TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

“Anh Nhiễm Tư nói muốn xây cho ông xã anh ấy một ngôi nhà nhỏ thật ấm áp, nhờ con kiếm chút nguyên liệu, mẹ ơi, cái nhà búp bê hồi con nhỏ đâu rồi?”

Thím Vương: “???”

Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra ở các gia đình khác trong xóm, người lớn không yên tâm nên sai con cái qua xem thử tình hình Nhiễm Tư, kết quả mấy đứa nhỏ đều nhận được bánh kem rồi thi nhau hăng hái đáp ứng lời nhờ vả “xây nhà nhỏ” giúp anh trai và ai nấy đều tích cực đóng góp.

Đến khi một nhóm phụ huynh vội vàng kéo nhau sang nhà Nhiễm Tư, họ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì chỉ biết trợn tròn mắt.

Căn phòng hỗn độn hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, phòng khách trống trải còn trong phòng ngủ bên cạnh, có người đã dùng đủ loại vật liệu cũ hỏng để dựng nên một cái bàn thờ nhỏ đặc biệt.

Trên bàn có bánh trái hoa quả, còn có một vòng nến trắng cháy lập lòe. Chính giữa ánh nến là một “ngôi nhà đồ chơi lộng lẫy” được góp sức từ cả xóm, trang trí rất xinh xắn dễ thương: Đèn nhấp nháy, lông vũ đủ màu và một chiếc giường búp bê trông rất êm ái.

Xung quanh giường đặt đầy thú nhồi bông, tụ tập san sát và cùng nhau vây quanh nhân vật chính nằm giữa giường là một bức di ảnh trắng đen “mặt mũi vỡ vụn”, Nhiễm Tư đang dùng bàn chải nhỏ tỉ mỉ phủi bụi trên ảnh, ánh mắt cậu nhìn ảnh trìu mến như thể đang hỏi: “Ông xã, anh có hài lòng với những gì em chuẩn bị không?”

Hàng xóm choáng váng: “!!!”

Xong rồi xong rồi.

Đúng như dự đoán, cú sốc hôm qua quá nặng làm đứa nhỏ này thần kinh không ổn rồi!

Tất nhiên là Nhiễm Tư không bị thần kinh.

Ngược lại, cậu hiện giờ tỉnh táo đến mức đáng sợ: Ngủ một giấc xong, cậu đã nghĩ thông suốt.

Sợ cũng vô ích, phản kháng càng vô ích. Dù Lâm Dạ Tinh là người hay là quỷ, là vật hay là hồn chỉ cần đối phương có thể giúp mình tăng hảo cảm, kiếm về một đống tiền và giúp mình sống sót ở thế giới lạ lẫm này, vậy thì...

Đó chính là ông xã tốt đáng để cậu phụng dưỡng cả đời!

Vì chưa thể xác định bản thể của “ông xã tốt” là tấm ảnh hay là hồn ma, Nhiễm Tư dứt khoát lập một bàn thờ kiêm linh cữu, thiết kế cho anh một mái ấm ấm áp!

Để thể hiện thành ý, cậu còn mượn mấy bé con ít kim chỉ và tự tay may một búp bê “Lâm Dạ Tinh” để thờ. Dù sản phẩm may xong xấu đau đớn... nhưng Nhiễm Tư không giỏi may vá nên đành để “ông xã” chịu khó dùng tạm, sau này có tiền rồi nhất định đúc cho anh một kim thân cực phẩm!

Sau một ngày bận rộn, tối đến Nhiễm Tư ngồi xếp bằng trước bàn thờ hồi hộp chờ đợi thời khắc hệ thống kết toán.

Hôm nay cậu đã dùng hết sức bình sinh, cái gì cũng làm thậm chí còn nhịn nhục hôn búp bê Lâm Dạ Tinh mấy cái, rồi nhìn vào di ảnh như ảnh ma mà lặp đi lặp lại năm mươi lần “Ông xã, em yêu anh”.

Hy sinh đến mức này rồi, mà không cho hai điểm hảo cảm thì đúng là quá đáng đấy nhé, anh trai!

Cuối cùng, khi đồng hồ điểm đúng 0 giờ, giao diện hệ thống bật ra cửa sổ kết toán.

[Bắt đầu kết toán độ hảo cảm ngày hôm qua.]

[Kết toán hoàn tất, dữ liệu như sau.]

[Hảo cảm hôm qua tăng “0 điểm”, tổng điểm hảo cảm hiện tại là “1 điểm”.]

Nhiễm Tư chết lặng.

Gì cơ?

Không tăng nổi một điểm?

Trước đây lúc bảo vệ không tốt khiến ảnh bị xé nát, còn tăng được một điểm hảo cảm cơ mà, hôm nay mình cơm bưng nước rót còn cung phụng đầy đủ thế kia, vậy mà đối phương lại chẳng động lòng, một chút cảm kích cũng không có?

Đúng là một con ma lạnh lùng.

Khóe miệng Nhiễm Tư co giật, không có nổi một giây để tiếc nuối vì công sức cả ngày uổng phí, lập tức dấn thân vào vòng tự hỏi mới.

Rốt cuộc là mình đã làm sai ở đâu chứ?

Nhiễm Tư nghiêm túc xem lại toàn bộ quá trình, cảm thấy khả năng “bản thể là bức ảnh” cơ bản có thể loại bỏ vì ban ngày cậu tương tác với bức ảnh đâu có ít, không tin đối phương có thể vô cảm như thế chắc là mình đã nhắm sai đối tượng tương tác rồi.

Vậy nên... vẫn phải thực hiện thêm nhiều hành động công lược hướng đến vong hồn mới được.

Sáng hôm sau, hàng xóm vừa ăn sáng xong, đã nghe thấy trong sân nhà Nhiễm Tư lại vang lên tiếng khóc thảm thiết đến xé ruột xé gan.

“Hu hu hu! Chồng ơi anh rốt cuộc đi đâu mất rồi? Anh mau quay về nhìn em một cái đi! Lâm Dạ Tinh! Lâm Dạ Tinh, Lâm Dạ Tinh, em gọi chính là anh đấy! Lâm Dạ Tinh đồ chết toi nhà anh mau quay lại nhìn em một chút đi! A hu hu hu hu!”

Hàng xóm: “...”

Tuy trong sân khóc lóc ầm ĩ như vậy, nhưng Nhiễm Tư biết mình rất bình tĩnh và bình tĩnh đến đáng sợ.

5

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.