóng đi như bay.
Hoàn thành nhiệm vụ của mình thì lính gác quay lại trạm, đồng đội tò mò hỏi một câu: “Vị Thượng tá Cố Quyết mới điều tới kia là người bản địa à? Hôm trước hình như ngài ấy cũng ra ngoài vì việc riêng.”
“Không phải đâu? Nghe nói ngài ấy là tinh anh khu trung tâm mà, cách chỗ này xa lắm.”
Vừa nói vừa liếc qua thông tin ghi danh trong sổ, lính gác bỗng ngây người.
Núi Hồ Điệp?
Vị sĩ quan cao cấp kia định đến núi Hồ Điệp?
Nhưng... nhưng ngọn núi đó chẳng phải là nghĩa trang lớn nhất trong vùng sao?
Nhiễm Tư hành động rất nhanh, từ sáng sớm đã lên chuyến xe buýt tới nghĩa trang ở núi Hồ Điệp.
Nói đến chuyện này, còn có một khúc mắc nhỏ lúc Nhiễm Tư quyết định đến phần mộ của Lâm Dạ Tinh để chính thức tưởng niệm “vong phu” này, cậu mới lục tìm ký ức về thông tin mộ phần của đối phương thì phát hiện... không có.
Trong ký ức của nguyên chủ không hề có thông tin Lâm Dạ Tinh được an táng ở đâu.
Nói cách khác, tuy năm năm trước nguyên chủ từng dự lễ truy điệu của Lâm Dạ Tinh và mang về một bức ảnh thờ đen trắng, nhưng sau đó người cha vợ đại tài phiệt kia đã an bài hậu sự cho đứa con trai không được ưa chuộng này như thế nào thì nguyên chủ hoàn toàn không hay biết.
Trong ký ức của nguyên chủ không hề có thông tin Lâm Dạ Tinh được an táng ở đâu.
Nói cách khác, tuy năm năm trước nguyên chủ từng dự lễ truy điệu của Lâm Dạ Tinh và mang về một bức ảnh thờ đen trắng, nhưng sau đó người cha vợ đại tài phiệt kia đã an bài hậu sự cho đứa con trai không được ưa chuộng này như thế nào thì nguyên chủ hoàn toàn không hay biết.
Sau khi Lâm Dạ Tinh gặp tai nạn hàng không ngoài ý muốn qua đời, cha anh đã cấu kết với người khác chiếm đoạt toàn bộ tài sản này, mọi dấu vết liên quan đến Lâm Dạ Tinh bị xóa sạch, chỉ còn lại một bức ảnh thờ do nguyên chủ giữ lại.
Đột nhiên Nhiễm Tư giật mình, không khỏi mở mắt nhìn chằm chằm tấm ảnh thờ trên bàn cúng.
Giờ cậu mới phát hiện, dấu tích Lâm Dạ Tinh để lại ở thế giới này ít đến đáng thương hoặc có thể nói người này đã sắp bị thế giới hoàn toàn lãng quên.
Điều đó khiến Nhiễm Tư không khỏi nhớ đến một câu nói: Con người chết hai lần, một lần là cái chết sinh học và lần thứ hai là khi bị tất cả mọi người lãng quên.
Nhiệm vụ yêu đương mà hệ thống giao, trọng tâm không phải ở “yêu” mà là mượn danh nghĩa tình yêu, mong có người ghi nhớ Lâm Dạ Tinh và để anh không thật sự “chết” đi?
Dù sao thì trong phần lớn trường hợp, ngoài người thân có huyết thống, cũng chỉ còn người yêu thân thiết nhất mới có thể mãi mãi không quên, vẫn luôn nhớ đến một người dù họ đã chết nhiều năm rồi.
Đầu óc đột nhiên sáng bừng, ánh mắt Nhiễm Tư dần dần sáng lên.
Cậu cảm thấy lần này có lẽ mình đã nắm được mấu chốt phá cục.
Để kiểm chứng suy đoán của mình, việc tiếp theo cậu cần làm là đến một nơi.
Ngoài bức ảnh thờ, nơi đó có lẽ là dấu vết duy nhất còn lưu lại về Lâm Dạ Tinh ở thế gian này.
Bình minh dần ló rạng, ánh sáng vàng kim chiếu sáng một cơ sở xám xịt đứng sừng sững nơi đường chân trời vùng ngoại ô.
Bên trong bức tường cao vυ"t thì một chiếc xe quân dụng màu đen lăn bánh đến trước trạm gác, tài xế bên trong đưa ra giấy phép thông hành.
Lính gác nhìn tên trên giấy phép, thuận miệng hỏi: “Là Thượng tá Cố Quyết muốn ra ngoài sao?”
Tài xế còn chưa kịp trả lời thì trong xe đã vang lên một giọng nói lạnh lẽo như sương tuyết: “Đúng, tôi ra ngoài làm chút việc riêng.”
Lính gác vội vàng chào theo quân lễ về hướng đó, sau đó đưa sổ ghi danh qua cửa sổ xe.
“Theo quy định, cần ghi rõ địa điểm ra ngoài.”
Tài xế nhanh chóng điền xong rồi trả lại sổ cho lính gác, cổng lớn liền mở ra và chiếc xe màu đen theo ánh sáng ban mai phóng đi như bay.
“Không phải đâu? Nghe nói ngài ấy là tinh anh khu trung tâm mà, cách chỗ này xa lắm.”
Vừa nói vừa liếc qua thông tin ghi danh trong sổ, lính gác bỗng ngây người.
Núi Hồ Điệp?
Vị sĩ quan cao cấp kia định đến núi Hồ Điệp?
Nhưng... nhưng ngọn núi đó chẳng phải là nghĩa trang lớn nhất trong vùng sao?
Nhiễm Tư hành động rất nhanh, từ sáng sớm đã lên chuyến xe buýt tới nghĩa trang ở núi Hồ Điệp.
Nói đến chuyện này, còn có một khúc mắc nhỏ lúc Nhiễm Tư quyết định đến phần mộ của Lâm Dạ Tinh để chính thức tưởng niệm “vong phu” này, cậu mới lục tìm ký ức về thông tin mộ phần của đối phương thì phát hiện... không có.
Trong ký ức của nguyên chủ không hề có thông tin Lâm Dạ Tinh được an táng ở đâu.
Nói cách khác, tuy năm năm trước nguyên chủ từng dự lễ truy điệu của Lâm Dạ Tinh và mang về một bức ảnh thờ đen trắng, nhưng sau đó người cha vợ đại tài phiệt kia đã an bài hậu sự cho đứa con trai không được ưa chuộng này như thế nào thì nguyên chủ hoàn toàn không hay biết.
Trong ký ức của nguyên chủ không hề có thông tin Lâm Dạ Tinh được an táng ở đâu.
Nói cách khác, tuy năm năm trước nguyên chủ từng dự lễ truy điệu của Lâm Dạ Tinh và mang về một bức ảnh thờ đen trắng, nhưng sau đó người cha vợ đại tài phiệt kia đã an bài hậu sự cho đứa con trai không được ưa chuộng này như thế nào thì nguyên chủ hoàn toàn không hay biết.
6
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
