0 chữ
Chương 9
Chương 9: Bên A
Ôn Nhuyễn Nhuyễn mơ màng mở mắt, đôi mắt hạnh ngập trong hơi nước mờ ảo, ý thức vẫn chưa tỉnh táo nên cũng không biết người khác đang nói gì.
Chỉ thấy rất buồn ngủ, cô rất muốn ngủ.
Cô khó chịu nhắm mắt lại, một lúc lâu sau ý thức trở nên tỉnh táo, thì thấy một bác sĩ mặc áo trắng đứng trước mặt đang cầm súng đo nhiệt độ để đo cho cô.
“Cô Ôn, cô tỉnh rồi à?”
“Cô làm tôi sợ đấy.”
“Cô lại bị say nắng ngất xỉu.”
“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi vì đã để cô phơi nắng lâu như vậy.”
Thiên Toa xin lỗi rồi đỡ Ôn Nhuyễn Nhuyễn dậy.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn khẽ lắc đầu, cô nhớ mình đã uống nước xong thì ngất, sau đó cũng không nhớ gì nữa, không ngờ mình lại bị say nắng.
“Cô Ôn, xin lỗi, đều là lỗi của tôi.”
“Tôi cứ nghĩ cô giống tôi, không ngờ cô lại… Xin lỗi.”
Thiên Toa liên tục xin lỗi Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy nghẹn lòng, đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô bị say nắng, chẳng qua cô cảm thấy nghẹn lòng hơn là Thiên Toa không đội mũ mà còn phơi nắng lâu như vậy, tuổi tác mọi người tương đương nhưng sức khỏe của mình lại kém người khác nhiều như vậy, cô thấy hơi ngượng ngùng.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không khỏi đỏ mặt cụp mắt xuống, ngại không dám nhìn Thiên Toa.
“Không sao, không sao đâu, trợ lý Thiên.”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn từ từ xuống giường.
Cô cảm thấy cơ thể mình không có vấn đề gì lớn nữa.
“Cô Ôn, là như thế này.”
“Ông chủ chúng tôi muốn một khu vườn ấm cúng nên dự định trước tiên để cô thiết kế bản vẽ khu vườn nhỏ, đến khi ngài ấy xem qua, cảm thấy được thì sẽ ký hợp đồng.”
“Nếu không, nếu như… Đến lúc đó sẽ khiến cả hai bên đều không vui.”
“Cô thấy có được không?”
Vẻ mặt Thiên Toa khá khó xử và áy náy.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn biết ý của ông chủ phía sau cô, chính là muốn xem trước năng lực thiết kế của cô, đến khi hài lòng thì ký hợp đồng, không hài lòng thì cũng sẽ không làm cho sau này khó xử.
Cô cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao đây cũng là một hợp đồng lớn, người ta cẩn thận một chút cũng là điều nên làm.
Cô khẽ gật đầu: “Được chứ, không biết khi nào mấy người cần bản vẽ?”
Giọng Ôn Nhuyễn Nhuyễn trong trẻo, đôi mắt hạnh tròn xoe chớp chớp nhìn Thiên Toa.
“Trong vòng nửa tháng có bản vẽ được không?”
Trong lòng Thiên Toa sắp tan chảy rồi, phu nhân đáng yêu quá, mắt vừa sáng, vừa long lanh, vừa tròn, thích quá đi mất!
Nếu cô ấy có thể ôm phu nhân thì tốt quá, nhỏ bé chỉ đến cằm cô ấy, ôm vào chắc sẽ mềm lắm.
Nhưng cô ấy không dám, sợ bị cậu chủ chặt tay.
“Được thôi.”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn đã có ý tưởng rồi, thời gian này đủ để cô vẽ xong.
Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may quá, không phải bắt cô ra bản vẽ trong vài ngày.
Cô từng gặp trường hợp phải ra bản vẽ trong ba ngày, vẽ đến nỗi đầu cô muốn hói luôn.
