0 chữ
Chương 10
Chương 10: Điện thoại
Tại cửa.
“Cô Ôn, để tiện cho việc phối hợp công việc sau này, chúng ta kết bạn nhé!”
Thiên Toa lấy điện thoại ra rồi cười rất chân thành.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không nghĩ nhiều, cô cũng thấy ổn, sau này có thể liên lạc với Thiên Toa bất cứ lúc nào để trao đổi với thay đổi.
Cô mở ứng dụng mạng xã hội rồi quét mã QR của Thiên Toa.
Tít...
“Được thôi, cô Ôn, tôi đã đồng ý rồi.”
“Bên này tôi đã sắp xếp xe cho cô, cô muốn đi đâu cứ nói với tài xế nhé.”
Thiên Toa mở cửa xe cho Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
Nhưng đúng lúc này có mấy chiếc xe chạy về phía này.
“Ngài ấy trở về rồi.”
Không biết ai đó đã reo lên rồi vội vàng mở cổng sắt, mấy chiếc Rolls-Royce chầm chậm lái vào bên trong.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn tò mò nhìn mấy lần.
“Cô Ôn xin chờ một lát.”
Thiên Toa cũng nhanh chóng chạy về phía đó, Ôn Nhuyễn Nhuyễn thì ngoan ngoãn đứng sang một bên nhìn tình hình bên kia.
Quản gia cười tủm tỉm đi đến mở cửa xe, một người đàn ông từ bên trong bước xuống, người đàn ông quay lưng về phía Ôn Nhuyễn Nhuyễn nên cô không nhìn rõ mặt.
Thiên Toa đứng trước mặt người đàn ông nói gì đó.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không biết có phải Thiên Toa đã nói về mình với người đàn ông không, cô thấy người đàn ông đang quay lưng bỗng nhiên xoay người lại nhìn về phía cô.
Cô lập tức nở nụ cười lịch sự, nhưng lại thấy ông chủ bên kia cùng cặp mắt xanh lam lạnh lẽo, vẻ mặt hờ hững, khẽ gật đầu với cô rồi lại dời tầm mắt đi.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không ngờ ông chủ lại là một người nước ngoài đẹp trai, sống mũi cao kiểu Âu Mỹ, lông mày rậm và mắt xanh lam, da trắng lạnh.
Nhưng trong mắt đều là sự xa cách và kiêu ngạo.
Trong lòng Ôn Nhuyễn Nhuyễn thắt lại, đây không phải chính là tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết sao, liệu có kén chọn lắm không?
Cô có thể đạt được tiêu chuẩn của anh ta không?
Ôn Nhuyễn Nhuyễn hoàn toàn không biết, nắm đấm của Minh Thanh đặt ở bên còn lại đang kêu "lóc cóc", gân xanh trên mu bàn tay trắng sứ nổi lên, các khớp ngón tay đều trắng bệch, có vậy anh mới kiềm chế được ý muốn lao đến ôm chầm lấy cô.
Anh nhớ cô quá rồi, dù vừa mới tiếp xúc nhưng vẫn rất nhớ cô.
Bốn năm rồi!
Gần một nghìn năm trăm ngày, ngày nào anh cũng sống trong sự dày vò, muốn đến nước Hoa, muốn ôm cô, hôn cô.
Nỗi nhớ như một con dao cứa vào tim từng nhát từng nhát, đâm vào ngũ tạng lục phủ của anh.
“Cô Ôn, để tiện cho việc phối hợp công việc sau này, chúng ta kết bạn nhé!”
Thiên Toa lấy điện thoại ra rồi cười rất chân thành.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không nghĩ nhiều, cô cũng thấy ổn, sau này có thể liên lạc với Thiên Toa bất cứ lúc nào để trao đổi với thay đổi.
Cô mở ứng dụng mạng xã hội rồi quét mã QR của Thiên Toa.
Tít...
“Được thôi, cô Ôn, tôi đã đồng ý rồi.”
“Bên này tôi đã sắp xếp xe cho cô, cô muốn đi đâu cứ nói với tài xế nhé.”
Thiên Toa mở cửa xe cho Ôn Nhuyễn Nhuyễn.
Nhưng đúng lúc này có mấy chiếc xe chạy về phía này.
“Ngài ấy trở về rồi.”
Không biết ai đó đã reo lên rồi vội vàng mở cổng sắt, mấy chiếc Rolls-Royce chầm chậm lái vào bên trong.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn tò mò nhìn mấy lần.
“Cô Ôn xin chờ một lát.”
Thiên Toa cũng nhanh chóng chạy về phía đó, Ôn Nhuyễn Nhuyễn thì ngoan ngoãn đứng sang một bên nhìn tình hình bên kia.
Thiên Toa đứng trước mặt người đàn ông nói gì đó.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không biết có phải Thiên Toa đã nói về mình với người đàn ông không, cô thấy người đàn ông đang quay lưng bỗng nhiên xoay người lại nhìn về phía cô.
Cô lập tức nở nụ cười lịch sự, nhưng lại thấy ông chủ bên kia cùng cặp mắt xanh lam lạnh lẽo, vẻ mặt hờ hững, khẽ gật đầu với cô rồi lại dời tầm mắt đi.
Ôn Nhuyễn Nhuyễn không ngờ ông chủ lại là một người nước ngoài đẹp trai, sống mũi cao kiểu Âu Mỹ, lông mày rậm và mắt xanh lam, da trắng lạnh.
Nhưng trong mắt đều là sự xa cách và kiêu ngạo.
Trong lòng Ôn Nhuyễn Nhuyễn thắt lại, đây không phải chính là tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết sao, liệu có kén chọn lắm không?
Ôn Nhuyễn Nhuyễn hoàn toàn không biết, nắm đấm của Minh Thanh đặt ở bên còn lại đang kêu "lóc cóc", gân xanh trên mu bàn tay trắng sứ nổi lên, các khớp ngón tay đều trắng bệch, có vậy anh mới kiềm chế được ý muốn lao đến ôm chầm lấy cô.
Anh nhớ cô quá rồi, dù vừa mới tiếp xúc nhưng vẫn rất nhớ cô.
Bốn năm rồi!
Gần một nghìn năm trăm ngày, ngày nào anh cũng sống trong sự dày vò, muốn đến nước Hoa, muốn ôm cô, hôn cô.
Nỗi nhớ như một con dao cứa vào tim từng nhát từng nhát, đâm vào ngũ tạng lục phủ của anh.
7
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
