TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Từ sau khi xuyên tới thế giới này, lần đầu tiên Nhiễm Tư nở nụ cười: Hiện giờ mình đã tích lũy được một điểm hảo cảm, chỉ cần thêm hai điểm nữa thì nguy cơ bị “tóm đi bán thân” ngay trước mắt là có thể hóa giải rồi!

Nhưng vấn đề là...

Cái điểm hảo cảm từ trên trời rơi xuống đó, rốt cuộc đến từ đâu chứ??

Nhiễm Tư cẩn thận hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trong ngày rồi... ánh mắt cậu dừng lại trên di ảnh của Lâm Dạ Tinh đặt ở bệ cửa sổ.

Hàng xóm tốt bụng đã giúp cậu dán lại di ảnh nhưng vết rách trên đó vẫn không thể sửa chữa được hoàn toàn, khuôn mặt vốn điển trai trong ảnh đen trắng giờ đây trông đến mức “thê thảm không nỡ nhìn, âm khí dày đặc”.

Mình chẳng những không bảo vệ được bức ảnh ngược lại còn khiến nó nát bét, thế mà vẫn nhận được một điểm hảo cảm điều này chứng tỏ tiêu chí đánh giá hành vi không nằm ở kết quả mà là dựa theo tấm lòng.

Vậy, rốt cuộc là ai – hay cái gì – lại có thể nhìn thấy hành động mình liều mạng bảo vệ di ảnh, từ đó nảy sinh thiện cảm thưởng cho một điểm hảo cảm?

Nhiễm Tư suy nghĩ nát óc, bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu rồi... cả người cậu hóa đá.

Không, không phải đâu nhỉ?

Không phải giống như mình đang nghĩ đấy chứ?

Chẳng lẽ đối tượng cần mình chinh phục, không phải là nam - nam luyến ái, cũng chẳng phải người – quỷ luyến, mà là... vật luyến!

Đối tượng cần mình theo đuổi chẳng lẽ lại chính là... tấm di ảnh kia!

Nhiễm Tư bị chính suy đoán của mình dọa sợ chết khϊếp.

Cậu vội vàng gọi réo hệ thống Lục Giang, ép hỏi xem có đúng là như vậy không.

Câu hỏi lần này quá kỳ dị nên suýt nữa khiến trợ lý Lục Giang treo máy. Nó bị đơ mất một lúc sau đó mới chậm rãi phun ra một câu.

[Không thể yêu đương với... một tấm ảnh... sao?]

Nhiễm Tư: “...”

Hiểu rồi, hệ thống Lục Giang các người đúng là cái dạng “vạn vật đều có thể yêu” nên hỏi cũng bằng thừa.

Thực ra, vẫn còn một khả năng khác khiến Nhiễm Tư sợ đến mức không dám nghĩ tNhi, rất có thể là linh hồn của Lâm Dạ Tinh đang vất vưởng quanh căn nhà cũ này, ban ngày đã tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện thì thấy hài lòng với hành động của cậu nên tặng cho một điểm hảo cảm.

Là một thanh niên hiện đại kiên định chủ nghĩa duy vật và không tin ma quỷ thần linh, Nhiễm Tư vốn dĩ sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này. Nhưng giờ đến cả chuyện xuyên không còn xảy ra thật thì thêm một con ma lang thang cũng đâu có gì là không thể?

Cậu nuốt khan một ngụm nước bọt, run rẩy đảo mắt nhìn quanh căn phòng rồi thấp giọng gọi: “L-Lâm tiên sinh? Anh... ở đây không?”

Không có tiếng trả lời.

“Nếu... nếu anh ở đây, thì... làm ơn cho tôi chút động tĩnh gì đi, để tôi biết anh đang ở đây có... được không?”

Vẫn không có tiếng động nào.

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, đến một cơn gió cũng không có.

Nhiễm Tư nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã một giờ sáng lẽ ra là thời điểm ma quỷ hoạt động mạnh nhất... chẳng lẽ linh hồn người ta đã bay ra ngoài hóng gió rồi?

Hay là đang ghé nhà hàng xóm chơi? Chẳng lẽ lát nữa quay về còn dẫn theo cả một đám bạn ma đến mở tiệc âm phủ?

Càng nghĩ Nhiễm Tư càng thấy lạnh gáy, vội chui tọt lên đệm lớn cuộn người như con sâu và cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.

Không thể nghĩ tiếp được, không thể nghĩ nữa. Dù sao mình vẫn là người sống, thì cứ sống đúng giờ, ngủ trước đã có chuyện gì sáng mai nói tiếp!

Một đêm trôi qua.

Hôm sau là ngày nghỉ, cư dân phố Hoa Viên đều nghỉ ở nhà không phải ra đồng làm việc.

Thím Vương ở nhà kế bên nhớ tới chàng trai trẻ hôm qua khóc đến chết đi sống lại, cảm thấy thương cảm liền dùng giấy dầu gói vài cái bánh bao thịt rồi sai con gái út mang qua nhà Nhiễm Tư.

Bé con lon ton chạy đi rồi chẳng bao lâu sau lại hớn hở quay về.

“Mẹ ơi, anh Nhiễm Tư không sao nữa rồi, anh bảo con cảm ơn mẹ còn cho con bánh kem nữa nè!”

Nhìn hộp bánh kem nhỏ trên tay con gái, thím Vương rất kinh ngạc: Hôm qua cái nhà đó bị phá tan hoang thế nào bà ấy còn nhớ như in, vậy mà giờ đối phương còn có thể mua được bánh kem mới thế này, chắc chắn là sáng nay đã đi chợ mua rồi.

Xem ra người ta đã ổn định lại tinh thần, còn có thể dậy sớm đi chợ thì đúng là chuyện tốt!

Sau khi đặt bánh kem xuống bàn thì cô bé chạy về phòng mình, bắt đầu lục tung đồ đạc khiến thím Vương tò mò hỏi: “Nhị Nha, con đang bới gì vậy?”

6

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.