TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Cậu không phải khóc bừa, mà là đang khóc hồn!

Tối qua cậu đã nhớ lại hết tất cả những câu chuyện dân gian về ma quỷ từng nghe từ bé đến lớn, kinh ngạc phát hiện ra: Hành vi khóc lóc thảm thiết vào hôm cậu được cộng điểm hảo cảm, lại giống hệt với nghi thức dân gian gọi là “khóc hồn”.

Lẽ nào đáp án phiên bản nhiệm vụ tân thủ chính là cái này?

Chỉ cần mình khóc đủ thảm, đủ to và vừa khóc vừa gọi tên Lâm Dạ Tinh, gọi vong hồn của anh quay về là có thể mở khóa chế độ cày điểm hảo cảm?

Nhiễm Tư càng nghĩ càng thấy hợp lý, cảm thấy lần này chắc chắn không chệch đi đâu được.

Cậu bấm giờ khóc lóc thảm thiết trong sân suốt một tiếng đồng hồ, đến khi cổ họng khàn đặc không phát ra được âm thanh nữa mới hài lòng thu binh giáp rồi ngừng lại.

Tưởng vậy là xong sao?

Hê hê, đây chỉ là một phần trong “gói quà công lược tăng hảo cảm” thôi đấy.

Ăn hai viên kẹo ngậm thông họng đã chuẩn bị từ trước, Nhiễm Tư nghỉ ngơi một lát rồi tràn đầy tự tin mở điện thoại ra, tìm bài văn “Tế vong phu Lâm Dạ Tinh” mà mình viết suốt đêm qua rồi bắt đầu ngâm đọc đầy cảm xúc.

Đám hàng xóm đang lo lắng nên tụ tập ngoài cửa sổ nghe trộm: “...”

Nhiễm Tư vốn là sinh viên khoa văn ở thế giới cũ, tự thấy văn chương của mình cũng có chút vốn liếng nên càng đọc đến đoạn sau càng cảm thấy xúc động, ôi chao, văn phong này, cảm xúc này bi ai đứt ruột, lưu luyến khôn nguôi đúng là giá trị cảm xúc kéo đầy căng!

Ngoài việc dốc hết cảm xúc, về vật chất thì Nhiễm Tư cũng không tiếc tay nên cậu còn đặc biệt ra ngoài vung tay chi ra 100 Lam tinh tệ, mua về một đống giấy vàng giấy bạc để buổi chiều ngồi trong sân gấp ra một túi lớn “kim nguyên bảo”.

Ban đầu cậu còn muốn làm thêm cả hình nhân giấy, nhà giấy, xe giấy các thứ nữa nhưng ở thế giới này dường như không thịnh hành mấy món đó, căn bản là không mua được nên đành phải dùng mấy thứ “tiền âm phủ phổ thông” tạm bợ thể hiện lòng thành.

Sau khi châm lửa đốt đống “kim nguyên bảo” trong sân, Nhiễm Tư chắp tay trước ngực rồi hô lớn trong lòng...

Tôi gửi anh cả bao kim nguyên bảo, anh cho tôi hai điểm hảo cảm được không?

Tôi không tham đâu, cho hai điểm là được rồi, đại ca, tôi van xin anh đấy cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa bảo tháp mà!

Bận rộn cả một ngày, rất nhanh đã đến buổi tối.

Nhiễm Tư ngồi nghiêm chỉnh trước bàn thờ, vừa đếm ngược vừa thấp thỏm chờ hệ thống tuyên bố kết quả.

[Bắt đầu tính toán hảo cảm hôm qua.]

[Hoàn tất tính toán, dữ liệu như sau.]

[Hảo cảm hôm qua tăng “0 điểm”, tổng điểm hảo cảm hiện tại là “1 điểm”.]

Nhiễm Tư: “!!!”

Vẫn không được á?

Hai ngày liên tiếp trắng tay, lần này Nhiễm Tư không thể giữ được bình tĩnh nữa.

Cậu cảm thấy như trời sắp sập xuống đầu mình rồi.

Một tuần quý giá đã trôi qua mất hai ngày, thêm năm ngày nữa là cậu sẽ bị tống vào khu đèn đỏ và thời gian dành cho cậu không còn nhiều!





Nhiễm Tư đau khổ ngã vật xuống tấm đệm lớn nghĩ rất rõ ràng là cậu đã thất bại ngay từ bước “khóc hồn” đầu tiên, nên đống hành động phía sau đều là uổng công vô ích, Lâm Dạ Tinh căn bản không nhìn thấy sự “dốc lòng dốc sức” của cậu.





Đáng ghét thật, cái tên chết toi kia không chịu yên ổn ở nhà vợ chính thất, rốt cuộc chạy đi đâu lang thang rồi hả?





Đồ đàn ông tồi! À không, đồ ma tồi!





Lăn qua lăn lại trên tấm đệm đầy đau khổ, một lúc lâu sau Nhiễm Tư mới dần dần bình tĩnh lại.





Cậu hít sâu vài hơi, ép mình lấy lại lý trí rồi căng não suy nghĩ đối sách.





Thật lòng mà nói, cậu đã hết cách rồi.





Công lược một con ma không thấy không sờ được, thậm chí không biết có thật sự tồn tại hay không, độ khó quả thực quá đáng sợ như đánh vào hư không sao có thể trúng đích?





Nhưng đổi góc độ mà nghĩ, hệ thống liệu có thể thiết kế một nhiệm vụ bất khả thi để cố tình làm khó ký chủ không?





Làm mình chết thì hệ thống được lợi gì chứ?





Nhiễm Tư nghĩ tới nghĩ lui, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm chơi game của bản thân cảm thấy vấn đề vẫn nằm ở hướng suy nghĩ.

Nhiệm vụ tân thủ chắc chắn không thể là một cục diện chết, việc bị kẹt suốt hai ngày nay tám phần là do cậu chưa tìm đúng hướng công lược.

Cậu từ từ nhắm mắt lại, cố gắng trống rỗng tâm trí để bản thân nâng lên một góc độ cao hơn, rộng hơn, từ trên cao nhìn xuống cục diện hiện tại và sắp xếp lại các manh mối liên quan.





Lâm Dạ Tinh đã qua đời được năm năm.





Cha anh là một người con rể gả vào nhà vợ, sau khi giàu có quyền thế thì bắt đầu nhìn không vừa mắt đứa con trai theo họ mẹ này, còn ở ngoài nuôi nhân tình để người ta sinh cho mình một cặp sinh đôi long phụng.

Lâm Dạ Tinh căm ghét người cha và thương mẹ, theo lý thì mối quan hệ giữa anh và mẹ hẳn không tệ, nhưng anh không theo mẹ về quê mà tiếp tục ở lại Hải Thành học hành, sau đó thi đậu vào trường đại học ngoài tỉnh.

5

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.