Ông chủ nhà này cũng khá tốt, Ôn Nhuyễn Nhuyễn không khỏi thầm khen ngợi chủ đầu tư ở trong lòng.
Chỉ thấy rất buồn ngủ, cô rất muốn ngủ.
Cô khó chịu nhắm mắt lại, một lúc lâu sau ý thức trở nên tỉnh táo, thì thấy một bác sĩ mặc áo trắng đứng trước mặt đang cầm súng đo nhiệt độ để đo cho cô.
“Cô Ôn, cô tỉnh rồi à?”
“Cô làm tôi sợ đấy.”
“Cô lại bị say nắng ngất xỉu.”
“Xin lỗi, đều là lỗi của tôi vì đã để cô phơi nắng lâu như vậy.”
Thiên Toa xin lỗi rồi đỡ Ôn Nhuyễn Nhuyễn dậy.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn khẽ lắc đầu, cô nhớ mình đã uống nước xong thì ngất, sau đó cũng không nhớ gì nữa, không ngờ mình lại bị say nắng.
“Cô Ôn, xin lỗi, đều là lỗi của tôi.”
“Tôi cứ nghĩ cô giống tôi, không ngờ cô lại… Xin lỗi.”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy nghẹn lòng, đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô bị say nắng, chẳng qua cô cảm thấy nghẹn lòng hơn là Thiên Toa không đội mũ mà còn phơi nắng lâu như vậy, tuổi tác mọi người tương đương nhưng sức khỏe của mình lại kém người khác nhiều như vậy, cô thấy hơi ngượng ngùng.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không khỏi đỏ mặt cụp mắt xuống, ngại không dám nhìn Thiên Toa.
“Không sao, không sao đâu, trợ lý Thiên.”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn từ từ xuống giường.
Cô cảm thấy cơ thể mình không có vấn đề gì lớn nữa.
“Cô Ôn, là như thế này.”
“Ông chủ chúng tôi muốn một khu vườn ấm cúng nên dự định trước tiên để cô thiết kế bản vẽ khu vườn nhỏ, đến khi ngài ấy xem qua, cảm thấy được thì sẽ ký hợp đồng.”
“Nếu không, nếu như… Đến lúc đó sẽ khiến cả hai bên đều không vui.”
Vẻ mặt Thiên Toa khá khó xử và áy náy.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn biết ý của ông chủ phía sau cô, chính là muốn xem trước năng lực thiết kế của cô, đến khi hài lòng thì ký hợp đồng, không hài lòng thì cũng sẽ không làm cho sau này khó xử.
Cô cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao đây cũng là một hợp đồng lớn, người ta cẩn thận một chút cũng là điều nên làm.
Cô khẽ gật đầu: “Được chứ, không biết khi nào mấy người cần bản vẽ?”
Giọng Ôn Nhuyễn Nhuyễn trong trẻo, đôi mắt hạnh tròn xoe chớp chớp nhìn Thiên Toa.
“Trong vòng nửa tháng có bản vẽ được không?”
Trong lòng Thiên Toa sắp tan chảy rồi, phu nhân đáng yêu quá, mắt vừa sáng, vừa long lanh, vừa tròn, thích quá đi mất!
Nếu cô ấy có thể ôm phu nhân thì tốt quá, nhỏ bé chỉ đến cằm cô ấy, ôm vào chắc sẽ mềm lắm.
“Được thôi.”
Ôn Nhuyễn Nhuyễn đã có ý tưởng rồi, thời gian này đủ để cô vẽ xong.
Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may quá, không phải bắt cô ra bản vẽ trong vài ngày.
Cô từng gặp trường hợp phải ra bản vẽ trong ba ngày, vẽ đến nỗi đầu cô muốn hói luôn.
Ông chủ nhà này cũng khá tốt, Ôn Nhuyễn Nhuyễn không khỏi thầm khen ngợi chủ đầu tư ở trong lòng.
10
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
