TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Chuyện này hơi rắc rối rồi.

Cha của Lâm Dạ Tinh hiện giờ đã định cư ở Hải Thành là một đô thị lớn cách phố Hoa Viên tận năm trăm kilomet, mà Nhiễm Tư thì vì nợ nần quá nhiều nên sớm đã bị liệt vào danh sách người mất uy tín nên không thể sử dụng các phương tiện giao thông tốc độ cao, nếu đi xe khách bình thường thì cả đi lẫn về đã mất hai ngày còn chưa kể đến chuyện cha vợ kia vốn chẳng ưa gì nguyên chủ, muốn hỏi được mộ Lâm Dạ Tinh ở đâu thì e là vừa mở miệng đã bị đuổi ra rồi.

Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, Nhiễm Tư quyết định đi đường vòng nên cậu đã thử đến nghĩa trang nhà họ Lâm xem sao.

Một trong những lý do khiến cha của Lâm Dạ Tinh ghét bỏ đứa con trai lớn này chính là vì chê anh mang họ mẹ. Đã vậy thì, dù ông ta có là một đại phú hào tiền đầy két thì cũng tuyệt đối không sẵn lòng bỏ ra vài vạn Lam tinh tệ để mua đất lập mộ cho Lâm Dạ Tinh, khả năng cao là sẽ đùn đẩy chuyện an táng này cho người nhà họ Lâm xử lý.

Vừa khéo, khi lần lại ký ức về Lâm Dạ Tinh thì từng biết quê tổ nhà họ Lâm nằm gần nơi này, mà nghĩa trang nổi tiếng nhất trong phạm vi trăm dặm chính là công viên nghĩa trang ở núi Hồ Điệp, thế nên nếu qua đó hỏi han thử có khi lại thu được chút manh mối.

Vì thế, Nhiễm Tư chuẩn bị ít hoa quả bánh kẹo dùng để cúng tế, còn mang theo một bó hoa linh lan mở được từ hộp mù của hệ thống, bó hoa này nhìn qua thì chẳng có gì đặc biệt nhưng dù đã để hai ngày trời vẫn tươi rói như mới và hương thơm thanh nhã dịu nhẹ chưa hề phai nhạt dù tặng người sống hay người chết đều rất sang.

Xe buýt xóc nảy suốt hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi.

Dù gì nhà họ Lâm cũng từng một thời hiển hách, danh tiếng tại địa phương vẫn còn không ít nên Nhiễm Tư giả vờ là con cháu ở xa được người lớn nhờ đến viếng cụ ông nhà họ Lâm, chẳng mấy chốc đã moi được vị trí phần mộ của nhà họ Lâm từ miệng quản lý nghĩa trang rồi cứ thế men theo con đường uốn quanh sườn núi mà thẳng tiến đến nơi.

Trên đường thỉnh thoảng bắt gặp người từ trên núi xuống đa phần là những người vừa viếng mộ xong đang quay về, Nhiễm Tư bước đi vội vã cũng không chú ý lắm đến xung quanh nên cậu không hề hay biết.

Khi cậu lướt qua một người đàn ông cao lớn đang đi xuống núi thì đối phương bỗng khựng lại, ngoái đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu.

Trong mắt người đó hiện rõ sự kinh ngạc như thể hoàn toàn không ngờ lại gặp được Nhiễm Tư ở đây. Anh đứng yên bất động và dõi theo bóng dáng cậu thật lâu mới do dự bước chân, âm thầm bám theo người đang dần đi xa.

"Khu C, số 231, khu C, số 231... À, đến rồi."

Công viên nghĩa trang núi Hồ Điệp được quy hoạch theo dạng bậc thang mà tổ tiên nhà họ Lâm rất cổ hủ nên khi mua đất lập mộ đã ôm trọn cả một khoảnh, gần như dành chỗ sẵn cho mười đời con cháu về sau.

Nhiễm Tư lần lượt đi ngang từng tấm bia và mắt như dán vào chữ khắc thì đột nhiên một cái tên quen thuộc đập vào mắt cậu.

[Lâm Uyển]

Đó là tên mẹ của Lâm Dạ Tinh.

Điều khiến Nhiễm Tư ngạc nhiên là: Trước tấm bia của Lâm Uyển đã có sẵn một bó hoa linh lan. Nhìn cánh hoa tươi rói và tràn đầy sức sống, rõ ràng là vừa được đặt xuống không lâu.

Nói cách khác, trước khi cậu đến đây đã có người ghé viếng mộ Lâm Uyển.

Là ai nhỉ?

Nhiễm Tư thoáng tò mò. Theo những gì cậu biết thì nhà họ Lâm tuy đông người, nhưng ba đời gần đây chỉ có chi nhánh nhà ông nội Lâm Uyển là nổi bật nhất.

Mấy anh chị em đồng lứa với ông cụ thì không một ai khiến người ta yên lòng. Họ ghen tị vì Lâm Uyển là con gái mà lại được kế thừa sản nghiệp nhà họ Lâm, còn phát minh ra giống cây Hồng Cam số 12 kiếm được bộn tiền, trong lòng cứ ngứa ngáy khó chịu, rõ ràng cùng mang họ Lâm sao lại cách biệt lớn thế chứ?

12

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.